Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 124: Lai giả bất thiện


trước sau

Dựa vào những điều Khuynh Vũ điều tra được, kết hợp với những chuyện Lẵng Hy Đạt biết, Tuyết Lăng cuối cùng cũng đã biết được mọi điều cần thiết về Tùng Viên

Tùng Viên, đứa con trai độc nhất của Tùng gia, tài không đợi tuổi, mới ngoài 20 đã trở thành trọng thần triều đình, được hoàng thượng sắc phong là sư phó, dìu dắt, dạy dỗ thái tử về pháp thuật, cách thức chiến đấu … cách trở thành một Diệt Sư tài giỏi

Sự nghiệp thăng hoa, ít lâu sau, Tùng Viên kết hôn cùng với người bạn thanh mai trúc mã. Một năm sau đó, hai người đón kết tinh tình yêu của mình chào đời. Cuộc sống tưởng chừng như viên mãn của Tùng Viên đang yên đang lành bỗng chốc sụp đổ

Mở màn là cái chết bất ngờ, không rõ nguyên nhân của cha mẹ ông, sau đó là nương tử. Và rồi sau cùng là sự mất tích bí ẩn của hài nhi mình. Không chịu nổi đả kích, Tùng Viên không nói lời nào rời đi và rồi từ đó, tất cả những tin tức về ông cũng biến mất theo

Những chuyện sau đó, Tuyết Lăng không lạ gì nữa cả. Tùng Viên đi khắp nơi, kiếm tìm con trai, gia nhập Tằng gia Pháp Sư hội, rồi sau đó cũng ra đi khi không thấy khả quan về công cuộc tim kiếm của mình, và rồi sau đó đến Tần gia, gặp Hồng Tuyết, và rồi …

Haizzz, cuộc đời con người ta, là sung sướng, hay là đau khổ, vốn chẳng thể nói trước …

Trở về phòng mình, Tuyết Lăng đã nhìn thấy Hồng Tuyết và Tùng Viên đứng trước cửa, không biết đã đợi từ bao giờ

Thấy hai người họ, Tuyết Lăng cũng đã đoán được mục đích họ tới tìm nàng là gì

Quả không nằm ngoài suy nghĩ của nàng, Hồng Tuyết đã nhận Tùng Viên làm cha. Tùng Viên tới, là để cám ơn nàng thời gian qua đã chăm sóc, bảo hộ con trai mình. Trò chuyện một lúc, Tùng Viên liền cáo từ, dẫn theo Hồng Tuyết về phòng khách ở Đoạn phủ nghỉ ngơi

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc, nói chẳng thành lời của Hồng Tuyết, Tuyết Lăng cảm thấy cõi lòng mình khoan khoái tột cùng. Là người một nhà, nhìn thấy chàng ta có được hạnh phúc, Tuyết Lăng có thể không vui mừng ư?

Người nhân tạo thì sao? Đã là một sinh linh, đã sống trên cõi đời này, đã có gia đình, đã có người thân, thì nhân tạo hay thiên tạo, có gì khác nhau? Tất cả đều bình đẳng, đều xứng đáng có được hạnh phúc

Tất cả đều như nhau …

Lại một ngày nữa nhanh chóng trôi qua

Đêm tới

Trên nóc nhà, một dáng hình nhanh nhẹn di chuyển, gắng sức không tạo nên bất kỳ tiếng động nào cả. Im lặng quan sát hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng không một ai nhận ra sự hiện diện của mình, người đó liền phi thân xuống dưới mặt đất, khéo léo đẩy chốt cửa, tiến về phía chiếc giường êm ái có kẻ đang say giấc nồng

Lột bỏ y phục trên mình, người đó đi tới, nhẹ lật chăn rồi len lén leo lên, ôm chầm lấy kẻ trên giường

“Khánh Tước … đêm khuya lạnh lẽo … hãy để ta … sưởi ấm cho chàng …”

Thân hình vốn bất động của Khánh Tước chợt lật mình, đè mạnh người vừa tới dưới thân, ngôn từ đượm vẻ bông đùa, “An An, cô nương không biết rằng, thức ăn có thể ăn bừa nhưng tuyệt đối không được làm bừa, nói bừa hay không?”

