Này bạn thân, cho tôi gọi cậu là Mưa nhé!Vì sao tôi muốn gọi cậu như thế ư?Bởi vì cậu rất giống như cơn mưa...Cậu là cơn mưa đến chẳng báo trước...Là cơn mưa, đã trôi đi tất cả mọi ký ức đau buồn trong tôi...Cậu chính là người đã cùng với tôi đi dưới mưa, chỉ vì tôi muốn che giấu những giọt nước mắt yếu đuối của mình.Là người mỗi khi tôi xảy ra chuyện, đều ôm lấy tôi và khẽ thì thầm: "Đã có tớ ở đây rồi, cậu đừng sợ."Cậu luôn ở bên, lắng nghe tôi... dẫu đó là những câu chuyện về người cũ...Hầu như cậu lúc nào cũng làm trò chọc tôi cười, dù ở bất cứ nơi đâu...."Trà sữa mật ong mà cậu thích nhất nè Phân Phân." - Cậu đưa ly trà sữa đến trước mặt tôi, trên môi còn nở khẽ nụ cười tươi.Tôi đang buồn chán vì đống bài tập, tự dưng có một ly trà sữa ở trước mặt thì tất nhiên là vui mừng hết cỡ rồi."Ôi thật đúng lúc, tớ đang thèm đây. Cảm ơn cậu nhé Hữu Thịnh." - Tôi vui vẻ nhận lấy ly trà sữa từ tay cậu và hưởng thức ngay, không chậm trễ giây phút nào nữa."Tớ đoán chắc cậu lại ra công viên học bài, nên ghé mua thôi." - Cậu ngồi xuống ghế đá bên cạnh tôi, cười nói vui vẻ."Ủa sao cậu không có?" - Nhìn thấy hai tay trống không, tôi liền thắc mắc hỏi. Cậu cũng thích trà sữa lắm mà, tại sao không mua cho mình một ly?"Chỉ còn một ly duy nhất thôi đấy cô nương." - Cậu dựa lưng vào ghế, rồi trả lời."Thế sao cậu không uống mà lại cho tớ?" - Tôi khẽ hỏi."Chỉ cậu cảm thấy vui là được rồi... Vì với tớ, cậu là quan trọng nhất." - Cậu quay qua nhìn tôi, giọng nói thật trầm ấm."Quan trọng? Nếu như tớ gặp nguy hiểm thì cậu sẽ làm gì?" - Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại hỏi cậu như thế. Nhưng tôi thật sự rất muốn biết câu trả lời của cậu..."Tất nhiên là tớ sẽ bất chấp tất cả bảo vệ cậu rồi đồ ngốc." - Cậu vừa dùng tay xoa đầu tôi vừa cười mỉm.Tôi thoáng ngạc nhiên, cậu sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ tôi ư? Liệu tôi có thể xem đây là lời hứa của cậu... sẽ mãi mãi bảo vệ tôi?"Này, đang mơ mộng gì đó? Cậu lo học bài đi kia." - Cậu gõ nhẹ vào trán tôi, rồi cười nói."Nhưng bài hôm nay rất khó..." - Tôi làm bộ mặt đáng thương nhìn cậu, hy vọng sẽ được giúp đỡ từ cậu."Bài nào? Đưa cho tớ xem thử." - Cậu khẽ nói, vẻ mặt rất ôn nhu, không có chút miễn cưỡng nào."Bài này. Bài này. Còn bài này nữa nè!" - Tôi vui mừng đặt đống sách vào tay cậu, miệng không ngừng nói.Tuy cậu đã bỏ học để đi làm kiếm tiền, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Nhưng cậu lại hơi bị thông minh, bài toán nào cũng giải được. Không giống tôi... làm mãi chẳng ra được đáp án chính xác."Cậu uống chút đi." - Tôi đưa ly trà sữa gần đôi môi cậu, vì tôi biết cậu cũng đang khát.Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, một ánh mắt đầy tình cảm......Thật ra... từ lâu tôi đã biết tình cảm của cậu rồi... Chỉ là do tôi không đủ can đảm để vượt qua những tổn thương kia... nên đành giả như chẳng hề hay biết...Tôi sợ cậu giống như người cũ, chỉ đùa giỡn với tình cảm, làm tổn thương tôi.Và tôi sợ mình chỉ xem cậu là người thay thế anh ấy, chẳng thật lòng yêu cậu...