Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 133: Việt Kích Phụng Kiều


trước sau

Tuyết Lăng lao đến bên Nguyệt Dạ, nhìn gương mặt thất sắc của chàng, lòng không khỏi đớn đau. Đưa tay kiểm tra mạch tượng của Bạch Băng, mày liễu khẽ nhíu

“Không ổn… Cứ cái đà này…”

Bạch Huyết Linh Chu nói, “Nguyên thần của nàng ta đã bị Titan mang đi. Nếu không nhanh chóng đoạt lại từ tay hắn ta, nàng ta e rằng sẽ…”

Nguyệt Dạ nghe đến đây liền quỳ xuống, dập đầu liên tục, “Chủ nhân, xin người hãy cứu lấy Băng muội… Tiểu yêu xin người… Tiểu yêu xin người!!!”

Giang Luân Khánh Tước đỡ Nguyệt Dạ dậy, nhẹ nhàng mở lời, “Nguyệt Dạ, điều này ngươi còn cần phải cầu xin hay sao? Ngươi nghĩ, Tuyết Lăng sẽ để mặc cho Bạch Băng hồn phi phách tán ư?”

Trường lực từ tay Cẩn Tố Tường Niên bao bọc lấy thân thể Bạch Băng. Vết thương trên cơ thể nàng nhanh chóng liền lại, chỉ tiếc rằng, đôi mắt nàng vẫn trước sau như một, nhắm chặt không hề động đậy

“Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là ngăn chặn cơ thể nàng ta không bị tự hoại do thiếu đi nguyên thần. Yên tâm, ở trong kết giới của ta, không gì có thể làm gây hại tới nàng. Nhưng, tình hình này cũng không thể duy trì quá lâu. Vậy nên, các ngươi phải nhanh chóng đoạt lại nguyên thần của nàng ta. Nếu không…”

Dứt lời, Tường Niên quay lưng lại nhìn Phụng Kiều, chỉ thấy thân thể nàng ta ngã vào lòng Tần Tú Sinh, thân thể mờ dần, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào

“Lục tỷ, lục tỷ… tỷ… tỷ…”

Cerberus nhắm chặt mắt, không dám chứng kiến khung cảnh đầy thương tâm đó, “Tường Niên, lục muội… lục muội… đã tới cực hạn rồi…”

Tần Tú Sinh run rẩy thốt lên từng lời ngắt quãng, “Phụng Kiều… nàng… nàng…”

Phụng Kiều đảo mắt nhìn Phụng Nhan, Hồng Tuyết, Tú Sinh, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y một lượt rồi quay lại, dịu dàng ngắm nhìn dung mạo phu quân mình, “Tú Sinh, chàng biết không? Thiếp vốn là Chiến thần khát máu Valkyrie – Việt Kích Phụng Kiều. Mọi thần khí trên đời đều do thiếp tạo. Nửa đầu tháng, thiếp là yêu. Nửa cuối tháng, thiếp là người. Thiếp cứ ngỡ, dựa vào đặc tính của bản thân, thiếp hoàn toàn có thể là vợ chàng, là mẹ của các con mà không hề có gì bất trắc. Thế nhưng, dẫu cho thiếp cố tình hoài thai Phụng Nhan vào cuối tháng, dẫu cho con được sinh ra vào khi thiếp là người, Phụng Nhan vẫn… vẫn… Nếu như ngày ấy, thiếp và Tiết Tà Mặc Ảnh không cướp đi Hấp hồn tinh thạch từ tay Titan, con nó đã chẳng thể thoát khỏi kiếp chết yểu… Tú Sinh… bao năm chung sống, thiếp đã lừa dối chàng… Tú Sinh… thiếp… xin…”

Tần Tú Sinh đưa tay chạm nhẹ lên môi Phụng Kiều, “Nàng đừng nói gì nữa… Dẫu cho nàng có là ai, dẫu cho nàng có xuất thân ra sao, dẫu cho nàng đã làm những điều gì, đối với ta, đều không quan trọng. Bởi, khi ta không có gì trong tay, khi ta bị cả thiên hạ truy đuổi, bị thân nhân truy sát, bên cạnh ta chỉ có mình nàng. Phụng Kiều, nàng là nương tử của ta. Đó mới chuyện quan trọng nhất. Còn những chuyện khác, ta không để tâm!”