“Chàng … Ngươi … ngươi không phải là Khánh Tước … Ngươi là ai???”

Tâm lực từ tay An An biến thành một chiếc búa khổng lồ, giáng mạnh vào đầu Khánh Tước. Nhân lúc chàng ta phòng thủ, An An xoay người, quấn tạm y phục lại, thủ thế bảo vệ bản thân

Và rồi, trước mắt nàng, khuôn mặt tuấn tú của Khánh Tước chậm rãi biến mất, thay vào đó là dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của người nữ tử nàng mới chỉ gặp một lần nhưng đã để lại trong lòng ấn tượng khó phai

Đoạn Tuyết Lăng – Là nàng!

An An nói, “Tuyết Lăng, ngươi đã sớm biết tối nay ta sẽ đến rồi phải không?”

Tuyết Lăng nhếch môi, “Chứ ngươi nghĩ, Đoạn phủ là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư? Trước kia, không có ta thì không nói làm gì. Giờ, ta đã về, mọi sự đều đã khác!”

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, An An mở lời, “Tuyết Lăng, chẳng nhẽ ngươi không hề ghen?”

Tuyết Lăng nhẹ nhàng đáp, “Ghen? Vì sao ta phải ghen? Ghen tuông chẳng qua được sinh ra do sự tự ti, sự thiếu an toàn từ chính trong tâm khảm con người ta. Khi một người đã ghen, chứng tỏ người đó không tin tưởng vào tình yêu người ta dành cho mình, không tin tưởng vào người yêu của mình. Ta thì khác. Ta tin tưởng tình yêu Khánh Tước dành cho ta, tin tưởng con người chàng và ta lại càng tin tưởng vào con mắt nhìn người của Tuyết Lăng ta. Ghen, chính là một sự sỉ nhục đối với tình yêu của ta và Khánh Tước. Vậy nên, An An, ngươi nói xem, vì sao ta lại phải ghen!”

Thần thái, khí chất, ánh mắt, nụ cười như có như không của Tuyết Lăng khiến cho An An chợt đứng hình

“An An, ngươi là do ai phái tới Đoạn phủ? Mục đích ngươi tới đây là nhắm vào Khánh Tước, nhắm vào ta, hay là nhắm vào … toàn thể Đoạn gia?”

Sát khí đột nhiên bao trùm cả căn phòng khiến cho mồ hôi An An tuôn trào như suối

“Ngươi … ngươi nói thế … là ý gì … ta … ta …”

“An An, ngươi thật sự không hiểu ư? Một Thượng Tôn Diệt Sư cấp 3 như ngươi, lại có thể dễ dàng ngã ngựa, cần sự giúp đỡ của Khánh Tước đến vậy ư? An An, nếu ngươi còn ngoan cố không nói, đừng trách ta ra tay vô tình”

An An nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh rồi bất chợt ngửa mặt cười vang, “Tuyết Lăng, đừng nghĩ bản thân ta sợ ngươi. Thần Đế cấp 9 cũng chẳng phải cái gì ghê gớm lắm đâu!”

Chiếc búa khổng lồ trong tay An An đập mạnh xuống sàn, tạo thành một lỗ thủng sâu không thấy đáy. Nhân lúc Tuyết Lăng chưa kịp phản ứng, An An liền phi thân xuống lỗ sâu, tìm đường tháo chạy

“Muốn chạy ư? Đừng mơ!”

Dạ Nguyệt, cùng với Tú Sinh từ ngọc lâu hiện thân, kẻ trước người sau nhanh chóng đuổi theo An An

“Phượng vũ cửu thiên”

Những sợi lụa đỏ của Dạ Nguyệt bốc cháy nghi ngút, uốn lượn từng đường uyển chuyển trong lòng đất, tiếp cận An An, chỉ chực trói chặt lấy bàn chân nàng, khống chế nàng. Nhưng cứ mỗi lần sắp thành công, An An loại xoay mình, dùng búa đập xuống lòng đất, lợi dụng dư chấn ngăn cách bản thân và lụa đỏ

Thấy Dạ Nguyệt gặp bất lợi, Tú Sinh liền ra tay, “Sét động trời quang”

