Hoàng hôn buông xuống, ngắm ánh tà dương cuối chân trời. Bất chợt tôi lại nhớ đến anh, mối tình đầu của tôi, người tôi đã cố gắng quên suốt hai năm qua. Nhưng trên đời này có nhiều điều trái ngược lắm, càng muốn quên đi thì lại càng nhớ tha thiết...Giữa anh và tôi có thể nói là có một chữ "duyên", mỗi người một nơi. Nhưng vẫn có duyên quen biết nhau, vẫn có thể tin tưởng chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống này cùng nhau. Tôi từ sinh ra đã bị khuyết tật, chẳng đi được, chẳng nói được, chỉ có thể một mình ngồi bên góc cửa sổ. Cuộc sống của tôi người khác nhìn vào cứ tưởng hồn nhiên, vui vẻ lắm. Vì ba mẹ và anh trai đều hết lòng yêu thương tôi. Và vì tôi lúc nào cũng có nụ cười tươi trên môi, có vẻ không biết buồn là gì. Chắc rằng chẳng có ai biết trong lòng tôi buồn tủi như thế nào đâu... Nhưng mà anh lại có thể cảm giác được tôi vui hay buồn qua những dòng tin nhắn.Tôi đặt cho anh cái tên "Chim Nhỏ", vì anh như cánh chim mang niềm vui đến cho một cô bé bị khuyết tật như tôi, là anh khiến tôi cảm thấy ấm lòng những ngày đông lạnh giá. Chắc anh là người duy nhất hiểu tôi đang suy nghĩ gì, cần gì. "Vi Khánh ư? Tên của em thật đẹp đó." - Anh đã khen như thế sau khi tôi giới thiệu tên của mình."Thật hả anh?" - Tôi cười nhẹ và hỏi lại, ý như hơi ngạc nhiên.Anh gửi một mặt cười và kèm theo câu nói đùa:"Ừ thật mà. Tên đẹp thế thì chắc là người cũng xinh đẹp lắm đây."Đôi môi tôi khẽ cười gượng và soạn tin nhắn trả lời anh:"Khánh chẳng xinh đẹp đâu anh... vì Khánh bị khuyết tật bẩm sinh. Khánh vừa không đi được vừa không nói được ạ."Tôi thật sự muốn biết sau khi biết tôi bị vậy thì anh đã suy nghĩ như thế nào... Đợi rất lâu anh mới trả lời:"Hãy cho anh được làm bạn với em nhé. Em cứ nhắn tin với anh mỗi khi buồn. Anh thật lòng muốn chia sẻ cùng với em, Khánh à."Cảm giác thật lạ sau khi đọc tin nhắn ấy, giống như mình đang trên mây vậy.Cô bạn thân của tôi, chính là người giới thiệu cho tôi và anh làm bạn với nhau. Bạn ấy kể với tôi, anh đã hỏi chuyện tôi bị khuyết tật có thật hay không? Nghe kể thế tôi hơi buồn, hoá ra anh không tin tôi sao? Mà cũng đúng, chỉ quen trong thế giới ảo. Anh chưa thấy tôi ở bên ngoài mà, có chút nghi ngờ cũng đúng thôi. Nghĩ thế tôi không buồn nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy tin nhắn hỏi thăm của anh, tôi vui cười một cách ngây ngô. Nhắn tin với tôi lúc nào anh cũng nói chuyện lịch sự và vui vẻ, hay chọc tôi cười.Có một hôm, tôi đang rất buồn. Giờ chẳng nhớ lúc đó tôi đã buồn vì chuyện gì nữa. Nhưng tôi nhớ rõ, anh vẫn nhận thấy tôi buồn, dù tôi đang cố dùng những từ ngữ vui vẻ."Khánh! Em đang buồn phải không?" - Anh bỗng hỏi như thế khiến cho tôi ngạc nhiên."Hả? Có đâu! Khánh đang vui mà." - Tôi giả như không có gì."