"Tinh phong huyết lốc"
Dưới ánh chiều tà, Cyclop khát máu bị đánh bại một cách quá sức dễ dàng, trước nam tử hào hoa với làn da tuyết trắng, ngũ quan ngọc ngà
Trước khi chạy thoát thân, Cyclop không quên nói vọng lại, "Pháp Sư, thù này ta nhớ!"
Khi mọi thứ đã kết thúc, ta chạy như điên, như dại về phía dáng hình thân thương của người . Không biết do quá vội vã hay do không để ý tới đường đi, ta vấp phải nhành cây khô, thân thể chao đảo như muốn ngã
Vào cái lúc ta nghĩ, mình sẽ nằm im dưới nền đất lạnh thì một cánh tay ấm áp giữ chặt lấy ta, cứu ta khỏi bàn thua trông thấy
Người đó mỉm cười, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù vì gió của ta, ôn nhu cất lời, "Kỳ Anh, sư phụ đã nói bao nhiêu lần rồi ... Phàm làm gì cũng đều phải cẩn thận, con lại quên rồi ư?"
Ta ôm chầm lấy người, hít hà hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể người, thứ mùi hương thanh khiết, thoang thoảng, thứ mùi hương còn thơm hơn bất kỳ loài hoa nào tồn tại trên cõi đời này, nhỏ giọng đáp, "Tại đồ nhi nhớ sư phụ đấy chứ??? Lần này người có tìm được chút tin tức nào về vị bằng hữu Hợp Cẩm của người không?"
Chỉ nghe thấy người thở dài một hơi, "Lần này cũng không ... Ta thật sự không biết nàng ta đã đi đâu, sinh tử ra sao, bình an hay không nữa?"
"Sư phụ, người nữ tử tên Hợp Cẩm đó ... có phải ... có phải ...?"
Tựa như hiểu được điều ta muốn hỏi, sư phụ xoa xoa đầu ta, hiền từ nói, "Nàng ta chỉ là một vị bằng hữu của ta. Chỉ vậy mà thôi"
Không hiểu sao, nghe được những lời đó, thâm tâm ta lại vui lạ thường
Khó hiểu thật đấy?
------------------------------------
"Sư phụ, đợi đồ nhi. Xong việc đồ nhi sẽ lên với người ngay. Người nhất định phải đợi đồ nhi đấy"
Chạy theo bóng người trải dài dưới mặt đất, ta không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ta thật sự muốn cùng người ngồi thiền, cùng người luyện công như mọi lần. Nhưng hôm nay, ta lại phải thay người giải quyết công vụ
Thật là ...
Không còn gì vướng bận, ta phi thân lên đỉnh núi nơi ta biết, sư phụ đang đợi ta
"Sư ..."
Còn chưa kịp nói hết câu, phía chân trời chợt tỏa ra hào quang chói lóa. Chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, một thân thể thon thả từ trời cao rơi xuống thẳng chỗ sư phụ
Yêu khí ngay tức khắc bao trùm không gian
Ta lao tới, với toàn bộ tâm lực mình có, với độc nhất một suy nghĩ, dẫu có chết cũng phải bảo vệ sư phụ. Muôn vàn cảnh tượng hiện lên trong tâm thức ta, tốt có, xấu có, tất cả thúc giục ta phải nhanh lên, nhanh nữa lên nếu không muốn mất đi sư phụ
Và rồi, ta đến nơi
Sư phụ đứng yên trong gió, bình bình an an, không chịu chút tổn thương. Bên cạnh người là thân thể bất động của đại yêu bí ẩn. Suối tóc phất phơ, dung mạo đại yêu lộ diện
Da tuyết trắng, môi anh đào, ngũ quan tuyệt mỹ, vừa phảng phất chút nam tính, vừa ngút trời nữ tính
Rốt cuộc, nó là nam hay là nữ?
"Sư phụ, sao người ... còn chưa kết liễu nó??? Sư phụ, người có nghe thấy con nói gì không?"
Sư phụ lặng im không đáp lời. Ta tò mò cúi đầu nhìn, chỉ thấy lóng lánh trong mắt người những tia sáng rực rỡ, thứ ánh sáng trước nay ta chưa từng được chứng kiến
------------------------------------
"Sư phụ ... người ... người ... thực sự ... quyết định rời đi cùng với nó ư? Cùng với một con yêu quái ư? Sư phụ ... người ... người điên rồi!!! Người có biết, người làm vậy, cuộc sống sau này của người sẽ trở nên như thế nào không? Bị thiên hạ khinh thường, bị pháp sư truy đuổi? Đáng không? Như thế có đáng không?"
Giọng của ta như lạc đi vì đau đớn. Ta làm sao có thể ngờ rằng, sư phụ ta hằng kính yêu, hằng thương nhớ, rồi một ngày sẽ rời xa ta, rời xa cuộc sống của hai chúng ta, vì một thứ yêu quái nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ???
Chẳng nhẽ ... ta sẽ thực sự ... mất đi sư phụ hay sao???