Đến khi tôi có dũng khí vượt qua nỗi đau đó, dám bước đến bên cậu... thì cậu đã yêu thương một người con gái khác.Phải chăng ông trời quá thích trêu chọc người? Rõ ràng là người được nhận hạnh phúc ấy cớ sao giờ chỉ là một kẻ đứng nhìn người ta sống trong hạnh phúc ấy chứ?Buổi chiều hôm đó tôi đã lấy hết dũng khí hẹn cậu ra ngoài để tỏ tình, định làm cậu bất ngờ. Nhưng người bất ngờ chẳng phải cậu mà là tôi.Cậu đã đến cùng với một cô gái lạ, rồi lên tiếng giới thiệu:"Đây là chị Giai Lệ, làm chung chỗ làm với tớ."Rồi cậu quay qua đặt tay lên vai tôi và nhìn cô gái kia mà nói:"Còn đây là bạn tốt của em, cậu ấy tên Phân Phân."Cô gái tên Giai Lệ vui vẻ nói:"Chào em, Phân Phân. Nhìn em dễ thương lắm đấy."Tôi nhếch môi cười nhẹ:"Phân đâu có dễ thương gì đâu ạ.""Thôi chúng ta đi chơi đi." - Cậu cười nói, vẻ mặt nhìn rất vui.Giai Lệ và tôi cùng gật đầu đồng ý với cậu.Lúc trước người đi bên, cười nói vui vẻ với cậu luôn luôn là tôi mà tại sao bây giờ chẳng phải nữa?Nhìn cậu và chị ấy đang vui vẻ đi cùng nhau phía trước thì trong lòng tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu.Thấy cách cậu đối xử, quan tâm chị ấy, trông thật chu đáo. Nhất là ánh mắt của cậu khi nhìn chị ấy, đầy tình cảm.Ánh mắt đầy tình cảm ấy không phải đã dành riêng cho tôi rồi sao?...Buổi tối hôm ấy, Giai Lệ về một mình trước. Còn cậu và tôi thì đi dạo thêm một lát, vì muốn ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao."Hữu Thịnh, có phải là cậu đã thích Giai Lệ rồi không?" - Tôi vừa bước đi vừa lên tiếng hỏi. Tính cách của tôi là thế đấy, muốn biết gì thì hỏi thẳng chẳng vòng vo.Nghe xong vẻ mặt cậu rất ngạc nhiên, rồi mỉm cười."Phải! Tớ đã thích chị ấy." - Cậu gật đầu thừa nhận.Giọng nói của cậu từ trước tới giờ luôn trầm ấm, nhưng chẳng ngờ được lại có lúc khiến trái tim tôi đau đớn đến thế.Tôi bất giác lùi bước, tưởng chừng đôi chân chẳng còn sức lực."Phân Phân, cậu sao thế?" - Vừa nhìn thấy tôi sắp té ngã, cậu liền đưa tay đỡ lấy đôi vai tôi và lo lắng hỏi.Nhìn thấy khuôn mặt của cậu đầy lo lắng, đáng lẽ ra tôi nên vui. Thế nhưng, giây phút ấy tôi chỉ thấy con tim mình đang quặn đau, chẳng còn cảm giác gì khác nữa..."Cậu có sao không Phân Phân?" - Cậu lại lên tiếng hỏi, trong giọng nói đầy lo lắng."À... không sao... Chỉ là do chân tớ hơi đau thôi, cậu đừng lo... Chắc là tại đi lâu quá đó mà..." - Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhếch môi cười nhẹ.Cậu dìu tôi, hỏi giọng lo lắng:"Sao tự nhiên lại đau như thế? Cậu đi được nữa không? Hay là tớ cõng cậu về nhé?"Nói xong cậu nở một nụ cười hiền hậu như bao lần. Nụ cười ấy khiến cho tôi không có cách nào từ chối. Cậu cúi người xuống thật thấp, khẽ nói:"Cậu lên đi Phân Phân."Sau vài giây suy nghĩ, thì tôi đã nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu."Hoá ra cậu nhẹ như vậy sao?" - Cậu vừa cõng tôi đi vừa nói đùa.Tôi im lặng, chỉ nằm yên trên tấm lưng khỏe mạnh của cậu. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy đôi mắt mình cay cay. Thật sự rất cay...Cậu vừa đi vừa nói chuyện với tôi, cậu đang kể về một người con gái. Kể rằng người con gái đó ngoan hiền thế nào, nấu ăn ngon mức nào. Nói rằng người con gái đó đã thật sự khiến trái tim cậu rung động.Kể cả bản thân tôi cũng cảm thấy người con gái đó tuyệt vời biết bao. Nhưng tiếc, người con gái tuyệt vời đó chẳng bao giờ là tôi... mà là chị ấy....Tôi đã giả vờ ngủ say trên lưng cậu, vì không muốn để cậu nhận ra tôi đang rất buồn.Thế nên cậu phải cõng tôi vào tận nhà. Mẹ tôi vừa thấy cậu đang cõng tôi bước vào liền chạy tới hỏi:"Ủa Thịnh? Phân Phân bị gì thế?""Dạ không sao, chỉ là do cậu ấy chơi mệt quá nên ngủ quên thôi ạ." - Cậu lễ phép trả lời."Cái con bé này... thiệt tình á... Thôi làm phiền con đưa nó vào phòng giúp dì nhé." - Mẹ tôi muốn mắng mà lại thôi."Dạ." - Cậu nhẹ gật đầu, rồi cõng tôi vào phòng.Vào tới phòng, cậu đã cố gắng đặt tôi xuống giường nhẹ nhàng nhất có thể. Và còn rất chu đáo đắp chăn cho tôi, vì sợ tôi bị cảm lạnh."Ngủ ngon nhé cô bạn ngốc của tớ." - Trước khi rời khỏi, cậu còn xoa đầu tôi.Nghe giọng hình như cậu hơi mệt, nhưng lại rất vui.Tôi tự hỏi, sao tình cảm của con trai mau phai màu đến thế chứ? Mới hôm qua thôi vẫn còn nói thích tôi cơ, vậy mà hôm nay lại thích người khác...Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng. Tôi đã bật khóc, thật sự đã bật khóc. Tôi khóc òa lên như chưa bao giờ được khóc."Tớ thích chị ấy."Câu nói ấy của cậu giống như một con dao đâm vào thẳng vào tim tôi. Đau... rất đau.Tôi biết là lỗi của bản thân mình, do lúc trước tôi cứ giả vờ không biết tình cảm của cậu... cứ xem cậu là một người bạn bình thường.Tôi quá ngốc, phải không?Tối hôm đó tôi cứ khóc mãi, khóc đến khi cạn khô nước mắt, ngủ quên lúc nào cũng không hay......Nếu nụ cười có thể che giấu tất cả cảm xúc trong tôi dành cho cậu thì tôi sẽ cố cười thật tươi.Bởi vì tôi không muốn đánh mất đi cậu, người bạn quan trọng ở tuổi thanh xuân của tôi.Kể từ sau lần đó, mỗi lần đi dạo phố hay xem phim cậu đều dẫn theo Giai Lệ. Giữa tôi với cậu đã chẳng còn là "không gian riêng của hai người" như lúc trước nữa...Mỗi khi bên cạnh Giai Lệ, cậu đều cười nói nhiều hơn. Còn tôi thì cứ ở phía sau, ngốc nghếch cười theo cậu. Nhưng nước mắt lại... nhẹ nhàng tuôn rơi...Hoá ra yêu đơn phương lại nhói tim như thế sao? Là nước mắt cứ bất giác rơi, dù mình không muốn khóc ư?Cứ thế mà thời gian vô tình trôi qua. Nhưng đau thương lại không nhoi phai, càng lúc càng lớn hơn...Một hôm tôi không có đi học nên đã đến quán ăn, chỗ làm của cậu, tính ăn một bữa thật ngon. Và sẵn muốn bàn tính với cậu về chuyện tôi bị cha ép p phải qua Úc du học.Nhưng khi tôi đến nơi thì lại thấy có một đám người đang tranh cãi với Giai Lệ, trông thật giống bọn côn đồ hung dữ. Từ trong quán cậu chạy ra đưa tay che chở cho chị ấy:"Mấy người không được đụng vào chị ấy."Khi nghe cậu thốt lên những lời đó thì Giai Lệ và tôi đều thoáng ngạc nhiên, cậu đang bảo vệ chị ấy sao?Một đàn ông bước ra nói:"Thằng nhóc kia biết khôn thì tránh ra chỗ khác đi."Rồi ông ta xô mạnh cậu ra. Thấy cậu bị ngã xuống đất, tôi vội chạy đến."Hữu Thịnh, cậu có sao không?" - Tôi đỡ cậu dậy, rồi lo lắng