Đừng có xạo với anh. Anh cảm nhận được em đang buồn mà."Những dòng tin nhắn ấy vừa khiến tôi ngạc nhiên vừa làm tôi cảm thấy ấm lòng. Nói sao nhỉ? Cảm giác như có bàn tay ấm áp đang nắm lấy đôi tay lạnh như băng của tôi vậy. Thật ấm!Dẫu chỉ là ảo.Trong trí nhớ của tôi, hình như mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Và anh với tôi vẫn vui vẻ, trước khi anh ngỏ lời yêu thương tôi.Hôm đó cũng như mỗi khi tôi vẫn ngồi bên góc cửa sổ nhìn ngắm bầu trời rộng lớn đầy mơ mộng kia thì chiếc điện thoại trắng đen trên tay tôi bỗng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, theo phản ứng tự nhiên tôi giơ tay lên xem, là tin nhắn của anh:"Khánh à... anh có chuyện muốn nói với em...""Dạ là chuyện gì vậy anh? Anh nói đi Khánh đang nghe nè."Trong lòng tôi thắc mắc không biết anh đang muốn nói chuyện gì với mình đây. Sau vài phút một dòng tin nhắn mới hiện ra trước mắt tôi:"Anh yêu em, Khánh à. Em hãy đồng ý làm người yêu của anh nha?"Dù chỉ là một dòng tin nhắn đơn giản như thế thôi nhưng đã đủ khiến cho tôi vô cùng bất ngờ. Cái gì? Anh đang nói gì thế này... anh yêu tôi ư? Anh mà lại yêu một cô bé bị khuyết tật như tôi hay sao? Có lầm không đây?Vì bận suy nghĩ linh tinh trong đầu mình mà tôi vẫn chưa trả lời thì anh lại nhắn thêm một tin thật dài. Nhưng những câu khiến tôi tới giờ vẫn không sao quên được, vẫn còn nhớ như in:"Anh sẽ bên cạnh bảo vệ em, sẽ chẳng bao giờ bỏ em một mình đâu."Lúc đó anh thật sự nói với tôi như thế đấy. Tôi không thể nghe giọng nói của anh, cũng như không thể nhìn thấy anh khi anh nói những lời ấy như thế nào. Nhưng mà trong lòng tôi có thể cảm nhận được tình cảm của anh là thật lòng, không hề giả dối."Anh sẽ bên cạnh bảo vệ em", đó là câu nói đã khiến trái tim tôi rung động. Khóe mi của tôi hơi cay cay bởi vì câu ấy của anh, trong lòng thì lại có một cảm xúc khó tả. 17 tuổi, cái tuổi mà tôi chẳng biết thế nào là Yêu. Bản thân tôi lúc đó chẳng thể nào biết được trái tim mình có yêu anh hay không. Và hơn nữa tôi mặc cảm về bản thân mình rất nhiều, người khuyết tật, vừa không đi được vừa không nói được như tôi làm sao xứng với người tốt như anh được chứ? Chính vì vậy tôi đã từ chối anh, làm anh buồn.Thế nhưng anh vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi như mọi khi. Và vẫn tìm cơ hội bày tỏ tình cảm với tô. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đều từ chối anh. Lúc đó chẳng phải tôi không tin tình cảm của anh dành cho mình là thật, tôi tin chứ. Chỉ là tôi cảm thấy mình không xứng với bất cứ ai.Nhất là anh, ước mơ của anh là ca sĩ nổi tiếng. Nếu mai này ước mơ ấy trở thành hiện thực thì sao? Không phải anh xứng đáng có một người con gái tốt hơn tôi ư? Lúc ấy tôi đã thật sự nghĩ như thế đấy.Từ khi biết tình cảm của anh thì tôi đã ít nhắn tin nói chuyện với anh, cố tạo khoảng cách nhỏ với anh, vì không muốn anh ôm hy vọng tình cảm này nữa. Nhưng rồi người bạn chung của anh và tôi đã nói với tôi rằng anh đã có người yêu lâu rồi, tên Ái My. Biết tin ấy trong lòng bỗng có chút gì đó khó chịu, tôi cũng không hiểu lý do tại sao mình lại khó chịu nữa. Đến tối tôi nhắn hỏi anh:"Anh đã có người yêu tên Ái My, phải không?""