Sư phụ khẽ mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu ta, hiền từ cất lời, "Kỳ Anh của ta, sau này, khi lớn lên rồi con sẽ hiểu. Có những việc, dẫu biết là khờ dại, là ngu ngốc, con vẫn tình nguyện, vẫn toàn tâm toàn ý thực hiện. Không phải là con không biết, mà đơn giản là con không quan tâm. Bởi, Kỳ Anh của ta, làm mọi thứ vì người mình yêu, có gì mà không đáng cơ chứ?"
Nước mắt tuôn rơi, ta níu chặt lấy tà áo của ngươi, "Sư phụ, người đừng đi ... đừng đi ..."
Sư phụ thở dài một hơi, quay đầu nhìn đại yêu rồi gượng cười, "Được ... được ... Kỳ Anh ... ta sẽ không đi ... không đi nữa ... có được không??? Chuyện khi nãy ta nói với con ... không phải là sự thật ... Kỳ Anh ... ta sẽ không ... sẽ không đi đâu cả ... sẽ không rời xa con ... thế đã được chưa?"
Ta mừng rỡ nói, "Thật vậy ư?"
Sư phụ ôn nhu gật đầu rồi dìu ta về giường, nắm chặt lấy tay ta như thể muốn nói rằng, ta sẽ mãi mãi ở cạnh con, đừng lo lắng gì hết
Cơn buồn ngủ ập tới. Ta nhắm mắt lại, thiếp đi trong giấc nồng
Đến khi ta tỉnh dậy, không gian xung quanh chỉ còn một mình ta, sư phụ và đại yêu đã biến mất tự khi nào
Ta toan chạy ra phía ngoài tìm kiếm dáng hình người thì thấy, trong lòng bàn tay ta giữ lấy phong thư vẻn vẹn ba chữ, "Ta xin lỗi"
------------------------------------
Thông qua những lá thư sư phụ lén gửi cho ta, ta biết được cuộc sống của người và đại yêu, ngày qua ngày hạnh phúc, thậm chí hai người họ còn dùng khế ước máu để có được cho mình một hài tử chung
Đọc tới đây, ta rốt cuộc cũng phần nào an tâm, ít ra những thứ sư phụ đánh đổi không phải đều là vô ích
Lén rời khỏi sư môn, dựa theo chỉ dẫn trong thư, ta giấu sư huynh đệ đến thăm người. Với số tiền ít ỏi dành dụm được, ta mua ít táo đỏ, dự định lấy đó làm quà mừng hạnh phúc hai người
Tới nơi, đứng trước mái nhà tranh đơn sơ, trái tim ta rộn ràng từng nhịp đập
Phải mất một lúc lâu sau, ta mới đủ dũng khí để mở cửa
Toàn bộ số táo đỏ rơi lộp độp, lăn long lóc trên nền đất tanh tưởi mùi máu. Trước mắt ta không phải là một sư phụ tươi cười vui vẻ, sống trong hạnh phúc viên mãn, mà là một sư phụ ngập tràn trong máu đang thoi thóp từng hơi thở
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đại yêu, kẻ sư phụ đánh đổi tất cả để yêu thương, đánh đổi tất cả, kể cả ta, để quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc này, chậm rãi bước từng bước lại, dừng trước sư phụ và rồi ... đâm thẳng cánh tay nó vào ngực trái người!
"Không!!!"
Ta xuất kiếm, điên cuồng lao tới, "Đồ khốn!!! Ngươi vừa làm cái gì???"
Tay khẽ vung, đại yêu hất văng ta ra xa và rồi, mọi thứ trước mắt, đột nhiên, chỉ còn độc một sắc đen thăm thẳm
------------------------------------
"Sư phụ!!!"
Hét lớn một tiếng, ta bàng hoàng tỉnh dậy
May quá ... đó chỉ là một ... một giấc mơ ... mà thôi
Toan đứng dậy, một cơn đau nhức nhối lan tràn toàn thân khiến ta gục ngã. Đó cũng là lúc, ta nhận ra, căn phòng mình đang ở, hoàn toàn xa lạ!
Đây ... là ... đâu?
Cửa mở tung, nam tử với vẻ ngoài tuấn tú, sở hữu làn da trắng trẻo cùng với ngũ quan thanh khiết tựa sương sớm, tiến tới đón lấy ta, "Cô nương, cô ... cô có làm sao không?"
Ta mấp máy môi, khó nhọc lên tiếng, "Đây ... đây là ... đâu? Sao ... sao ta ... ta lại ở ... ở đây?"
"Cô nương, đây là Tần gia. Hôm nay, ta và đệ đệ tình cờ tìm thấy cô ngất xỉu dưới chân núi nên mới mạo muội mang cô nương về đây. Nếu có gì không phải, xin cô thứ lỗi!"
Ngất xỉu ... dưới chân núi ... ư?
Vậy ... vậy ... mọi chuyện không phải ... không phải là mơ ư???
Sư phụ ... sư phụ của ta!!!
"Cô nương ... cô làm ... làm sao vậy?"