Từng tia sét giáng từ trên cao xuống, dồn dập, liên tiếp, hạn chế cử động, khiến cho con đường thoái lui của An An càng trở nên khó khăn đến trăm lần

“Chết tiệt”

Rủa thầm một tiếng, An An ném búa thẳng về phía Tú Sinh

“Bát đệ, cẩn thận”

Dạ Nguyệt thấy vậy liền lùi lại, chắn trước người Tú Sinh, đồng thời quấn quanh thân thể mình từng lớp dải lụa, bảo vệ bản thân khỏi hiểm nguy

Lựa rực cháy, hung hăng cắn nuốt búa của An An. Nhưng, tiếc thay, lại không thành công! Búa xuyên thẳng qua lửa, tiến thẳng về phía lồng ngực Dạ Nguyệt

Tú Sinh lo lắng nói, “Tam ca, huynh quên rằng, sở trường của đệ là phòng thủ ư? Luyện pháp hộ thân”

Dây xích hóa vàng, kết thành một chiếc lồng chim to lớn nhốt Dạ Nguyệt và Tú Sinh bên trong

“Ầm” vang một tiếng, búa đập nát lồng xích trước sự bàng hoàng của hai chàng

Sức mạnh của Thượng Tôn pháp sư thật không thể coi thường!

Đang chưa biết phải xử trí ra sao, bên tai hai người vang lên giọng nói quá đỗi quen thuộc

“Phong ba bão táp”

Chỉ thấy một cơn cuồng phong không biết ở đâu xuất hiện, lao tới, nuốt chửng búa của An An rồi cùng với nó, tan biến vào hư vô

“Chủ nhân”

Tuyết Lăng đi tới, đỡ lấy thân thể Dạ Nguyệt, Tú Sinh

“Chủ nhân, người không định đuổi theo ả ư?”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Đuổi chuột không nên đuổi cùng sào. Hơn nữa, ta cảm thấy ả ta không có sát ý. Nếu muốn hãm hại mọi người, ả ta đã làm chúng khi ta đi vắng. Chẳng việc gì phải đợi đến ngày hôm nay. Ta chỉ có điều không hiểu, là ai đã phái ả ta tới? Và vì sao, ả ta lại nhắm vào Khánh Tước?”

Tú Sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi, “Chủ nhân, làm sao ngươi lại biết, An An thật ra không hề đơn giản”

Tuyết Lăng mỉm cười, “Ngươi nghĩ, Khánh Tước có đủ sức để đỡ lấy một người ngã từ trên lưng ngựa xuống được ư? Chắc chắn đó chỉ là một màn kịch để cho An An gặp chàng. Nếu đã như vậy, ả ta nhất định phải có mục đích khác”

Dạ Nguyệt và Tú Sinh quay qua nhìn nhau, nói chẳng nên lời. Đúng rồi, sao bọn họ có thể quên, Khánh Tước chàng ta … chàng ta …

Trở lại căn phòng giờ thủng một lỗ sâu trên sàn nhà, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra, chuyện này sẽ chẳng thể ỉm đi được rồi. Ta đã vốn muốn giải quyết chuyện này êm đẹp, không muốn để cho bất cứ ai biết, nhất là Khánh Tước. Ta không muốn chàng cảm thấy buồn bã khi mình là kẻ mang tới rắc rối. Nhưng có vẻ như, chuyện đó là không thể rồi

Ý ta là, làm sao có thể khiến cho cái lỗ sâu này biến mất cơ chứ???

Đào đâu ra đất để … Khoan …

“Hồng Tuyết”

Nghe được lời Tuyết Lăng gọi, Hồng Tuyết hiện thân, rồi dưới mệnh lệnh của nàng, dùng Thổ chú lấp đầy hố sâu

Ít nhất, như vậy cũng có thể che mắt mọi người

Dạ Nguyệt dìu Tú Sinh, cùng với Hồng Tuyết vừa hồi nhẫn giới thì cửa phòng Tuyết Lăng chợt mở

“Tuyết Lăng, có chuyện gì à? Ta vừa nghe thấy nơi đây phát ra tiếng động”

Nhìn khuôn mặt khẩn trương của Khánh Tước, cõi lòng Tuyết Lăng ấm áp lạ thường

“Không có gì. Thiếp chẳng qua vừa nãy không cẩn thận phát lực, làm hỏng một phần sàn nhà. Không tin chàng xem?”

