Xong rồi xong thật rồi, Hà Thiên Hựu tới rồi! Lăng Thành đang đi tiểu, đột nhiên nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn, cửa phòng vệ sinh ngay lập tức bị đá văng ra!
“Hà Thiên Hựu, cậu cmn điên rồi, ông đây là Đông Vương đó!” Lăng Thành còn muốn diễn trò, hắn cũng không biết Đông Vương là cái gì.
Kết quả Hà Thiên Hựu cười lạnh một tiếng: “Anh giả vờ tiếp đi, giả mạo Đông Vương vui lắm đúng không? Hôm nay tôi phải làm cho anh khóc lóc xin tha.”
Lúc nói lời này, ba người Giai Kỳ, Tiêu Diệu Vân và Uyển Đình đã bị trói gô đẩy tới phòng khách.
Mười mấy tên đệ tử Thông Thiên Giáo bao vây chặt chẽ ba cô gái.
Hô! Trong lòng Lăng Thành gấp gáp không chịu được, nhưng hắn cũng biết nếu lấy cứng đối cứng thì hắn tuyệt đối không đánh lại được Hà Thiên Hựu, bèn âm thầm hít thở sâu, cố hết sức để cho mình tỉnh táo lại.
Hà Thiên Hựu nhếch miệng lên cười lạnh, quay về phía Lăng Thành hờ hững nói: “Nào, tới đây, đi vào đi.” Nói xong, hắn bèn xoay người đi vào phòng ngủ.
Lăng Thành không thể làm gì khác, bèn đi theo vào.
Sở dĩ hắn muốn nói chuyện riêng với Lăng Thành, là bởi vì chính hắn trộm đi bí tịch “Cửu Long Thăng Thiên” của Giáo Chủ, Hà Thiên Hựu giấu bí mật này rất kỹ, thuộc hạ của hắn cơ bản cũng không biết! Dù sao thì ăn trộm bí tịch của Giáo Chủ chính là tội chết!
Cho tới giờ phút này, Hà Thiên Hựu cũng hết sức cẩn thận, đóng cửa phòng lại, lạnh lùng nhìn Lăng Thành.
“Bí tịch đâu?” Hà Thiên Hựu nắm chặt nắm đấm.
“Bí tịch gì?” Lăng Thành biết rõ còn cố hỏi lại.
Ánh mắt Hà Thiên Hựu lạnh lẽo: “Lăng Thành, anh sẽ không muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi đâu, chuyện lúc trước anh giả mạo Đông Vương, tôi có thể không truy cứu nữa, nhưng mà anh nhất thiết phải giao quyển bí tịch “Cửu Long Thăng Thiên” kia ra đây cho tôi.
Nếu không, tôi sẽ để cho anh biết một chút thủ đoạn của tôi.”
Tạm ngừng lại, Hà Thiên Hựu cười nói: “Ba cái cô ở bên ngoài kia, quan hệ với anh không đơn giản đâu nhỉ, trước khi giết anh, tôi cũng không để ý chơi đùa với mấy cô gái ấy một chút đâu.
Nói cho anh biết, mấy huynh đệ ở bên ngoài kia đã rất lâu chưa được dính hơi gái rồi.”
Mẹ kiếp! Nghe nói như thế, Lăng Thành chửi thầm một câu.
Thở dài một hơi: “Được thôi, tôi đưa cho cậu.
Có điều bí tịch không ở trên người tôi, nó đang ở một chỗ khác.” “Anh cmn chơi tôi phải không?” Trong mắt Hà Thiên Hựu lóe lên vẻ hung tàn, lạnh lùng nói.
Lăng Thành tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thật sự không ở trên người tôi.”
“Vậy được, tôi cho anh nửa tiếng, đưa thứ đó tới cho tôi, nếu không, anh cứ đợi xem hiện trường trực tiếp của mấy huynh đệ của tôi với ba cô gái kia đi.” Ánh mắt Hà Thiên Hựu lấp lóe, hờ hững nói.
Lăng Thành bất đắc dĩ lắc đầu.
Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể đưa bí tịch cho hắn.
Cũng may hắn đã hiểu hết quyển bí tịch kia rồi.
Kỹ năng trong “Cửu Long Thăng Thiên” hắn cũng đã học hết rồi.
Vừa muốn mở cửa phòng, kết quả ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy phù phù một tiếng! Hà Thiên Hựu vốn dĩ còn đang khí thế ngất trời đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy! Khuôn mặt hắn cũng đau đớn nhăn nhó, trong miệng phát ra âm thanh ô ô.
“A!” Hà Thiên Hựu lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng dường như rất đau đớn.
Cmn, tình huống gì thế này? Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại như vậy? Hà Thiên Hựu không ngừng lăn lộn trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi! Hắn nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, độc tính của Thông Thiên Đan sẽ phát tác vào lúc này! Phàm là đệ tử Thông Thiên Giáo đều phải ăn Thông Thiên Đan!
Thông Thiên Đan là đan dược do Giáo Chủ luyện chế ra.
Loại đan dược này cực kỳ âm độc, sau khi ăn vào, cách một năm nhất thiết phải ăn thuốc giải một lần, bằng không sẽ đứt đoạn gân mạch mà chết! Mà thuốc giải, khắp thiên hạ chỉ có Giáo Chủ mới có! Cho nên Đệ tử Thông Thiên Giáo đều vô cùng trung thành với Giáo Chủ của bọn hắn.
Bởi vì Giáo Chủ nắm giữ sinh tử của bọn hắn! Nếu bọn hắn làm cho Giáo Chủ tức giận, không cho bọn hắn thuốc giải, vậy bọn hắn nhất định sẽ chết.
Hôm nay chính là thời gian Hà Thiên Hựu phải ăn thuốc giải! Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Hà Thiên Hựu, hôm nay sẽ trở lại tổng đàn, bái kiến Giáo Chủ, nhận lấy thuốc giải của Thông Thiên Đan, đồng thời mang quyển bí tịch “Cửu Long Thăng Thiên” trộm được kia lặng lẽ để lại cấm địa của tổng đàn.
Chỉ cần làm như thế thì thần không biết quỷ không hay.
Nhưng cũng bởi vì Lăng Thành trộm mất bí tịch, làm hại hắn không kịp trở tay.
Bây giờ hắn không có thuốc giải để ăn, chờ đợi hắn chỉ có cái chết! Hà Thiên Hựu không ngừng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Thành, trong mắt đều là căm hận!
Mà lúc này Lăng Thành cũng đang quan sát hắn.
“Đường chủ Hà, nhìn ngươi như vậy, chắc là Thông Thiên Đan lại phát tác, đúng không?” Lăng Thành cười híp mắt nói.
Cái gì? Hắn làm sao biết Thông Thiên Đan? Toàn thân Hà Thiên Hựu chấn động, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Có điều lúc này hắn vẫn cố nén sự đau đớn, nhẹ gật đầu.
Thật đúng là Thông Thiên Đan? Lăng Thành nói thầm trong lòng một câu.
Bên trong “Vô Cực Đan Thuật” có ghi chép, có một loại đan dược tên là Thông Thiên Đan.
Thời điểm độc tính phát tác, tình trạng sẽ giống với dáng vẻ bây giờ của Hà Thiên Hựu.
Có điều trong “Vô Cực Đan Thuật” cũng có ghi lại thuốc giải của Thông Thiên Đan.
Luyện chế thuốc giải rất dễ, Hoa Song Sắc mà hôm nay hắn lấy được từ tay lái buôn kia chính là tài liệu để luyện chế thuốc giải.
Lăng Thành cười một tiếng: “Tôi có thể cho cậu thuốc giải của Thông Thiên Đan, có điều cậu phải đồng ý với tôi một việc, thả ba cô gái kia ra.”
Gì? Tên này… có thuốc giải của Thông Thiên Đan? Cái này sao có thể? Thông Thiên Đan và thuốc giải của Thông Thiên Đan đều là bí thuật độc môn của Thông Thiên Giáo Chủ! Đến cả Giáo Chủ Phu Nhân cũng không biết! Hắn lấy được thuốc giải ở đâu?
“Được, tôi đồng ý với anh, cứu tôi, cứu tôi…” Hà Thiên Hựu đã vô cùng đau đớn, thời điểm độc tính phát tác, gân mạch cả người hắn giống như có hàng triệu con kiến cắn xé, vô cùng khó chịu! Chỉ cần cứu được hắn, Lăng Thành muốn cái gì cũng được!
Ba người phụ nữ ở ngoài kia, mặc dù xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người mỗi vẻ, nhưng so với tính mạng của mình thì sống sót vẫn quan trọng hơn! “Tôi hỏi cậu một lần nữa, tôi cho cậu thuốc giải, cậu sẽ thả ba cô gái kia ra? Cậu tốt xấu gì cũng mang danh đường chủ, sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?” Lăng Thành chậm rãi ung dung nói.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nhanh cứu tôi...” Toàn thân Hà Thiên Hựu đều là mồ hôi, cơ hồ là từ trong hàm răng gằn ra mấy chữ này.
“Được, vậy tôi tin cậu một lần.” Lăng Thành nói xong những lời này, bèn đi tới trước bếp lò bật lửa lên, lấy Hoa Song Sắc ra, bắt đầu luyện chế thuốc giải.
“Coi như hôm nay cậu gặp may, bằng không, cậu cũng chỉ có thể chờ chết thôi.” Ném Hoa Song Sắc vào bình gốm, Lăng Thành hờ hững nói một câu, sau đó bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác.
Cái thuốc giải của Thông Thiên Đan này, ngoại trừ Hoa Song Sắc ra còn cần giấm gạo, cánh hoa mẫu đơn các loại.
Nhìn Lăng Thành luyện chế đan dược, Hà Thiên Hựu nằm dưới đất hoàn toàn trợn tròn mắt! Hiện trường luyện chế thuốc giải? Tên này là thật sự biết, hay là giả vờ biết vậy? Thông Thiên Đan và thuốc giải của nó, ngoại trừ Giáo Chủ ra, trong thiên hạ còn có người thứ hai biết luyện chế? Đầu Hà Thiên Hựu đầy dấu chấm hỏi.
Cuối cùng, một viên đan dược xuất hiện trong tay Lăng Thành, đã luyện thành! “Ăn nó đi.” Lăng Thành nhét đan dược vào miệng của hắn.
Mặt ngoài tỏ ra hờ hững, kỳ thực trong lòng Lăng Thành cũng có chút thấp thỏm.
Lỡ như không có hiệu quả, tên Hà Thiên Hựu này chết, đệ tử Thông Thiên Giáo ở bên ngoài nhất định