Đau đớn, ta không để tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa. Ta gào, ta khóc, với tất cả sức bình sinh. Khóc cho vơi đi sầu, khóc cho vơi đi đau, khóc cho số phận đáng thương của sư phụ ta, khóc cho giấc mơ hạnh phúc không bao giờ trở thành sự thực của người
Trong cơn xúc động, ta chỉ nhớ loáng thoáng rằng bản thân hình như đã nắm chặt lấy tay áo của vị Tần gia công tử kia và rồi sau đó, cánh cửa phòng lại một lần nữa hé mở
------------------------------------
Nhìn cánh tay dần dần chuyển sang màu xanh lá, ta quả thật không thể ngờ rằng, bản thân mình lại là Mộc nhân, một trong những nguyên tố nhân giống sư phụ. Vậy ra đó là lý do, ngày ấy ta sống sót ư?
Nếu ngày đó, ta không để sư phụ gần gũi thứ yêu quái khốn nạn kia, người đã chẳng có cơ hội nảy sinh tình cảm với nó. Nếu người không nảy sinh tình cảm với nó, người sẽ không rời đi cùng nó
Nếu người không rời đi cùng nó, người sẽ không chết!!!
Yêu quái, sau cùng, cũng chỉ là yêu quái mà thôi!!!
Chúng là giống loài khát máu, vô nhân tính, giống loài đáng phải bị tiêu diệt, giống loài tuyệt đối không được phép tồn tại gần nhân loại!!!
Người và yêu, tuyệt đối không được phép yêu nhau!!!
Tuyệt đối không!!!
"Giai Nhân, nàng đang suy nghĩ chuyện gì ư?"
Gắng sức đưa làn da trở về màu trắng vốn có, ta quay đầu, đối diện với ánh mắt chân thành của Tử Hằng, bản thân đột nhiên cảm thấy có chút không phải khi đã nói dối về tên họ, về xuất xứ bản thân mình
"Tử Hằng công tử, công tử tìm ta có việc gì chăng?"
"Ta ... Giai Nhân ... mấy ngày nữa là rằm nguyên tiêu ... nếu không bận việc gì ... đêm đó ... đêm đó ... nàng có thể gặp ta được không??? Ta ... ta có việc ... cần nói với nàng ..."
Ta mỉm cười, "Tất nhiên là được"
Tử Hằng đi rồi. Ta lại một mình ngồi bên hồ nước. Có điều, ta dường như cảm thấy có một đôi mắt không mấy thiện ý nãy giờ đang dõi theo ta
Chẳng lẽ là nó??? Thứ đại yêu khốn nạn kia?
Đây là Tần gia? Thứ yêu nghiệt kia làm sao có thể hiện diện?
Haizzz, ta lại thần hồn nát thần tính rồi...
------------------------------------
Đêm tối, chập chờn trong giấc ngủ, ta chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
"Ai đấy?"
Là ai mà giờ này còn tới tìm ta?
"Giai Nhân, là ta"
Đứng dậy mở cửa, trước mắt ta hiện lên dung mạo thanh khiết của Tần Lịch. Nhớ lại cái ngày khi tỉnh dậy ở Tần gia, ta ôm chặt lấy ngực áo của chàng rồi khóc nức nở như một đứa bé con, kết quả là toàn bộ y phục của chàng nhăn nheo, ướt đẫm toàn nước mắt và một cơ số nước khác, bờ má đột nhiên nóng bừng
"Tần Lịch, có chuyện gì thế?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bàn tay Tần Lịch nắm chặt lấy tay ta, kéo ta ra ngoài, "Tần Lịch, chúng ta đi đâu đây?"
Tần Lịch không đáp rồi đột nhiên dừng lại, bế bổng ta, phi thân lên nóc nhà. Trái tim ta không hiểu sao giây phút ấy loạn nhịp
Khi cả hai đã yên vị, ta liền nói, "Tần Lịch, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Chỉ thấy chàng cười tươi và chỉ tay về phía bầu trời đêm không một gợn mây, "Nhìn kìa"
"Bùm"
"Bùm"
"Bùm"
Hàng loạt những tràng pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ tung, tạo thành muôn hình thái tuyệt sắc, vẽ nên một bức tranh rung động lòng người
"Đẹp ... Quả thực quá đẹp ..."
"Thế nào? Nàng đã vui hơn chưa?"
Ta ngạc nhiên quay sang nhìn Tần Lịch, chỉ thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm của chàng ánh lên tia sáng lấp lánh hơn cả những vì tinh tú, "Chàng ... chẳng nhẽ ... chàng làm điều này ... là vì ta?"
"Ta chỉ không muốn nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như nàng suốt ngày buồn bã. Giai Nhân, tuy ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng trước khi nàng tới Tần gia, nhưng dẫu cho đó có là gì đi chăng nữa, quá khứ là quá khứ, đã chẳng thể thay đổi. Nhưng tương lai thì khác. Tương lai do chính bản thân mỗi người định đoạt. Vậy nên, Giai Nhân, đừng quá bấu víu vào những thứ không thể bấu víu được nữa, mà hãy sống, hãy sống làm sao để một ngày dù có rời đi, nàng cũng sẽ không hề cảm thấy hối tiếc"
------------------------------------
"Giai Nhân ... Tần Hằng ... Tần Hằng ta thích ... thích nàng ... Nàng ... nàng có thể ... có thể trở thành ... trở thành nương tử ... của ta không?"