Khánh Tước lại gần, thấy trên sàn nhà hở rõ một khoảng đất đen mới nhẹ nhõm thở phào, “Tuyết Lăng, ta lại cứ tưởng … Nếu không có chuyện gì thì ta … ta về phòng …”

Còn chưa kịp bước đi, đôi chân Khánh Tước đã bất động khi vòng tay Tuyết Lăng bao trọn lấy thân thể chàng

“Tuyết Lăng … nàng …”

“Chàng hãy đứng yên như này … Đừng nói gì hết cả … có được không?”

Đêm đen tĩnh mịch như tờ, nào đâu biết rằng, trong góc nhỏ nào đó, trái tim ai đó đang rộn ràng từng nhịp đập nhanh

Cùng lúc đó, bên ngoài Đoạn gia thành, thân ảnh An An nhanh chóng di chuyển, như sợ chỉ cần dừng lại, dù chỉ một giây phút, cũng sẽ có kẻ đuổi theo, bắt giữ nàng lại vậy

Chợt, tiếng nói vang lên trong đêm khiến nàng dừng cước bộ

“Thế nào? Ngươi thất bại rồi ư?”

An An quác mắt nhìn kể vừa xuất hiện, giọng điệu không giấu nổi bực dọc, “Ngươi vốn đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi, đúng không? Nếu đã vậy, sao còn cử ta đến Đoạn phủ, quyến rũ tên nam nhân vô dụng kia? Mà ta nói thật, ta chẳng hiểu tại sao ả Tuyết Lăng lại có thể yêu một tên như hắn. Xin lỗi chứ, ngoài cái mã đẹp long lanh kia ra, hắn ta vô dụng bỏ xừ. Phép thuật không có, sức khỏe càng không. Họa có mù, có thiểu năng mới chọn!”

Nam nhân ta gặp đã nhiều, nhưng công nhận, chưa có một ai đẹp như Khánh Tước. Vẻ ngoài của chàng quả thật chim sa cá lặn, cả người và thần đều ghen tỵ. Nhưng như vậy thì sao? Ở cái thế giới dùng sức mạnh để sinh tồn này, xấu với đẹp cũng chẳng quan trọng. Nếu không phải là nam nhân của Tuyết Lăng, người như hắn sớm đã chẳng toàn thây!

“Ta cấm ngươi xúc phạm nàng! An An, ngươi đã quá phận rồi đó!!! Thật sự quá phận rồi đó!!!”

“Ta nói cho ngươi biết, An An ta không phải thuộc hạ của ngươi!!! Nếu như ta không cảm cái ơn ngày đó, ngươi che giấu ta khi ngươi còn là thái tử tại Vỹ Đồ, ngươi nghĩ, ta sẽ hạ thấp bản thân, đi quyến rũ tên vô dụng kia ư, Lẵng Hy Đạt???”

Năm đó, ta không may đụng độ Lục Nhĩ Hầu, bị hắn đánh trọng thương. Điên cuồng tìm kiếm nơi chữa thương, ta liều mình lao vào hoàng cung Vỹ Đồ ăn trộm dược liệu, ai dè bị phát hiện. Đúng lúc ta nghĩ bản thân sắp bị tóm thì tình cờ làm sao, ta gặp Lẵng Hy Đạt và được hắn chứa chấp, được hắn giúp chữa thương, giúp ta nhanh chóng bình phục

Vậy nên, khi nhận được tin hắn cần giúp đỡ, ta không ngại gian khổ, không ngại mất thể diện giúp hắn câu dẫn tên nam tử Khánh Tước kia

Nhưng điều đó không có nghĩa, ta là kẻ dưới của hắn!!! Hắn đâu phải muốn nói với ta thế nào cũng được!!!

Lại nói tới tên yêu quái khốn kiếp Lục Nhĩ Hầu kia, ta tìm nó bao lâu để báo thù cơ mà vẫn chẳng thấy chút tăm hơi nào cả, ngoại trừ chút thông tin ít ỏi rằng hắn từng ở gần một trấn nhỏ tên Kỳ Anh (đùa chứ, tên gì xấu hoắc, chẳng hiểu do ai nghĩ ra nữa!)

Đừng nói với ta, tên khốn đấy đã bị kẻ khác tiêu diệt rồi đấy!!!

Lẵng Hy Đạt biết tính khí của An An, cũng biết mình đã quá lời, liền hạ giọng, “An An, ta xin lỗi. Là ta đã quá nóng. An An, về chuyện ta và ngươi quen nhau, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ngươi khác biết! Ta không muốn mọi người biết được, là ta đã sai ngươi tới quyến rũ Khánh Tước”

“Mọi người? Ý ngươi chẳng phải chỉ đơn giản là Tuyết Lăng thôi ư? Ngươi đến Đoạn phủ cũng chẳng phải chỉ để xem xem ta có thành công hay không sao? Xem xem tình hình giữa Tuyết Lăng và Khánh Tước ra sao? Còn ở đó lấy lý do là muốn nhờ Tuyết Lăng tìm, cái gì hoàng nữ mất tích lâu ngày của song thân mình. Đó chẳng phải chỉ là cái cớ để ngươi có thể gặp nàng ta nhiều hơn đó sao? Thật là … Hy Đạt, ngươi càng ngày càng không hề đơn giản!”

“An An, ngươi phải biết, bí mật về thân thế của ta, ta chỉ kể với một mình ngươi. Nể tình chúng ta là chỗ quen biết, đừng có nói kháy ta nữa. Còn giờ, ngươi hãy về Vỹ Đồ nghỉ ngơi, ta đã an bài mọi thứ ổn thỏa
cho ngươi cả rồi”

An An lắc đầu, “Ta cũng không bị gì nghiêm trọng cả. Những thứ ngươi đã an bài, ta thấy không cần thiết. Hy Đạt, thời gian tới, để tránh phiền hà, ta với ngươi sẽ tạm cắt đứt mọi liên hệ. Trừ khi có vệc thật sự cần thiết, còn không đừng liên lạc với ta!”

Dứt lời, An An biến mất giữa màn đêm vô định, để lại một mình Lẵng Hy Đạt giữa không gian rộng lớn

Rốt cuộc, ta phải làm gì mới có thể có được nàng đây, Tuyết Lăng?

Rốt cuộc, ta phải làm gì đây???

---------------------------------------

Tuyết Lăng trở về chưa được bao lâu, cái gai trong mắt toàn thể Đoạn phủ, An An cô nương nhanh chóng biến mất. Khỏi phải nói, tất cả vui mừng đến mức nào. Nhất là Khánh Tước, được chặt đứt một chiếc đuôi không mong muốn, cảm giác đó mới tuyệt vời làm sao

Tuy vậy, đôi khi, mọi người cũng tự hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nhưng rồi, lâu dần, sự tò mò đó cũng rơi vào dĩ vãng, và rồi cái tên An An cũng trở thành một cái gì đó quá đỗi xa xăm

Tháng ngày bình yên cứ thế tiếp diễn, cho tới một buổi chiều không thể bình thường hơn được nữa, khi Tuyết Lăng cùng với Thế Thành và Khánh Tước dùng trà ở hoa viên

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của con trai mình, nhớ lại những điều Đán Kỳ Anh viết trong thư, Tuyết Lăng không khỏi phân vân, Thế Thành và sư phụ Đán Thần của bà ta liệu có quan hệ gì hay không? Nhưng rồi, suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bị nàng gạt đi

Tuyết Lăng vốn chưa bao giờ là người coi trọng quá khứ, nguồn gốc. Cho dù Thế Thành có là ai chăng nữa, đó vẫn là đứa con trai bé bỏng của nàng, là bảo bối, là cục cưng của nàng. Giống như Ngọc Giai, giống như đứa con gái đã lâu rồi nàng chưa gặp mặt

Ngọc Giai, đến khi nào, con mới tỉnh giấc đây? Mẹ đã thử bao cách nhưng không thể nào can thiệp vào giấc ngủ của con được. Mọi chuyện, e là, phải dựa vào chính con mà thôi …

Khánh Tước đẩy nhẹ đĩa điểm tâm về phía Thế Thành, “Chàng thử món này đi. Là do tự tay ta chuẩn bị đấy”

Thế Thành lịch sự mỉm cười, “Cám ơn. Ta chỉ uống trà thôi cũng đã đủ rồi”

“Trà đó … thật ra cũng là ta chuẩn bị …”

“Phụt!!!”