hỏi.Cậu khẽ lắc đầu, ý muốn bảo là không sao.Tôi quay sang nhìn đám người kia mà lớn tiếng nói:"Tôi đã báo công an rồi đó, mấy người nên mau đi đi."Người đàn ông lúc nãy có vẻ rất tức giận, nắm lấy cổ tay tôi lên và quát lên:"Bộ mày muốn chết rồi hả con nhỏ kia?"Rồi ông ta dùng hết sức đẩy tôi ra xa. Không ngờ tôi theo sức đẩy của ông ta mà ngã mạnh vào bàn ăn ở phía sau, tô chén đĩa theo đó rớt xuống đất. Và những mảnh vỡ cắt vào tay tôi một đường dài."Phân Phân." - Cậu hét lớn lên và chạy đến đỡ tôi dậy.Nhìn thấy tay tôi đang chảy máu thì cậu lo lắng nói:"Phân Phân, tay cậu bị thương rồi."Giai Lệ tỏ ra hoảng hốt khi thấy tay tôi bị thương, chị ấy bước đến cầm nắm tay đàn ông kia, nói giọng năn nỉ:"Tôi cầu xin các ông, hãy cho tôi thêm ít thời gian nữa. Tôi nhất định sẽ trả hết tiền cho các ông mà.""Hừ, một năm, hai năm, hay là cả đời hả?" - Đàn ông đó nhìn chị ấy với ánh mắt hung dữ.Tôi thấy hình như lúc đó Giai Lệ cố ý té ngã, tỏ ra đáng thương.Cậu đã vội lao tới ôm lấy Giai Lệ, khi thấy chị ấy sắp té ngã... hoàn toàn quên mất tôi..."Ông dám đụng đến chị Giai Lệ hả? Tôi liều mạng với ông." - Cậu tức giận quát lớn và lao đến đánh nhau với đám người đó, không cần biết điều gì nữa..."Hữu Thịnh, đừng đánh nữa. Đừng đánh nữa mà. Hữu Thiện." - Giai Lệ và tôi cứ la lớn như thế, mong hai bên có thể dừng tay.Nhưng cũng may là lúc nãy tôi có kịp thời gọi điện thoại báo công an. Vừa nghe thấy tiếng còi xe hú lên từ xa bọn côn đồ kia liền nhanh chóng đánh hơi ra mùi nguy hiểm, thi nhau hoảng hốt tháo chạy.Người cậu đầy vết thương. Nhưng cậu không hề quan tâm đến, điều mà cậu quan tâm là Giai Lệ... chị ấy có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không.Một cảnh tượng khiến tôi đau lòng biết bao..."Em có sao không Hữu Thịnh? Chị xin lỗi." - Giai Lệ vừa khóc vừa nói.Không hiểu tại sao tôi bỗng thấy chị ấy thật giả tạo, cứ thích tỏ ra đáng thương.Cậu vỗ nhẹ vai chị ấy rồi nói:"Chị đừng khóc nữa, em sẽ cùng chị trả hết số nợ đó mà."Tôi nghe như sét đánh ngang tai, cậu đang nói gì thế?Giai Lệ vừa khóc vừa nói:"Không được, không được đâu. Chị không thể làm liền lụy em."Tôi nổi nóng lên và bước đến nói:"Chị có thôi bộ mặt giả tạo đó đi không? Cái gì không muốn liên lụy Hữu Thịnh chứ? Vậy là ai cho họ biết chị đang ở đây và sao trùng hợp họ đến lúc quán vắng khách nhất? Không phải là chị đã sắp đặt sẵn hay sao?"Giai Lệ lắc đầu liên tục:"Không phải đâu, em đừng đổ oan cho chị như thế mà Phân Phân."Cậu bước đến đứng giữa chị ấy với tôi, lên tiếng nói:"Đúng đó Phân Phân à, tớ tin chị Giai Lệ không phải là loại người đó đâu.""CẬU ĐỦ RỒI ĐÓ HỮU THỊNH." - Tôi bỗng thét lớn lên, rồi xoay qua nhìn cậu và nói giọng tức giận:"Tớ nhịn hết nổi rồi. Cậu bị làm sao vậy hả? Bị sốt hư não rồi à? Tự nhiên vì một người mới quen biết được mấy tháng mà liều mạng như thế, giờ còn muốn ôm số nợ chưa biết là bao nhiêu. Bộ cậu bị điên rồi hả?"Cậu buột miệng nói:"Chuyện của tớ không cần cậu lo."Tôi tức giận nhìn cậu, gật đầu:"Được thôi. Vậy từ giờ chúng ta chẳng còn là bạn bè gì nữa, như thế đã được chưa?"Nói