Ừ phải." - Anh trả lời ngắn gọn.Tôi hỏi thêm một câu nữa:"Vậy tại sao anh còn nói yêu Khánh nữa?""Anh... anh cũng không biết..." - Hình như anh có chút bối rối.Tôi im lặng, không nói gì nữa cả. Chẳng hiểu tại sao lúc đó tôi cảm thấy mắt mình rất cay... Từ đó chúng tôi chẳng còn nhắn nói chuyện với nhau thường xuyên như lúc trước nữa, chỉ lâu lâu anh hỏi thăm tôi mà thôi....Dù thời gian qua đã lâu nhưng tới giờ tôi vẫn còn nhớ.Vào một đêm tôi đang ngon giấc ngủ của mình thì bỗng giật mình dậy vì tiếng chuông tin nhắn. Tôi giơ tay lấy điện thoại trên đầu giường, là tin nhắn của anh. Tôi vừa thấy cái tên quen thuộc ấy thì tỉnh ngủ hẳn. Nhưng dòng tin nhắn của anh đêm ấy rất lạ. Và không phải nhắn cho Vi Khánh tôi nữa, mà nhắn cho cô người yêu tên Ái My của anh. Nhưng điều khiến tôi thấy lo sợ nhất là dòng tin nhắn của anh giống như muốn tự tử vậy. Tôi lo lắng hỏi anh:"Anh tính làm gì vậy? Đừng làm Khánh sợ mà."Hình như anh không biết mình đã gửi lộn tin nhắn cho tôi:"Anh đâu có tính làm gì đâu Khánh.""Anh đã gửi lộn nhắn tin của My qua cho Khánh rồi. Anh có sao không?""À anh xin lỗi, anh không sao đâu em đừng lo, ngoan ngoãn ngủ đi. Anh thương nè! Ngủ ngon nhé."Anh lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy anh thật dịu dàng với mình. Tôi lúc đó không thôi thắc mắc tại sao anh lại gửi lộn cho tôi được chứ? Rõ ràng là tên của tôi và người yêu của anh khác xa nhau mà... Hay là tâm trí của anh giờ đó đang nghĩ đến tôi? Bỗng nhiên tôi mỉm cười một cách kì lạ, hình như tôi đang ôm hy vọng ảo, một hy vọng mình giữ vị trí quan trọng trong lòng anh.Anh và tôi cứ thế làm bạn với nhau được một năm. Xin đừng hỏi tôi rằng, tình cảm giữa chúng tôi rốt cuộc là như thế nào, vì chính bản thân tôi và cả anh cũng chẳng biết rõ nữa. Có thể hơn mức tình bạn một chút thôi... Năm ấy ba của tôi đã mua tặng tôi một chiếc điện thoại 520, chiếc điện thoại cảm ứng đang hot lúc đó. Vậy là tôi nhanh tay tạo cho mình một trang Facebook và cuối cùng anh với tôi cũng biết mặt đối phương. Hoá ra khuôn mặt anh lại bình thường như thế, không đẹp trai nhưng cũng chẳng phải quá xấu, chỉ có thể nói anh ưa nhìn thôi. Còn anh vừa thấy hình tôi thì không ngại khen tôi."Wow!!! Em dễ thương quá." - Sau lời khen ấy là một mặt yêu thích.Tôi mỉm cười một cách ngây ngô chưa từng có. Trong mắt anh, tôi dễ thương thật sao?Phải chi tình cảm của anh và tôi mãi luôn tốt như thế này thì hay biết bao. Sẽ không có những giọt nước mắt đau thương và trong lòng tôi sẽ chẳng có vết sẹo không bao giờ biến mất...Ngày 24 tháng 6 năm 2014. Có lẽ cả đời này tôi vẫn không thể quên được ngày ấy...Cái ngày mà tôi biết tim đau nhói là như thế nào...Cái ngày tôi chợt nhận ra mình đã yêu anh từ lâu lắm rồi...Đó là một buổi chiều hoàng hôn vừa buông xuống, tôi đang ngồi chơi một mình thì có người gọi điện thoại đến. Tôi cầm điện thoại xem thì mới biết là người bạn chung của anh và tôi. Kì lạ thật, rõ ràng là bạn ấy biết tôi không nói được mà sao lại gọi đến chứ ? Vì tò mò tôi cầm điện thoại lên nghe thử...Chiếc điện thoại cảm ứng 520 từ tay tôi rớt xuống và có gì đó ướt ướt đang nhẹ nhàng lăn dài trên má tôi... sao bạn ấy lại nói anh... đã bị trúng gió chết rồi chứ? Không, không phải, chắc chắn không phải. Tôi cố lấy bình tĩnh lại, tìm điện thoại nhắn tin cho anh, 1, 2 phút anh không trả lời, tôi bấm gọi cho anh."Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."Điện thoại anh tắt nguồn mất rồi. Có lẽ do anh bận hay điện thoại của anh hết pin thôi, một chút nữa anh sẽ trả lời mình mà, tôi vẫn cố tìm cớ cho anh. Chờ tới tối vẫn chưa thấy tin gì từ anh, tôi cố bình thường lướt Facebook một chút, muốn tìm kiếm cái gì đó của anh, một tấm hình, một dòng nhắn tin cũ. Và rồi tôi vô thức viết dòng Status thật dài. Lúc đó tôi đã viết rằng:"Anh sẽ bên cạnh em để bảo vệ em mãi mãi, sẽ không để em một mình đâu, anh hứa với em đó Khánh. Là anh đã từng hứa như thế mà Chim Nhỏ. Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ Khánh cả đời này mà, vậy tại sao bây giờ lại chết chứ? Tại sao vậy? Tại sao lại bỏ mặc Khánh mãi mãi? Chim Nhỏ à, Khánh rất rất mong đây chỉ là trò đùa của anh hay là chỉ ác mộng thôi chứ Khánh không muốn tin rằng anh đã chết đâu. Chim Nhỏ, anh làm ơn hãy mau mau nhắn tin cho Khánh, nói anh không sao, nói anh chỉ đang giỡn với Khánh đi mà..."Nước mắt tôi bất giác rơi, trái tim tôi bỗng dưng nhói đau... Và ngay giây phút ấy tôi mới vô tình nhận ra, mình đã yêu anh từ rất lâu... Tôi đã thật sự yêu anh, một người chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài lấy một lần...Giờ ngồi nhớ lại thấy bản thân mình ngốc nghếch quá, sao có thể tin một thanh niên hai mươi tuổi bị trúng gió chết được chứ? Thật ngốc.Tôi đã ngốc nghếch đau buồn vì cái chết của anh suốt mấy tháng. Nhưng rồi một ngày nọ tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ."Khánh, em dạo này khỏe không? Anh là Chim Nhỏ đây nè."Là anh thật ư? Anh vẫn chưa chết, vẫn còn sống trên đời này thật sao? Cảm xúc của tôi lúc đó thật sự khó tả, vừa vui mừng vừa giận anh. Giận anh tại sao suốt mấy tháng không liền lạc với tôi? Tại sao lại để tôi phải đau lòng vì anh như thế? "Mấy tháng qua anh đã ở đâu? Tại sao không liền lạc với Khánh? Người ta nói anh đã chết, Khánh đã rất đau lòng, anh biết không?" - Tôi theo cảm xúc của mình mà hỏi anh."Là người ta nói bậy đấy, anh không có chuyện gì hết, chỉ tại điện thoại của anh bị hư thôi. Anh xin lỗi em nha Khánh." - Anh giải thích rõ ràng.Nếu như có thể thì tôi thật mong anh đang đứng trước mặt mình ngay lúc đó, tôi sẽ bất chấp tất cả lao đến ôm lấy anh thật chặt.Cho dù chỉ một lần duy nhất."Xin anh đừng bỏ Khánh một mình nữa nha, được không?" - Tôi nói như năn nỉ anh."Đồ ngốc, anh làm sao có thể bỏ em một mình được chứ? Thôi em đừng buồn, đừng khóc nữa anh sẽ đau lắm." - Anh trấn an tôi.Rồi anh kể cho tôi biết anh với người yêu Ái My của anh đã chia tay vì cô ta đã phản bội anh yêu kẻ khác. Tôi lúc đó chẳng biết nên buồn hay nên vui. Buồn, vì anh đã bị tổn thương. Vui, vì tình cảm của anh và tôi có thể bắt đầu lại. Vì tôi đã nhận trái tim mình yêu thương người con trai ấy và nó cần anh. Tôi đã ngốc nghếch nói ra tình cảm trong lòng mình cho anh biết, chỉ mong cả hai cho nhau một cơ hội. Nhưng mọi thứ không phải như suy nghĩ của tôi...Thời gian không liên lạc với tôi thì anh đã quen và đã yêu