Trời trong xanh nhưng trước mặt Khánh Tước, một cơn mưa xuân bất thình lình xuất hiện, bao phủ toàn bộ dung nhan chàng

Tuyết Lăng lấy khăn lau miệng Thế Thành, “Thành nhi, con … con sao vậy??? Bị nghẹn à???” rồi quay sang chấm chấm từng giọt nước tong tỏng chảy trên mặt Khánh Tước, “Chàng … chàng có sao không???”

Khánh Tước hiền từ đón lấy chiếc khăn tay của Tuyết Lăng, “Ta không sao” rồi lau sạch toàn bộ nước trà có trên mặt mình

Thế Thành cảm thấy có chút khó chịu, toan đứng dậy rời đi thì nhận thấy, từ xa, Hồng Tuyết cùng với Tùng Viên đang tiến về đây

Lại nói tới Hồng Tuyết, kể từ sau khi nhận Tùng Viên làm cha, hai người họ ngày ngày quấn lấy nhau như hình với bóng, nói là để bù đắp cho quãng thời gian xa cách đã quá lâu. Tình cảm giữa hai người cũng vì vậy ngày càng thân thiết

“Hồng Tuyết, có chuyện gì sao?”

Đáp lại câu hỏi của Tuyết Lăng, Hồng Tuyết vui vẻ nói lên dự định của mình và Tùng Viên, “Chủ nhân, sắp tới, phụ thân ta muốn dẫn ta về thăm mộ tổ dòng họ, ra mắt ta với tổ tiên. Nếu không phiền, ta muốn cùng với phụ thân đi vắng dăm ba bữa. Khi nào xong việc, ta sẽ lập tức trở về”

Tuyết Lăng đáp, “Hồng Tuyết, ngươi cứ đi đi. Đúng rồi, còn Dạ Cơ, Phụng Nhan, ngươi có định dẫn hai người họ đi cùng không?”

“Chủ nhân, chuyện đó ta nghĩ nên để khi khác”

“Nếu vậy, Hồng Tuyết, ta chúc ngươi thượng lộ bình an”

Nhận được sự chấp thuận của Tuyết Lăng, khỏi phải nói cũng biết Hồng Tuyết mừng rỡ tới chừng nào. Chàng đứng lên, cùng với Tùng Viên rời đi, tình cờ làm sao lại gặp Phụng Nhan với Khải Quân đang đi tới

Vô tình va phải vai Tùng Viên, Phụng Nhan lảo đảo thân mình

“Phụng Nhan, con có làm sao không?”, Hồng Tuyết vừa hỏi vừa lấy tay đỡ lấy Phụng Nhan

“Con không sao. Phụ thân, người đừng lo lắng”

Xinh đẹp mỉm cười, Phụng Nhan sau đó liền thướt tha sánh vai cùng Khải Quân đi tiếp. Hồng Tuyết, Tùng Viên vừa khuất dạng, Phụng Nhan không tự chủ quay người, dán ánh mắt về phía dáng lưng to lớn đằng xa

Tại sao, ta cứ có cảm giác, “khí” của Tùng Viên lại quen thuộc đến vậy?

Dường như, trước kia, lâu, lâu thật là lâu, ta đã từng gặp người … nhưng ta lại không sao có thể nhớ được, đó là khi nào, ở đâu?

Hay tất cả, chỉ là do ta tưởng tượng???

Khải Quân vừa đến trước mặt Tuyết Lăng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thế Thành lôi đi

“Mẹ, con với Khải Quân có chuyện đi trước. Mấy người cứ ở lại đàm đạo nhé”

Dáng hình Thế Thành nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn trong tầm mắt Khánh Tước. Thời gian qua, chàng đã cố gắng, đã thật sự cố gắng rất nhiều nhưng hình như, Thế Thành vẫn chưa thể chấp nhận chàng

Đến bao giờ, Thế Thành mới có thể mở rộng lòng mình, đón nhận ta?

Bao giờ? Cho đến bao giờ?

Cùng với Khải Quân đi chưa được bao xa, đôi mắt Thế Thành đột nhiên tối sầm lại. Thân thể chàng lảo đảo, dường như sắp ngã. Khải Quân thấy vậy liền lo lắng hỏi, “Thế Thành, người có sao không?”

Thế Thành mặt mũi tái nhợt, ngồi bệt dưới đất, muốn nói cũng chẳng thể nói thành lời. Khải Quân càng thêm sốt ruột, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy tới với Thế Thành

Một lúc lâu sau, khi đã trở lại bình thường, Thế Thành mới mỉm cười, điềm đạm nói, “Ta đã khiến cho người lo lắng ư, Khải Quân? Cho ta xin lỗi. Dạo gần đây, cơ thể ta không hiểu làm sao ăn không ngon, ngủ không yên, thi thoảng lại trở nên hoa mày, chóng mặt như lúc nãy. Nhưng chỉ cần ngồi nghỉ một chốc một lát, tất cả lại sẽ bình thường cả thôi”

Khải Quân lấy tay chạm lên bờ má xanh xao của Thế Thành, trong giọng nói ẩn chứa chút xót xa, “Thật là không có việc gì ư? Thế Thành, chuyện này, Tuyết Lăng …”

Thế Thành ngữ khí đột nhiên trở nên cứng rắn, “Khải Quân, ngươi tuyệt đối không được nói chuyện này cho mẹ ta biết! Tuyệt đối không! Nếu ngươi nói, đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ gặp mặt ngươi nữa! Không bao giờ!!!”

Ta không muốn bản thân trở thành gánh nặng của mẹ! Ta thật sự không muốn!

Khải Quân bất lực thở dài một hơi rồi choàng tay ôm Thế Thành vào lòng, “Được. Ta không nói. Nhưng Thế Thành, người phải hứa với ta, nhất định phải quan tâm đến sức khỏe của mình hơn. Nếu như thật sự tình hình không khá hơn, lúc đó ngươi phải nói với Tuyết Lăng, biết chưa?”

Thế Thành gật đầu, im lặng đắm chìm trong hơi ấm tản mát quanh thân

Cảm giác này … thật dễ chịu … dễ chịu làm sao …

Tuyết Lăng đảo mắt nhìn Phụng Nhan, cất lời, “Phụng Nhan, có chuyện gì không?”

“Thánh chủ, tiểu yêu hôm nay tới là có chuyện … có chuyện muốn hỏi người?”, nói tới đây, bờ má Phụng Nhan thoáng ửng hồng

“Ồ? Đó là chuyện gì vậy?”

Tuyết Lăng lòng cười, mặt không cười, điềm nhiên hỏi, dẫu trong lòng đã biết thừa việc Phụng Nhan nói tới là gì

Phụng Nhan ấp úng, “Là … là … chuyện … chuyện … đám cưới của … tiểu yêu và … và Y Y…”

Tuyết Lăng ngạc nhiên thốt lên, “À! Là chuyện đó ư? Chết thật, dạo này nhiều việc, ta quên béng mất. Giờ bắt đầu chuẩn bị, sợ lại cập rập. Hay là để sang năm có được không? Như vậy …”

Tuyết Lăng còn chưa kịp nói hết câu, Phụng Nhan đã la toáng, “Thánh chủ!!! Năm sau!!! Làm sao có thể để sang …”, đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu chàng, “Thánh chủ … người lại trêu tiểu yêu rồi!!! Tiểu yêu không nói chuyện với người nữa!!!”

Phụng Nhan xoay người, chạy còn nhanh hơn ma đuổi, mặc cho phía sau truyền tới những tràng cười vui vẻ

“Phụng Nhan, yên tâm, mọi chuyện ta chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Đợi Hồng Tuyết trở về, hôn lễ của ngươi, của mọi người sẽ được tổ chức … Ha ha ha … ha ha …”

---------------------------------------

Tha thẩn dạo bước hoa viên Đoạn phủ, lòng Bạch Băng rối rắm trăm mối tơ vò. Kể từ khi công tử Khánh Tước xuất hiện, nàng biết, Dạ Nguyệt sẽ chẳng thể trở thành nam nhân của chủ nhân. Bởi một lý do quan trọng nhất, chủ nhân không có tình cảm với huynh ấy

Nhưng kể cả có như thế, nàng vẫn không sao có thể chắc rằng, Dạ Nguyệt rồi sẽ yêu mình? Rồi sẽ chấp nhận tình cảm mình bao năm qua dành cho chàng?

Và rồi, đột nhiên, nàng nhớ tới Tú Sinh. Kể từ những giây phút đầu tiên 4, à không, 3 mắt nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc đã xâm lấn tâm can nàng. Bát đệ và nàng đã từng có duyên gặp gỡ, chỉ có điều, cả hai đều không biết đó là khi nào?

Hơn nữa, cảm giác dậy sóng trong lòng mỗi lần nàng gặp Tú Sinh, đó rốt cuộc là gì?

“Bạch Băng cô nương, ta xin có lời chào”

Tiếng nói nhẹ nhàng truyền tới, khiến cho Bạch Băng dừng cước bộ. Đưa mắt về phía người vừa nói, nàng dễ dàng nhận ra, đó là Tiểu Cúc, nô tì thân cận của Vương Nhạn, tức mẫu thân của chủ nhân nàng

Lại nói về Tiểu Cúc, nàng ta vốn là một cô nhi được phụ thân Vương Nhạn mang về từ tấm bé, với hy vọng sẽ thay người ở bên Vương Nhạn, chăm sóc nàng khi người trăm tuổi. Theo những lời Vương Nhạn kể lại, vào những năm tháng cuối đời, phụ thân người chỉ nằm yên một chỗ, mọi việc nhà cửa … tất cả đều do một mình Tiểu Cúc quán xuyến

Tuy tuổi tác nàng và Vương Nhạn cách biệt khá nhiều, nhưng đối với Vương Nhạn, Tiểu Cúc từ lâu đã là một vị bằng hữu không gì có thể thay thế

“Tiểu Cúc, Bạch Băng ta cũng xin có lời chào”

Tiểu Cúc tiến lại gần Bạch Băng, lặng lẽ quan sát nàng. Giờ phút đó, Bạch Băng đột nhiên phát hiện, đôi mắt Tiểu Cúc tựa như đại dương rộng lớn, sâu không thấy đáy

Yên lặng giây lát, Tiểu Cúc chợt chạm nhẹ lên mu bàn tay Bạch Băng,“Bạch Băng, người … người … hạnh phúc chứ???”

Câu hỏi của Tiểu Cúc khiến cho Bạch Băng bất ngờ. Phải đến một lúc lâu sau, nàng mới có thể trả lời, “Tất nhiên là ta hạnh phúc rồi. Tiểu Cúc, sao nàng lại muốn hỏi ta điều này?”

Tiểu Cúc mỉm cười, “Không có gì. Thật sự không có gì” rồi nhẹ nhàng rời đi, như cách nàng đến

Bạch Băng ngửa mặt lên trời, nhìn những áng mây lững lờ trôi trên nền trời trong xanh, cõi lòng nàng tràn đầy hy vọng

Đúng vậy, ta là một người hạnh phúc

Ta có gia đình, có huynh đệ tỷ muội yêu thương, chăm sóc. Có chủ nhân coi trọng. Có mái nhà để ta quay về

Ta có tự do. Ta có thể thoải mái làm những điều ta thích, làm những thứ ta muốn mà không bị bất cứ ai cản trở

Đúng vậy, ta là một người hạnh phúc

Dạ Nguyệt, Bạch Băng muội yêu huynh

Nhưng muội vốn dĩ không phải dạng nữ tử coi nam nhân là đích đến, là mục tiêu của cả cuộc đời mình

Tình yêu của huynh, là một phần hạnh phúc của muội, chứ không phải là tất cả

Vậy nên, Dạ Nguyệt, dẫu huynh có yêu muội hay không, Bạch Băng muội trước sau vẫn luôn luôn là một người hạnh phúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện