Phải biết, đây chính là Nhật Tử Đằng! Mặc dù Giai Kỳ không biết anh ta, nhưng cô ta cũng hay nghe mấy cô bạn kể về anh ta! Nghe nói ở thành phố Đại Phong,Nhật Tử Đằng nổi tiếng là người có mấu mặt, tuổi còn trẻ nhưng gan lớn, hơn nữa ra tay đặc biệt hung ác.
Chủ yếu là anh ta có chỗ dựa lớn sau lưng, chính Vương Việt Bân ông chủ của Hoa Giang Dạ Xuân quán rượu lớn nhất thành phố Đại Phong.
Giai Kỳ có thể nhìn thấy, trong tay Nhật Tử Đằng đang cầm một thanh dao, mặt mũi tràn đầy hung khí.
Nếu để anh ta bắt được Lăng Thành thì Lăng Thành không bị đánh chết chắc cũng sẽ tàn phế cả đời .“Anh đi nhanh một chút đi!” Giai Kỳ vội vàng từ chỗ của mình đi nhanh ra và kéo Lăng Thành tránh mặt đi.
Thế nhưng là bị người xung quanh ngăn lại.
Giai Kỳ ngay cả cô ta đều không hiểu rõ, rốt cuộc là cô ta đang nghĩ như thế nào.
Chính xác cô ta xem thường Lăng Thành, thế nhưng khi nhìn thấy anh ta bị đuổi đánh, trong lòng cô ta thật sự khó chịu.
Có thể những người bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
Họ thấy Lăng Thành càng bị đánh cho thê thảm càng tốt.
Và nhất là Hạc Hiên, lúc này anh ta kéo Giai Kỳ lại: “Giai kỲ em quản tên vô dụng đó làm gì, rõ ràng là chính anh ta không biết nặng nhẹ đắc tội với Tống Tử Ngôn, bị đánh cũng là đáng đời!” Lúc này Nhật Tử Đằng nhấc dao lên, thẳng tiến đến biệt thự! “Người anh em cậu yên tâm.” Nhật Tử Đằng ném điếu thuốc đang hút dở trong tay: “Chết tiệt, để xem hôm nay thằng nhãi ranh này ăn phải gan hổ hay sao mà dám chọc giận người anh em của tao, hôm nay tao sẽ cho nó tàn đời luôn!”Tống Tử Ngôn gật gật đầu, vênh váo tự đắc đi về hướng Lăng Thành, trong lòng mừng thầm, Nhật Tử Đằng chính vì anh ta mà tới, anh thấy bản thân cũng có mặt mũi quá! Kỳ thực anh ta cùng Nhất Tử Đằng cũng là ngẫu nhiên quen nhau.
Có một lần Tống Tử Ngôn lái xe đang đi trên đường thì thấy một nhóm người đang quyết chiến với nhau.
Lúc đó Tống Tử Ngôn đi qua và đã giúp đỡ Nhật Tử Đằng.
Một lần khác, Tống Tử Ngôn suýt chút nữa là bị Nhật Tử Đằng đánh cho chết, Tống Tử Ngôn trong lòng chính là sợ anh ta nên đã nghĩ ra cách muốn kết giao với Nhật Tử Đằng.
Biết được Nhật Tử Đằng thích đánh bạc.
Cho nên mỗi tháng, Tống Tử Ngôn đều “mượn” cho anh ta một khoản tiền.
Nói là mượn nhưng Nhật Tử Đằng chưa lần nào trả lại, Tống Tử Ngôn cũng không còn trông mong anh ta sẽ trả lại.
Bây giờ xảy ra chuyện chỉ còn cách gọi anh đến giúp.
Nói thật, từ sau khi biết Nhật Tử Đằng, không ai dám trêu chọc Tống Tử Ngôn nữa.
Lúc này Nhật Tử Đằng đứng cách Lăng Thành cũng chỉ có mấy mét xa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.Nhưng mà hết lần này tới lần khác tên Nhật Tử Đằng này không nhận ra Lăng Thành vì anh tên cận thị, lúc này anh ta híp cả mắt lại mà vẫn không nhận ra đâu là Lăng Thành! Vẫn là khí thế hùng hổ, lập tức nâng lên đao, cấp tốc vọt tới bên người Lăng Thành !
“Chạy đi, chạy đi !” Giai Kỳ lớn tiếng kêu, thế nhưng là lại bị người chung quanh vây quanh.
Giây phút này, hai mắt cô ta nhắm lại cô ta phảng phất đã thấy Lăng Thành ngã vào trong vũng máu! Cảnh tượng mà nằm mơ giữa ban ngày cô cũng không nghĩ đến, dao của Nhật Tử Đằng đột nhiên hạ xuống và anh ta đứng đơ người ra! Lăng Thành cười híp mắt nhìn anh ta, lúc này khoảng cách hai người cũng chỉ có nửa mét! Nhìn thấy Nhật Tử Đằng dừng lại, Tống Tử Ngôn vội vàng hô to: “Anh Tử Đằng, chính là cái thằng đồ ngốc này!” Tổng Tử Ngôn nói to đến mức âm thanh như đang gầm thét: “Chính là anh ta, anh Tử Đằng, anh hãy đánh cho anh ta phải quỳ xuống cầu xin đi!”Tống Tử Ngôn không ngừng gào lên, con mắt đỏ ngầu!.
“Người..
Người cậu muốn đánh người, là anh ta?” Lúc này, Nhật Tử Đằng cuối cùng phản ứng lại, hướng về phía Tống Tử Kỳ nói.
“Đúng, chính là hắn!” Tống Tử Ngôn gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Người nhà họ Tống ai ai cũng đang hóng chờ.
Thấy tình hình có vẻ quá là căng thẳng bà Từ đi xuống, nói: “Tử Ngôn, có chừng có mực thôi, đừng đánh quá tay quá, đừng để ngày mừng thọ của ta có máu tanh!.”
“Đừng đánh quá tay quá? Tống Tử Ngôn cười lạnh một tiếng.
Lăng Thành ngay trước mặt mọi người, đánh anh ta một cái, thù này nếu như không báo, vậy sau này làm sao mà ngẩng cao đầu được chứ ?! “Được, bà yên tâm cháu chỉ đánh để anh ta phải quỳ xuống cầu xin cháu thôi!” tống Tử Ngôn cười híp mắt nói.
Lúc này, Nhật Tử Đằng cũng thấy rõ bộ dạng của Lăng Thành, lúc đó anh ta hốt hoảng đến mức suýt chút nữa tè ra quần!.
“Cái này..
chuyện này.., tên ngốc Tống Tử Ngôn này, người mà anh ta muốn đánh là Lăng Thành? Nhật Tử Đằng đổ mồ hôi hột, ngay cả cha nuôi của anh ta khi gặp Lăng Thành đều phải kính cẩn gọi cậu chủ hai!.
“Người cậu muốn đánh, là..là anh ta?!” Nhật Tử Đằng xác nhận lại một lần nữa.
“Chính là anh ta?!”Tống Tử Ngôn kêu lớn một tiếng, nhìn thấy Nhật Tử Đằng còn chậm chạp không động tay, cuối cùng nhịn không được, Tống Tử Ngôn nắm ngay nắm đấm lao về phía Lăng Thành định đấm cho anh ta! Kết quả anh ta mới ra chạy ra, đã bị Nhật Tử Đằng nhìn thấy và túm lấy tóc của anh ta.
“Bốp!” một cái tát không hề có điềm báo trước, vung đến trên mặt Tống Tử Ngôn! Một cái tát này, chắc là đã dùng hết sức lực nên Tống Tử Ngôn bị chảy cả máu mồm.
Tống Tử Ngôn mặt mũi ngơ ngác đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Anh Tử Đằng! Tôi đã làm sai điều gì sao?!”.
Không chỉ có Tống Tử Ngôn, mà đến tất cả mọi người đều đang không hiểu chuyện gì xảy ra? Tống Tử Ngôn có chỗ nào đắc tội với Nhật Tử Đằng hay sao, sao lại có thể nói trở mặt là trở mặt như vậy được?.
“Chết tiệt, cậu muốn hại chết tôi sao!” Nhật Tử Đằng càng nghĩ càng giận, hướng về phía Tống Tử Ngôn