Dưới ánh trăng tròn đầy, nam tử ngũ quan như ngọc đứng trước mặt ta, hồi lâu mới nói xong điều mình muốn
Đối diện với ánh mắt trong veo, không chút toan tính của Tần Hằng, ta không nỡ phũ phàng chối từ thỉnh cầu của chàng. Nhưng, ta lại càng không thể chấp thuận
Bởi, với ta, Tần Hằng chỉ đơn thuần là 1 vị bằng hữu
Với chàng, ta nào có cảm giác yêu đương
Nếu đã vậy, sao ta lại có thể đồng ý cơ chứ?
"Tần Hằng, ta ... ta ..."
Đột nhiên sau lưng ta vang lên một tiếng đổ lớn. Quay người, ta nhìn thấy Tần Hằng nằm sõng soài, vô lực trên mặt đất
"Tần Hằng ... Tần Hằng ..."
Lo sợ, ta nhanh chóng hô hoán mọi người. Tần Long Sắc, Tần Lịch cùng gia nhân vội vàng kéo tới, dìu chàng về phòng
Rạng sáng hôm sau, Tần Hằng mới chịu tỉnh lại. Đó cũng là lúc, Tần Long Sắc và Tần Lịch mới chịu đi nghỉ. Nhìn thần sắc lo âu của Tần Lịch, lòng ta nhói đau
Tần Hằng sức khỏe vốn kém, nếu giờ lại phải chịu thêm cú sốc bị ta chối từ, chàng ta sẽ ra sao?
Nếu chàng ta có mệnh hệ nào, Tần Lịch chắc chắn sẽ rất đau lòng
Ta ... không muốn ... thấy chàng đau lòng
Khi cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình ta và Tần Hằng, ta khẽ nắm lấy tay chàng, "Tần Hằng, chàng vẫn chưa nghe được câu trả lời của ta. Giai Nhân ta đồng ý trở thành nương tử của chàng. Đợi chàng khỏe hơn, chúng ta rồi sẽ thành thân"
Tần Hằng ôm chặt lấy ta, "Cám ơn nàng ... cám ơn nàng ... Giai Nhân"
Nếu như đây là Tần Lịch ... thì tốt ... tốt biết bao nhiêu ...
Chợt, một nguồn sát khí hùng mạnh không biết ở đâu xuất hiện khiến ta lạnh gáy
Sát khí đó rốt cuộc thuộc về ai?
------------------------------------
Đêm đen như mực
Bỏ lại Tần Hằng một mình trên giường, ta dạo bước vu vơ ngoài hành lang trống rỗng, chốc chốc lại đưa tay lên sờ bụng ngày một to dần của mình
Chỉ còn vài tháng nữa thôi, ta sẽ lâm bồn
Chỉ còn vài tháng nữa thôi, ta sẽ trở thành mẫu thân
Chỉ còn vài tháng nữa thôi, hài nhi của ta ... và ... Tần Lịch sẽ chào đời
Đúng! Đứa bé ta đang mang trong người, không phải là con của Tần Hằng như toàn thể Tần gia nghĩ, mà là của Tần Lịch, của người nam tử ta yêu
Ta và chàng chưa từng một lần chung chăn gối, chưa từng một lần làm điều gì vượt quá giới hạn, mặc cho thâm tâm ta muốn được trở thành nữ nhân của chàng biết bao nhiêu
Nhưng như vậy thì có sao?
Ta là Mộc nhân, ngoài khả năng nổi trội là tự hồi phục thương tổn, ta còn có thể mang thai hài nhi của bất kỳ ai khi cơ thể tiếp nhận dòng máu của người đó
Chuyện này, Tần Lịch không biết, Tần Hằng không biết, Tần Long Sắc lại càng không
Chuyện này, chỉ có ta và một mình ta biết mà thôi
Hài nhi của ta, đợi sau này con lớn lên, đợi sau này khi không còn gì cản lối ta và phụ thân con nữa, ba chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau, thật thật hạnh phúc bên nhau
------------------------------------
"Hằng nhi, ta định sẽ đưa con lên làm Tần gia chủ, ý con thế nào?"
Đôi tai ta như ù đi vì câu nói của Tần Long Sắc. Tần Hằng sẽ trở thành Tần gia chủ ư?
Như vậy, ... như vậy ... sau này, ta và Kính nhi ... làm sao ... làm sao có thể ... có thể về bên Tần Lịch???
Không! Chuyện này không thể xảy ra được!!!
Không thể được!!!
Vị trí Tần gia chủ chỉ có thể là của Tần Lịch! Chỉ có thể là của chàng!
Nghĩ tới đây, ta xoay người phi thân về tận cuối chân trời, không còn biết được rốt cuộc trong thư phòng, Tần Hằng và Tần Long Sắc còn bàn bạc những chuyện gì nữa
Sắc đen tuyền bao trùm cảnh vật. Phục trang xinh đẹp, như có như không để lộ lớp da thịt trắng ngần, cầm trên tay khay đồ ăn thơm ngon, ta bước từng bước về phía phòng Tần Long Sắc
Đẩy cửa bước vào, ta duyên dáng mỉm cười, "Phụ thân, đêm dã khuya, người còn chưa đi nghỉ sao?"
Dường như bất ngờ với sự hiện diện của ta, Tần Long Sắc phải mất một lúc mới đáp, "Giai Nhân, giờ này con không ở bên phụ tử Tần Hằng, sao lại đến chỗ ta?"
"Kính nhi đã ngủ say bên cạnh Hằng từ lâu, người đừng lo lắng. Con đến là để mang cho người chút thức ăn đêm. Cả ngày giải quyết công vụ Tần gia, chắc người cũng đã đói bụng"
"Để đấy, chốc ta ăn. Con về đi"
Ta quay người, giả như mình chuẩn bị bước đi rồi lấy tay, hất đổ cả mâm đồ ăn, khiến ta ướt đẫm nước canh, ẩn hiện từng tấc cơ thể dưới lớp phục y mỏng tang
"Giai Nhân, con ... có sao không???"
Rên rỉ từng tiếng, ta đưa đôi mắt lả lơi tình ái, cùng đôi môi ướt át, đỏ thẫm hướng về Tần Long Sắc, "Phụ thân ... con ... con ... không sao ..."
Tần Long Sắc không dám nhìn thẳng về phía ta, quay đầu đi hướng khác. Ta biết, dục vọng của hắn đã trỗi dậy
Tiến sát vào người hắn, cảm nhận da thịt ta và hắn cọ sát vào nhau, ta giả như không hiểu thỏ thẻ hỏi, "Phụ thân ... người sao thế?"
Chỉ kịp thấy đôi môi hắn tiến tới, đặt lên khắp cơ thể ta những nụ hôn mãnh liệt, đôi bàn tay hắn
nhanh chóng lột bỏ y phục của ta, ta biết kế hoạch của mình đã thành công
"Phụ thân ... phụ thân ... đừng ... đừng ... mà ..."
Tần Lịch, một ngày khi chàng biết, những điều ta làm vì chàng
Chàng nhất định ... sẽ cảm động ...
Khi đó, một nhà ba người chúng ta ... sẽ đoàn tụ ...
Nhất định là vậy!
------------------------------------
Dạo gần đây, cơ thể ta cứ nôn nao lạ thường, ăn uống cũng trở nên khó khăn hơn trước
Cứ ngửi thấy mùi gì khó chịu là y như rằng ... buồn nôn
Sao mà giống với khi ta ...
Chẳng nhẽ ... chẳng nhẽ ... ta ...
Không!!! Không!!! Tuyệt đối không!!!
Ta không thể tin rằng, bản thân lại đã mang bầu. Hơn nữa, còn là với Tần Long Sắc!!!
Chết tiệt, tại sao hắn ta lại "nhạy" tới vậy cơ chứ?
Già như vậy rồi mà sao ... một phát dính luôn cơ chứ???
Ta ... ta biết làm ... làm sao bây giờ???
Chết tiệt, ta biết làm ... sao ... làm sao bây giờ???
Hình ảnh thanh khiết của Tần Lịch chợt hiện. Nỗi nhớ chàng trào dâng
Ta chạy thục mạng tới phòng chàng, đẩy mạnh cửa tiến vào, còn không buồn ngõ
"Tần Lịch ... ta ..."
Trái tim ta tan nát thành muôn ngàn triệu mảnh
Linh hồn ta như bị ai đó dùng đao, dùng kiếm đâm nát
Đôi chân ta khụy xuống, cơ thể ta vô lực trước hiện thực tàn khốc trước mắt
"Không ... không đâu ... không đâu ...tuyệt đối không ..."
Tần Lịch tiến tới, toan ôm lấy ta nhưng rồi dừng lại, "Giai Nhân, muội ... muội ... thấy rồi ... rồi đúng không??? Muội ... muội ... Ta ... ta không thể nào ... không thể nào ... đáp lại tình cảm ... tình cảm muội dành cho ta ... Ta ... xin lỗi ..."
Giọng nói ta lạc đi vì đau đớn, "Chàng biết ư? Chàng ... biết ta ... ta ...? Ha ha ha ... Giấc mơ ta khao khát nhất ... sau cùng ... lại mãi không thể ... không thể nào ... trở thành ... trở thành hiện thực ... Ha ha ha ..."
"Giai Nhân, muội ..."
"Tần Lịch, chàng đừng nói ... đừng nói gì nữa ... Ta trước nay vốn chưa bao giờ là kẻ ăn mày tình yêu ... Ta không van xin ... lại càng không ép buộc ai yêu ta ... Tần Lịch ... những việc ta làm vì chàng ... ta không hối hận ... Trước kia không, bây giờ không, sau này lại càng không!"
Trước khi Tần Lịch kịp phản ứng, đôi môi ta và chàng khẽ chạm nhau. Hài lòng với những gì đạt được, ta quay người bước đi, không muốn chàng nhìn thấy đôi dòng lệ nóng chảy dài trên gò má, không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng đáng thương hại của ta, không muốn mất đi chút tự trọng cuối cùng của mình
Ta còn ở lại Tần gia làm gì nữa?
Nơi đây, còn có gì, để ta lưu luyến ư?
------------------------------------
Mất mấy tháng suy tính, cuối cùng ta cũng thực hiện trót lọt vở kịch chết đuối, an toàn rời đi Tần gia
Giai Nhân đã chết, từ giờ, Đán Kỳ Anh sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình
Không phải là ta muốn bỏ lại Kính nhi, nhưng có nó bên cạnh, liệu ta có thể diễn một màn kịch đáng tin đến thế? Và rồi liệu ta có thể bắt đầu lại từ đầu khi mang nó bên cạnh mình hay không?
Nhất là khi, nó là chứng nhân cho tất cả lỗi lầm của thời thanh xuân dại khờ của ta?
Còn cả đứa bé trong bụng ta nữa? Ta phải làm sao đây?
Ta không còn cái can đảm nói rằng, ta là mẫu thân của con
Ta sợ lắm cái câu hỏi, phụ thân con là ai
Ta rồi sẽ nói gì với nó đây?
Rằng phụ thân con là phụ thân của phu quân ta ư?
Rằng ta đã quyến rũ ông ấy để giúp cho nam nhân ta yêu có được thứ mình chẳng cần, những mong chàng sẽ yêu ta, trong khi đó là điều không thể ư?
Ta làm sao có thể???
Ta làm sao có thể???
Mệt mỏi với những suy nghĩ không có hồi kết, ta ghé tạm vào miếu hoang nghỉ ngơi. Lấy đất làm giường, lấy rơm làm chăn, ta khó nhọc chợp mắt
Nửa đêm, bụng ta quặn đau, buộc ta phải thức dậy
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bụng ta hóa to và rồi, một luồng ánh sáng vàng chói lóe lên, kèm theo cơn đau khiến ta như muốn chết đi sống lại
"Á.............."
Hét vang trời đêm, bên cạnh ta, một sinh linh bé nhỏ, kháu khỉnh, toàn thân còn đang ngập ngụa trong máu đỏ chào đời
Đó ... đó ... chẳng nhẽ lại là ... lại là ... con trai ta???
Sao có thể??? Ta cùng lắm mới có thai được vài tuần ... sao có thể ...???
Thằng bé khóc ré một tiếng, tất cả số rơm rạ rơi vãi quanh nó trở nên sắc nhọn không khác chi đao kiếm
"Kim nhân!!! Con trai ta ... là kim nhân!!!"
Đó là lý do nó ra đời sớm như vậy ư???
Vì nguyên tố có vòng đời, sự trưởng thành khác hẳn người thường ư?
Vươn tay ôm hài nhi vào lòng, ta dùng chút tàn lực hôn nhẹ lên trán nó và rồi lịm dần vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, khi mở mắt, trong vòng tay ta đã chẳng còn là đứa bé sơ sinh, mà thay vào đó là một đứa trẻ tuổi đã hơn 10
Nếu cứ cái đà này, không khéo con trai ta sẽ chẳng mấy chốc trở thành một nam nhân trưởng thành, hoặc tệ hơn nữa, một ông lão!
Nếu như vậy, sao nó có thể có được một tuổi thơ vô lo vô nghĩ?
Chưa kể, dù cho thể xác phát triển vượt bậc, tâm thức nó vẫn là một đứa trẻ. Cộng thêm sức mạnh Kim nhân hơn người, nó sẽ trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ có dã tâm xấu, những mong lợi dụng nó để trèo cao trên nấc thang danh vọng bản thân
Ta tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra được!
Nghĩ tới đây, ta hóa thành Mộc nhân, dùng sức mạnh bản thân phong ấn sức mạnh Kim nhân trong người hài nhi lại
Sức mạnh Nguyên tố nhân, tuy hùng mạnh nhưng không phải là không có cách chế ngự
Chỉ cần sở hữu sức mạnh vượt trội, bất kỳ ai cũng có thể phong ấn, thậm chí khống chế sức mạnh Nguyên tố
Có điều, thế gian mấy ai có được sức mạnh to lớn cỡ đó?
Ngay cả bản thân ta là Mộc nhân cũng không thể đảm bảo rằng, phong ấn của ta sẽ mãi mãi có hiệu lực
Một ngày nào đó, hài nhi ta chắc chắn sẽ thức tỉnh
Ta chỉ hy vọng rằng, khi ấy, nó sẽ học được cách kiểm soát sức mạnh bản thân, không để cho nó và những người bên cạnh nó chịu tổn thương, mà thôi
Con trai ta mở mắt nhìn ta, ngái ngủ lên tiếng, "Người ... là ai ...?"
Nhẹ nhàng ấn tay vào trán nó, ta đáp, "Cái thằng này ... ngươi chẳng nhẽ ngay cả sư phụ mình ngươi cũng quên rồi ư ... Đán Thần?"
"Đán Thần? Đó là tên ta ư? Bà là sư phụ của ta ư?"
"Từ bé tới giờ, ngươi luôn đi theo ta, do một tay ta nuôi lớn, ta không phải sư phụ ngươi thì là ai? Hơn nữa, không được gọi ta là bà. Phải gọi ta là sư phụ. Sư phụ Đán Kỳ Anh!"
------------------------------------
Trở về với sư môn, trở thành trưởng môn, mọi thứ diễn ra theo đúng những gì sư phụ ta trước kia luôn hy vọng. Nhận nuôi thêm Đán Tiểu Mỹ và Đán Thanh, hai côi nhi tuổi tác sàn sàn như Đán Thần với hy vọng nó sẽ không cô quạnh
Mọi thứ vẫn bình bình an an qua ngày, cho tới khi, Đán Lĩnh xuất hiện
Cho tới khi, ánh mắt nó nhìn ta không còn giống như Đán Tiểu Mỹ và Đán Thanh
Cho tới khi, ánh mắt nó giống hệt ta ngày ấy khi nhìn Tần Lịch
------------------------------------
Thần nhi mất tích, cả thế giới trong ta tựa như sụp đổ
Nó là tất cả những gì ta có
Hài nhi của ta, mục đích sống của ta
Tất cả mọi thứ, của ta
Đêm ấy, ta lao đi kiếm tìm Thần nhi như mọi khi, thì phát hiện, có người đang đuổi theo đằng sau ta
Còn có ai nữa ngoài Đán Lĩnh nữa đây?
Bao năm qua, ánh mắt chàng nhìn ta vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi
Vẫn ngập tràn tình cảm
Vẫn hệt như ánh mắt ngày đó ta nhìn Tần Lịch
"Đán Lĩnh, ngươi trở về đi. Chuyện của sư môn, ngươi còn phải thay ta chủ trì. Đừng quên, giờ ngươi đã là Đại sư huynh của chúng sư đệ"
Ta không muốn Đán Lĩnh ở gần ta
Vì ta sợ, bản thân sẽ không thể kiềm chế
Vì ta sợ, ta sẽ lại một lần nữa rơi vào lưới tình
Vì ta sợ, trái tim ta sẽ lại vỡ nát
Nhưng trên hết, vì ta sợ, khi biết được sự thật về quá khứ trước kia của ta
Chút tình cảm thiêng liêng ta nghĩ chàng dành cho ta, rồi sẽ biến mất
Người chàng yêu, là Đán Kỳ Anh cao cao tại thượng, người sống cả đời yêu thương, chăm lo cho chúng đồ nhi
Chứ không phải người không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể đạt được thứ mình muốn
Đán Lĩnh còn chưa kịp trả lời, thì Succubus hiện thân giữa màn đêm đen kịt
Lo sợ ả ta biến chàng thành "con mồi" ngon lành, ta liền đứng chắn trước chàng, "Yêu nữ, đây không phải chốn của ngươi. Hãy biến đi cho khuất mắt ta"
Succubus nhìn ta, nhìn Đán Lĩnh, lẳng lơ nở nụ cười rồi bắn dòng nước từ tay ả lên người hai ta và nhún chân rời đi
Con đấy nó bị điên à?
Đang không làm cái trò gì thế không biết???
Bất chợt, cơ thể bừng bừng bốc cháy. Ngọn lửa hừng hực lan tràn từng ngõ ngách khắp chốn cơ thể ta. Dục vọng như nước lũ, nhấn chìm chút lý trí ít ỏi, đang ngày một nhạt nhòa dần của ta
Cơ thể, làn da, hơi thở Đán Lĩnh như mời gọi ta, như thúc dục ta xông tới, chiếm lấy chàng, biến chàng thành nam nhân của ta, giải tỏa chút bức bối trong ta
Hơi thở gấp gáp, ta toan dùng tâm lực đánh bất tỉnh bản thân thì nhìn con dao gắm lóe sáng trên bàn tay run rẩy của chàng
Thời khắc ấy, lo sợ trào dâng, cùng với dục vọng hèn kém, cuốn trôi tâm trí ta. Phục y rơi trên mặt đất, ta lao tới, ôm chầm lấy Đán Lĩnh, quấn chặt cơ thể nóng bừng của đôi ta, đắm chìm trong cơn hoan lạc tội lỗi
"Ta ... xin ... lỗi"
------------------------------------
Ta đã làm gì thế này?
Ta, một ả đàn bà đã từng qua một lần đò, có hai đứa con với hai người đàn ông
Lại ... lại ... hủy đi một tấm thân trong sạch của đồ đệ mình ư?
Đán Kỳ Anh, rốt cuộc ngươi có còn là người nữa không???
Sự dằn vặt, tự trách đó cứ đeo bám ta cho tới khi ta tìm được Thần nhi, cho tới khi ta biết được, nó cũng chỉ vì một ả yêu nữ mà rời xa ta, tựa như sư phụ Đán Thần ngày đó, cho tới khi ta trở về Pháp Sư hội, cho tới khi Thần nhi đến đây tìm ta, cho tới khi ta nặn từng chữ viết nên phong thư tay hẹn Đán Lĩnh đêm tối gặp mặt trên đỉnh núi, nơi ngày đó ta và chàng ... đã ... đã ...
Chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại giữa chàng và Tằng Gia Trúc, trái tim vốn chằng chịt vết sẹo của ta lại rỉ máu
Những việc ta đã làm vì Tần Kính, ta chưa hề hối hận
Trước kia không, bây giờ không, sau này lại càng không
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta là không biết sự sai trái của những hành động đó
Một người với cái quá khứ đen tối như ta, liệu có xứng đáng với Đán Lĩnh chàng?
Nhất là khi, tuổi ta xứng làm mẹ chàng
Vậy nên, ta mới tìm cho chàng một người con gái trẻ trung, xinh đẹp như Tằng Gia Trúc
Nhìn hai người đứng cạnh nhau, không phải xứng đôi vừa lứa lắm sao?
Tằng Gia Trúc rời đi, chỉ còn lại một mình Đán Lĩnh đơn côi đứng giữa màn đêm vô tận
Khung cảnh đó như một mũi tên tẩm thuốc độc, xuyên thẳng con tim ta
Hà cớ gì, chàng phải như vậy?
Ta, nào có xứng đáng, với tình cảm của chàng, cơ chứ?
Hãy quên ta đi, hãy quên ta đi ...
Thiên hạ này, còn đầy rẫy những người con gái tốt hơn ta, xứng đáng hơn ta gấp trăm, gấp nghìn lần
Hà cớ gì ... hà cớ gì ...
------------------------------------
Biến cố qua đi, thương tích do thổ kiếm gây nên lành lặn, ta nhanh chóng bình phục. Trong những cơn ác mộng điên rồ nhất, ta cũng không sao ngờ được rằng, ta chính là nữ nhi của Tần Long Sắc, tiểu muội của Tần Lịch, Tần Hằng và Tằng Gia Hiển ... không, phải nói là Tần Bách Kiến
Ta hóa ra lại thành thân với tam ca, trai trên gái dưới với phụ thân, có với họ hai đứa con, tất cả chỉ vì tình yêu dành cho đại ca!!!
Cuộc đời ta, hóa ra chỉ là một chuỗi tội lỗi!!!
Ta muốn chết ... ta muốn biến mất khỏi thế gian này ... muốn gột rửa, thanh tẩy tấm thân nhơ nhuốc của ta dưới cửu tuyền
Nhưng ... ta không thể
Bởi giờ đây, sinh mệnh ta không chỉ thuộc về riêng ta, mà còn thuộc về Đán Chi, thuộc về Đán Lĩnh
Nửa đời trước, ta đã là một kẻ chạy trốn
Chạy trốn khỏi sự thực sư phụ đã rời xa ta
Chạy trốn khỏi mối tình đầu không kết quả
Chạy trốn khỏi sai lầm một thời thanh xuân
Và, kết quả thì sao? Mọi thứ trở nên tốt đẹp ư?
Không hề!
Vậy nên, lần này, ta sẽ đối mặt, sẽ sống tiếp, sẽ không chạy trốn như ta của ngày xưa ấy!
Giữa hoa viên đổ nát của Tần gia, đối diện với ánh mắt bao năm qua vẫn vậy của Tần Lịch, ta không khỏi mỉm cười chua xót
Thời gian trôi, có những thứ thay đổi nhưng có những thứ không bao giờ đổi thay
"Tần Lịch, chàng không cảm thấy mệt mỏi ư?"
Tần Lịch ôn nhu đáp, "Kỳ Anh, mọi việc nàng làm vì ta, ta đều khắc cốt ghi tâm, chỉ có điều..."
"Ta biết ... Tần Lịch, tình cảm vốn là thứ không thể miễn cưỡng. Sau ngần ấy thời gian, ta đã tìm được cho mình người chỉ yêu mình mình, ta hy vọng một ngày nào đó, chàng cũng sẽ tìm được một người như thế. Những việc đã qua, hãy để cho nó trôi qua. Đừng canh cánh trong lòng nữa!"
Ngày ấy, không biết ta nghĩ gì nữa?
Lấy em chàng, ngủ với cha chàng, tất cả chỉ để có được tình yêu của chàng?
Chuyện đó, là có thể, sao?
Dứt lời, ta quay người rời đi, để lại sau lưng một thời thanh xuân dại khờ, để lại sau lưng mối tình đầu ngập tràn nước mắt của ta
Tạm biệt chàng, Tần Kính
Đán Kỳ Anh ta, tạm biệt, chàng
Và rồi, biết đâu đấy, một ngày nào đó, ta có thể gọi chàng hai tiếng "đại ca"
Nhưng cho đến ngày đó, ta sẽ sống ... thật hạnh phúc ... để bù đắp lại những sai lầm khi xưa của mình
Xa xa, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, nam tử với dung nhan như ngọc hối hả phi thân về phía ta, bồng trên tay bé gái nhỏ tuổi với đôi mắt to tròn, dễ thương
Ta rồi sẽ hạnh phúc ...
Ta rồi nhất định ... sẽ hạnh phúc ...