Đôi mắt Phụng Kiều bừng sáng. Nàng nhoẻn môi cười, nhìn về phía Cerberus và mở lời, “Ảnh, tình cảm huynh dành cho muội… muội biết… Nhưng… kiếp này… muội không thể đáp lại tấm chân tình đó… Muội hy vọng rằng… kiếp này, sẽ có người… dành cho huynh tình cảm… sâu đậm… hệt như tình cảm huynh dành cho muội…”

Cerberus giải trừ kết giới. Từ giữa không gian, nữ nhân nhan sắc như họa với mái tóc dài đằm thắm, ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ xuất hiện trước tất cả mọi người

Giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, thánh thót khác nào tiếng chim ca

“Cô nương, người đừng lo. Ảnh đã có ta. Dẫu sau này, có bất trắc gì đi nữa, vẫn sẽ có Vệ Khúc Tịnh Di ta bên cạnh. Người xin đừng lo lắng”

Nhật Vy lùi dần về phía sau, thân thể chao đảo như muốn ngã, “Mẹ… mẹ… Là … là mẹ…”

Phụng Kiều nhìn Vệ Khúc Tịnh Di, an nhiên mỉm cười rồi tiếp, “Năm đó, sau khi đả thương Titan, cơ thể thiếp cũng bị tổn thương nặng nề. Đại ca toan mang thiếp rời đi thì thiếp bị Titan giữ lại, bị hắn hút cạn sinh lực, yêu lực và rồi thiếp bị biến thành Quyền trượng. Nếu như hôm nay, không phải vì thiếp cảm nhận được tâm lực của chàng, cảm nhận được sự tồn tại của chàng, có lẽ, đời đời kiếp kiếp, thiếp sẽ chỉ mãi là một thứ vũ khí vô tri vô giác mà thôi… Tú Sinh… thiếp vui lắm… thiếp có thể gặp lại chàng… một lần sau cuối…”

“Bị giam trong hình hài Quyền trượng đã lâu, sinh lực, yêu lực của Phụng Kiều đã chẳng còn. Việc muội ấy lấy lại ý thức, trở về nguyên thể, lại còn có thể chiến đấu, chẳng phải cũng giống như ngọn lửa, trước khi tắt hẳn, thường lóe sáng một phát rực rỡ đó ư?”, Tiết Tà Mặc Ảnh nói

“Phụng Nhan, hài nhi của ta. Mẫu thân xin lỗi, mẫu thân đã không thể ở bên con những năm tháng quan trọng nhất của cuộc đời. Nhìn thấy con đã tìm thấy cho mình trượng phu, đã có hài nhi của riêng mình và sắp tới, còn là nhạc mẫu, ta thật sự… vô cùng hạnh phúc…”

“Tuyết Lăng cô nương… Mệnh ta đã cạn… nhưng… kể cả linh hồn ta có tan biến… thì thể xác ta… Quyền trượng vẫn còn tồn tại… Và ta muốn người dùng nó… dùng thứ thần khí mạnh nhất trong tất cả các loại thần khí… thay ta… thay ta… đánh bại Titan… Tuyết Lăng… người hãy xem nó… như là cách ta cảm tạ người… bao năm qua đã coi hài nhi ta… như… người nhà… mà đối đãi…”

Dứt lời, Phụng Kiều nhắm chặt mắt ngọc, gục xuống trong lòng Tần Tú Sinh

“Phụng Kiều, đợi ta… đợi ta…”, Tần Tú Sinh ngước mắt lên nhìn dây xích trên tay Tuyết Lăng, “Dây xích người đeo trên tay, nếu ta không nhầm, chính là vật được phong ấn trong Tần gia cấm địa. Ngày đó, khi Hạ gia bị lật đổ, bảo vật trấn tộc của họ đã bị Tần gia và Đoạn gia chia đôi, mỗi người cầm một nửa. Dây xích rơi vào tay Tần gia, nhẫn ngọc thuộc về Đoạn gia… Bao đời nay, chúng vẫn chịu cảnh phân ly, thật không ngờ… có ngày… chúng lại hợp nhất… Kỳ duyên… Thật sự là kỳ duyên…” rồi cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi nhạt nhòa của nương tử

Lời vừa dứt, thân thể Phụng Kiều và Tần Tú Sinh tan biến vào hư vô ngay trước mắt mọi người, để lại phía sau từng tiếc nấc nghẹn đau thương của toàn gia Dạ Cơ

Không khí bi thương bao trùm không gian, khiến cho mọi người không để ý thấy gương mặt hết sức kinh ngạc, bàng hoàng của Tuyết Lăng

Là người??? Làm sao… làm sao… làm sao có thể…???

Nàng quay người nhìn Khuynh Vũ rồi nhìn nữ nhân ngồi xe lăn, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Không… không… thể … thể nào…”

Là người đầu tiên nhận thấy có điều bất thường, Giang Luân Khánh Tước liền hỏi Tuyết Lăng, “Có chuyện gì ư?” nhưng rồi, khoảnh khắc chàng nhìn Vệ Khúc Tịnh Di, trong đầu chàng vang lên một tiếng nói xa lạ nhưng lại cực kỳ quen thuộc

Khuynh Vũ cũng thế

Ngay cả Vệ Khúc Tịnh Di cũng vậy

Giang Luân Khánh Tước, Khuynh Vũ đi đến trước mặt Vệ Khúc Tịnh Di, toan mở lời thì từ trên trời, Đoạn Khởi Tân hạ thân xuống

“Nhị ca???”, Tuyết Lăng ngạc nhiên thốt lên

Đoạn Khởi Tân nhìn Khuynh Vũ, nhìn Giang Luân Khánh Tước và rồi, ánh mắt chàng dừng lại trên người Vệ Khúc Tịnh Di

Cả 4 người không hẹn mà cùng đồng thanh nói, “Chúng ta có biết nhau không?” rồi đưa tay chạm vào nhau

Ngay cái khoảnh khắc ấy, một nguồn năng lượng khổng lồ bùng nổ, xô mạnh 4 người họ xuống đất rồi thẳng hướng Tuyết Lăng mà tiến, hất văng nàng lên không trung cao muôn trượng

Trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, bên tai nàng vang lên tiếng hét kinh thiên

“Mẹ/ Chủ nhân/ Tiểu thư/ Tuyết Lăng”

Và rồi, phía xa, Đán Kỳ Anh đang lao đến như điên, bất chấp việc từng cành cây đang không ngừng cứa vào da thịt đến ứa máu

------------------------------------------

Nằm trong lòng Đoạn Tuấn Khởi, Đoạn Khởi Tân an yên ngắm nhìn muôn hoa khoe sắc. Hạnh phúc ngập tràn tâm can, chàng cảm thấy cuộc đời này của mình thật sự quá toàn vẹn

Chàng có phụ, có mẫu

Có huynh, có muội

Và có cả người thương yêu mình

Chàng, đâu còn, cần gì khác nữa…

Dẫu vậy, đôi khi nhớ tới người nữ tử đêm đêm phòng không gối chiếc, người nữ tử đêm đêm ngóng trông dáng hình tình lang, chàng chợt nhói lòng, chợt cảm thấy, mình thật sự không phải

Lãnh Tình… đệ xin lỗi…

Kiếp sau… đệ nhất định sẽ làm mọi việc, bằng mọi cách bù đắp tổn thương này cho tẩu

Còn kiếp này… hãy để đệ là một tên khốn ích kỷ…

Đệ xin lỗi…

Đoạn Tuấn Khởi thấy Đoạn Khởi Tân có điểm là lạ, liền cất lời hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Đoạn Khởi Tân toan lắc đầu thì đột nhiên, trong đầu chàng vang lên một giọng nói xa lạ, nhưng không hiểu sao lại vô cùng thân thuộc, gần gũi

Chàng đứng bật dậy và rồi, trước con mắt ngạc nhiên của Đoạn Tuấn Khởi, chàng lao vút lên không trung, chỉ để lại cuối chân trời một chấm đen nho nhỏ

------------------------------------------

Không biết đã bao lâu trôi qua, Hydra vẫn nằm im say giấc nồng trong hồ nước nhỏ bé của riêng mình

Tường Niên… Tường Niên…

Muội đang ở đâu… muội đang ở đâu…

Ta phải tìm được muội… Ta phải tìm được muội…

Chỉ khi làm xong việc ta cần làm… ta mới có thể đi gặp… đi gặp… tỷ tỷ…

Và rồi, trong tâm trí Hydra hiện lên người con gái với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, trang nhã trong tà bạch y, người con gái với ánh nhìn kiên định, có thể vượt qua mọi thứ cản lối để đạt được điều mình muốn

Thần cản lối nàng, nàng sát thần

Ma chặn đường nàng, nàng giết ma

Thế gian, không ai, không cái gì, không bất kỳ thế lực nào có thể khiến nàng chùn bước

Hoàng Đằng ngửa mặt lên trời cười vang, “Khuynh Kỳ, ta đã không còn là Hoàng Đằng ngày xưa nữa. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi ư?”

Tâm lực cuồn cuộn tuôn trào khiến cho thân hình đám Tử Vân chấn động

Cái gì??? Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng Đằng lại … có thể … lại có thể trở nên …

“Ha ha ha … giờ thì kẻ nào trong các ngươi có thể coi thường ta??? Ha ha ha … các ngươi nghĩ ta mãi mãi ở thế dưới, cam chịu bị nhục mạ ư??? Nhầm rồi!”

Yêu lực này… Yêu lực này… Yêu lực này…

Là muội ấy… Nhất định là muội ấy…

Toàn bộ mắt trên 7 chiếc đầu mở toang. Thân thể khổng lồ của Hydra bắt đầu cử động

“Tường Niên… ta tới đây”



Nhân lúc Hoàng Đằng bất động vì kinh ngạc, đuôi bọ cạp của Tử Vân quất tới, đập mạnh vào người hắn. Ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, Hoàng Đằng bất giác đưa tay sờ sờ cổ áo, muốn chắc rằng thứ trên người chàng vẫn còn đó, thứ mang lại cho chàng sức mạnh đứng trên vạn người

Đâu … đâu … Nó … đâu … rồi …?

“Ngươi … đang tìm thứ này … có phải không?”, Tử Vân hóa lại hình người, cầm trên tay dây chuyền mặt ngọc bích xanh lúc, chầm chậm cất lời

Yêu lực của Tường Niên phát ra càng lúc càng mạnh, tốc độ của Hydra cũng vì vậy càng lúc càng tăng

Ta phải nhanh… phải nhanh nữa lên…

Nếu không, nếu để cho tên khốn Titan tìm được Tường Niên trước khi muội ấy hoàn toàn khôi phục sức mạnh thì…

Không… ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra được…



Tử Vân mặt không biểu cảm nói, “Ngông cuồng” rồi một tay đẩy lùi Hoàng Đằng, một tay ném mạnh dây chuyền về phía rừng rậm muôn trùng sau lưng

“Không!!!”

Hoàng Đằng hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu

Giữa cánh rừng rộng lớn, một hồ nước xanh thẳm đột nhiên xuất hiện

Cuối cùng cũng tới được nơi phát ra yêu lực của Tường Niên, Hydra còn đang chưa biết phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu thì đột nhiên, giữa không trung, sợi dây chuyền mặt ngọc bích xanh lục bay tới

Sợi dây chuyền đó…

Có lẽ nào…

Hydra nuốt chửng dây chuyền, Mặt ngọc
bích vỡ nát. Một nguồn năng lượng khổng lồ thoát ra, nổ tung đầu Hydra

Từ 7 thành 8, từ 8 thành 9… đến khi Hydra có đủ 9 cái đầu, nguồn năng lượng đó mới bình ổn trở lại

Thấy vậy, bé trai, khoác trên mình 9 lớp phục y nặng nề, nhẹ bước đến gần bên, choàng tay ôm nó vào lòng, “Thập nhị, nhị ca cuối cùng cũng tìm được muội rồi… Muội hãy cứ ngủ… ngủ 1 giấc thật ngon… Khi muội thức giấc… ta sẽ đưa muội đi gặp một người… một người ta tin muội nhất định … nhất định sẽ quý…”

------------------------------------------

Đoạn phủ

Đêm khuya thanh vắng

Sau khi đã hưởng trọn đêm xuân, Đoạn Trung với Vương Nhạn an yên chìm vào giấc ngủ ngon. Bất chợt, gió đêm thổi tới, hơi lạnh nhập thân khiến Đoạn Trung rùng mình tỉnh giấc

Lấy chăn đắp lên người, ông toan nhắm mắt thì chợt, trong không khí phảng phất hơi thở của một người thứ 3

“Là ai?”

Tâm lực phóng ra khắp cả phòng, Đoạn Trung cẩn thận thăm dò, xem kẻ vừa tới là bạn, hay là địch

“Trung nhi… Là ta!”

Giọng nói này… là… là…

“Sư phụ!!!”, Đoạn Trung kinh hỉ thét lên một tiếng rồi nhanh chóng nhỏ giọng, không muốn đánh thức Vương Nhạn dậy

Trước mắt Đoạn Trung, một ông lão râu tóc bạc phơ, với đôi con ngươi đã không còn nhìn thấy ánh sáng, hiện lên giữa đêm đen như mực

“Sư phụ, người tới gặp đồ nhi… phải chăng có việc hệ trọng?”

Ông lão đưa mắt “nhìn” Vương Nhạn, khẽ thở dài rồi tiếp, “Đến cuối cùng, Trung nhi, con vẫn không nghe lời sư phụ. Cả đời này, ta chỉ nhận có duy nhất 2 đồ đệ. Một là con, một là Kính nhi. Cả 2 con đều đạt được đến cảnh giới người thường khó lòng đạt được. Ta cứ nghĩ rằng, với bản lĩnh đó, cả 2 con rồi sẽ có được cuộc đời vô ưu vô lo, đứng trên chúng sinh thiên hạ mà không phải nếm trải đau khổ nhân gian… Nhưng… nhưng…”

Đoạn Trung đáp, “Sư phụ. Ngày ấy, trước khi con và Tần Kính hạ sơn, người có dặn dò con rằng, rồi con sẽ gặp phải tình kiếp. Rằng nếu con vượt qua được, con sẽ sống cuộc đời bình bình an an cho đến trăm tuổi. Còn không, con sẽ chết đau chết khổ, tuyệt tự tuyệt tôn. Lời sư phụ nói, con vẫn nhớ như in. Nhưng thưa sư phụ, con không có ý bất kính… nhưng… có khi nào… người đã nhầm rồi không? Bao năm qua ở bên Nhạn nhi, con sống vô cùng hạnh phúc. Nàng còn sinh cho con 2 đứa con, 1 trai 1 gái. Con còn nhận thêm 1 đứa con nuôi. Cả 3 vô cùng hiếu thảo… Làm sao… làm sao…”

Lão nhân bất lực lắc đầu, “Thiên ý đến sau cùng cũng không thể cãi lại… Trung nhi, cả con và Kính nhi đều là người tốt. Tuy chỉ có điều, cả 2 quá mức cố chấp, chưa từng nghĩ đến chuyện buông bỏ… Trung nhi, nữ hài của con… ta đã gặp… Nó quả thực tư chất hơn người… chỉ hiềm nỗi…”

“Sư phụ, người đã gặp Tuyết Lăng rồi ư?”

“Chuyện đó đã lâu rồi. Vào một ngày ở Vĩ Đồ, chúng ta có duyên kỳ ngộ… Trung nhi, trên đời này, có 3 người phụ nữ con yêu nhất. Mẹ con thì đã mất, ta không nói. Còn 2 người còn lại, một là vợ, một là con… 2 người đó chính là cái tử kiếp con khó lòng tránh khỏi!!!”

“Sư phụ… người… người… chẳng nhẽ… có kẻ đang nhắm vào Tuyết Lăng và Nhạn nhi??? Là ai??? Sư phụ, kẻ đó là ai???”

Lão nhân buồn rầu thở dài, “Đến sau cùng, con cũng buông bỏ không được…”

Nhận thấy không khí có phần trầm buồn, Đoạn Trung liền chuyển câu chuyện sang một hướng khác, “Sư phụ, sư nương và tiểu sư đệ … họ vẫn khỏe cả chứ?”

Lão nhân thở dài, “Sư nương con… bà ta vẫn vậy… Vẫn đi khắp nhân gian mở tiệm bói tình duyên… Còn tiểu sư đệ của con, hài nhi của ta… nó cũng giống như con và Kính nhi vậy… Buông bỏ không được…”

“Sư phụ… người từng nói… khi con và Tần Kính xuống núi, đó sẽ là lần cuối cùng có thể diện kiến người… Vậy sao… hôm nay… người lại tới thăm con…”

Lão nhân đưa tay vuốt râu, nhè nhẹ cười, “Khi đi đến đoạn cuối của một kiếp nhân sinh, con người ta thường sẽ làm những việc mà chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm. Đoạn Trung, hôm nay ta tới là để từ biệt con. Ta biết, số phận con sau này rồi sẽ chẳng chút nào êm đềm… Dẫu có muốn giúp con thế nào chăng nữa, ta cũng đành lực bất tòng tâm… Đoạn Trung, tạm biệt con!”

Gió đêm một lần nữa thổi tới

Mở mắt, Đoạn Trung đã không còn nhìn thấy dáng hình lão nhân đâu nữa

“Sư … phụ …”

Đứng trên nóc Đoạn phủ, đưa đôi mắt mù lòa ngắm nhìn bầu trời đêm một lần sau cuối, lão nhân nhún chân, phi thân vào không gian vô tận

Bà nó, ta đi trước đây…

Hài nhi… ta chúc con… một đời bình an…

Thân thể lão nhân bốc cháy nghi ngút rồi hóa thành tàn tro thoảng theo gió đêm tản mát khắp muôn phương nghìn hướng

Đứng giữa vườn trúc xanh mướt, ngẩng đầu quan sát tinh tượng, Đường Khiển Nha nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng lục đục khe khẽ. Biết rằng nàng đã tỉnh giấc, Đường Khiển Nha liền quay người vào nhà

Bất chợt, bên tai chàng vang lên giọng nói đã quá mức thân quen. Cước bộ dừng, Đường Khiển Nha sửng sốt nói, “Phụ… thân…”

Đúng lúc đó, tro tàn không biết từ đâu bay tới, rơi xuống chính giữa lòng bàn tay chàng

“Lão bà, bây giờ ta nên làm gì nữa?”

Gọt xong táo, Lẵng Hy Đạt đang không biết tiếp theo nên làm gì, liền ngẩng mặt hỏi bà lão với gương mặt hiện rõ dấu ấn thời gian

Kể cũng lạ, bao năm nay, đây là lần đầu tiên ta thấy có cửa tiệm Bói tình duyên này ở trong Vỹ Đồ thành

Chỉ thấy, trước mặt chàng, lệ không ngừng chảy khỏi khóe mắt bà, “Lão bà, bà… bà không sao chứ?”

Lão bà lấy tay gạt nhẹ dòng lệ, “Ta không sao…” rồi nhìn Lẵng Hy Đạt, “Tiếp theo, công tử xin hãy thả vỏ táo…”

Lão gia… từ biệt…

Hẹn ngày trăm tuổi… chúng ta… gặp lại nhau…

------------------------------------------

Đi qua không biết bao sông bao suối, bao núi bao đèo, Nekomata vẫn chưa thể kết thúc hành trình của mình. Người chàng cần tìm, chàng chưa thể tìm thấy. Chàng làm sao có thể dừng lại?

Chàng phải tìm được họ! Nhất định phải tìm được họ!

Có như vậy, chàng mới có thể bù đắp lại lỗi lầm ngày đó!

Đột nhiên, một nguồn yêu lực đáng gờm đánh úp lại, khiến chàng không kịp phản ứng

“Sau ngần ấy thời gian, ta thật không ngờ… ngươi vẫn còn sống!”

Giọng nói này… là…

Nekomata đứng im, hứng trọn cả đòn tấn công đó

Thấy thế, người vừa tới liền nói, “Sao ngươi không tránh?”

Nữ tử da trắng như tuyết, tóc bạch kim, ánh vàng óng ả với nửa thân dưới là 8 chiếc đuôi bạch tuộc xanh lá nhạt hiện rõ trước mặt Nekomata

“Bởi vì ta đáng nhận nó!”

Cecaelia cười lớn, “Ha ha ha… ngươi nghĩ, chỉ một đòn đó, là đủ để cho ngươi xóa bỏ mọi tội lỗi năm đó ngươi gây ra sao? Ha ha ha… Nực cười! Quá mức nực cười!!!”

“Tiêu Trân… con vẫn còn hận ta? Hận kẻ là phụ thân này ư???”

“Kinh Hoa Lạc Thuyết, ngươi không phải là phụ thân của Hạc Hầu Tiêu Trân ta. Cả đời này, ta chỉ có duy nhất mẫu thân là Hạc Hầu Tịnh Nhã, thúc thúc là Đán Thần và Tiểu Thập Bạch Huyết Linh Chu. Kinh Hoa Lạc Thuyết, ta và ngươi, hai chúng ta không một chút quan hệ!!!”

Kinh Hoa Lạc Thuyết thở dài, “Con vẫn không thể tha thứ cho ta sao?”

“Tha thứ? Ha ha ha… Nếu năm đó, không phải do ngươi, cớ sự có đến như ngày hôm nay không? 5 người chúng ta đang sống hạnh phúc, bình an… Là ai? Là ai đã phá vỡ điều đó? Là ai đã hại chết mẫu thân, hại chết thúc thúc, hại chết Tiểu Thập? Là ngươi!!! Chính ngươi!!! Ta cứ nghĩ, sinh mạng mình đã tận. Nào ngờ, ta vẫn còn sống. Bao năm qua, ta ngủ vùi dưới đáy Biển Chết phục hồi công lực, với một suy nghĩ duy nhất, là tìm gặp ngươi. Là để giết chết ngươi!”

“Giết chết ta? Cứ cho là, con có khả năng đó đi. Tiêu Trân, nếu như giết được ta rồi, con định sẽ làm gì tiếp theo?”

“Đó là việc của ta. Không liên quan đến ngươi!”

Kinh Hoa Lạc Thuyết bước dần về phía Hạc Hầu Tiêu Trân, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, “Hài nhi của ta. Con có biết, bao năm qua, ta nhớ thương con tới mức nào không? Con có biết, bao năm qua, ta lấy cái tên Tiêu Trân thay cho tên thật của mình không? Con có biết, ta ân hận những chuyện năm đó tới mức nào không? Bao năm bị giam trong đèn thần, ta không ngừng tự vấn lương tâm mình, tự chửi rủa bản thân vì đã quá mù quáng. Chỉ vì thứ mãi mãi không thuộc về mình, ta đánh mất những thứ trân quý nhất vốn đã là của ta. Tiêu Trân, ta xin lỗi… Ta thật sự xin lỗi…”

Hạc Hầu Tiêu Trân hất mạnh tay Kinh Hoa Lạc Thuyết, “Nếu như ngươi ân hận như lời ngươi nói, nếu như ngươi không ngừng tự chửi rủa bản thân, vậy tại sao ngươi không sớm chết đi? Tại sao ngươi còn sống đến giờ phút này??? Trước kia, là Genie, ngươi không thể tự kết liễu bản thân. Nhưng không phải, giờ ngươi đã được tự do rồi sao? Ha ha ha… Kinh Hoa Lạc Thuyết, đến cuối cùng, những lời ngươi nói chỉ toàn là điều trót lưỡi đầu môi, không hề thực tâm!”

“Tiêu Trân, ta không thể chết! Bởi…”

Lời còn chưa dứt, một nguồn yêu lực khổng lồ bùng nổ, làm cả không gian chấn động

Yêu lực này… Khí này… là … là…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện