Sau khi thăng cấp Thánh Đế cấp 7, Tuyết Lăng mới biết, hóa ra tất cả yêu quái cận thân của nàng từ bây giờ, công lực sẽ tăng theo cấp độ của bản thân. Cụ thể, tất cả những yêu quái có khế ước với nàng, bất kể là lời thề khế ước hay khế ước máu, đều đã thành Thánh Yêu cấp 7
Tương tự như với pháp sư, đằng sau Thánh Yêu là Vương Yêu, và cấp độ cao nhất là Thần Yêu. Nhưng để có thể đạt được cảnh giới đó, nàng và chúng yêu còn phải đi một đoạn đường dài, rất dài nữa
Chuyện này Cerberus dĩ nhiên là biết. Vậy nên, trong khi Tuyết Lăng còn đang bỡ ngỡ, Tà Mạc đã đi trước một bước, phong ấn Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Kỳ vào trong kết giới của mình, để tôi luyện khả năng của họ. Khi được hỏi tại sao lại bỏ sót Khuynh Kỳ, nàng ta chỉ im lặng, không nói gì
Về phần Ngọc Giai, hay Hạc Hầu Tịnh Nhã, chân thân thật của nàng ta chính là Celestial Mermaid, chứ không phải Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư như mọi người lầm tưởng. Cũng như việc, nàng ta hồi sinh là do điều ước năm đó của Nekomata chứ không phải do bí thuật gì đó mà bản thân hằng tin
Lại nói về quyền trượng trước khi lâm chung Phụng Kiều để lại cho Tuyết Lăng. Quyền trượng đó chính là thân thể của Phụng Kiều, là thứ thần khí mạnh nhất trong tất cả thần khí, không chỉ có tác dụng nâng cao sức mạnh mà còn có khả năng bảo vệ chủ nhân trước hiểm cảnh. Chỉ cần nó còn, Tuyết Lăng sẽ không thể chết. Không những vậy, quyền trượng còn tùy ý biến hình theo mong muốn của nàng
Do vậy, khi khế ước đã xong, Tuyết Lăng đặt quyền trượng tên Trường Sinh rồi biến nó thành một chiếc vòng cổ ngọc trai, tiện bề mang theo, đồng thời ngụy trang nó khỏi con mắt thèm muốn của kẻ khác. Đạo lý, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nàng không phải không biết
Sau thời gian dài chuẩn bị kỹ lưỡng, cuối cùng cũng tới ngày Tuyết Lăng rời Đoạn gia, thẳng tiến Yêu giới. Lẽ dĩ nhiên, nàng không thể mang toàn bộ thân tín theo được
Sau một hồi tranh luận, Tuyết Lăng với Khánh Tước quyết định mang theo Nhược Hoa, Mị Điệp, Dạ Nguyệt, Tử Vân, Đán Thần, Yên Chi, Khuynh Vũ. Những người còn lại ở lại bảo hộ Đoạn gia
Vẫn chưa yên tâm, Tuyết Lăng lập tức triệu hồi Vụ Đương, Kim Nguyên Khánh, lệnh cho hai người họ dừng toàn bộ hoạt động, mang theo nhân lực của Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu đến Đoạn gia
Mọi chuyện những tưởng đã xong thì Cerberus thông báo, Yêu giới yêu khí nồng đậm, nhân loại có pháp lực hay không, đều không thể sống được. Lý do duy nhất Cerberus không nói cho Tuyết Lăng biết là bởi, không rõ vì sao, cơ thể nàng lại tỏa ra yêu khí!
Tuyết Lăng lúc này mới nhớ lại trận chiến năm nào giữa nàng với Tử Tề, biểu đệ của Tử Vân. Khi ấy, vì muốn giết chết Tử Vân, Tử Tề đã nuốt trọn yêu lực có trong trân châu gia truyền của dòng họ. Do không khống chế được nguồn sức mạnh đó, thân xác hắn đã nổ tung, khiến cho toàn bộ số yêu lực đó vô tình nhập vào người Tuyết Lăng
Yêu lực và tâm lực vốn là 2 nguồn sức mạnh không thể dung hòa. Đến ngay cả Cerberus cũng không lý giải được chuyện Tuyết Lăng dễ dàng hấp thu nguồn yêu lực năm đó
Cũng chính nhờ chuyện này, giờ đây nàng và cũng chỉ có mình nàng là có thể bình an tới Yêu giới
Vậy nên, dù muốn dù không, Tuyết Lăng cũng đành để lại Giang Luân Khánh Tước, Đán Thần và Khuynh Vũ
Về phía Cerberus, Hydra Vịnh Nhã Nguyên Đan, Mandragora Cẩn Tố Tường Niên, Dullahan Bạch Huyết Linh Chu đều cùng về Yêu giới. Thứ nhất là giúp đỡ nàng, thứ hai là để giải thoát cho Thượng yêu thần mẫu khỏi sự khống chế của Titan
Thời gian trôi như bóng mây qua thềm. Mới đó mà ngày đám Tuyết Lăng lên đường đã tới
Giữa trời đêm, trong hoa viên xinh đẹp, cả đoàn người dài dằng dặc, dễ phải đến mấy chục bịn rịn, không nỡ chia tay
Vương Nhạn vừa chấm nước mắt vừa nói, “Tuyết Lăng, chuyến này con đi vô cùng nguy hiểm. Vạn vạn cẩn thận, đừng hành động lỗ mãng con nhé”
Nhìn quanh không thấy Tiểu Cúc, hầu cận thân tín của Vương Nhạn, Tuyết Lăng phân vân, “Mẹ, Tiểu Cúc hôm nay không đi cùng mẹ ư?”
“Nàng ta dạo gần đây sức khỏe không tốt. Tuổi tác cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, ta đã nhiều lần khuyên nàng ta nên nghĩ về chuyện tương lai… nhưng nàng ta đều chối từ, nói rằng muốn cả đời ở bên ta… Thật là…”
Đoạn Trung cầm chặt tay Tuyết Lăng không buông, “Nếu có kẻ nào dám khi dễ con, nhớ nói với cha, cha sẽ bóp chết nó”
“Phụ thân, người đừng quên lời con đã nói. Tuyệt không được để lộ ra chuyện con đã rời Nhân giới. Nếu không, việc con bí mật rời đi lúc chạng vạng này chẳng phải đã hoài công? Nếu có ai hỏi, người cứ nói con đang bế quan tu luyện, không tiện gặp mặt”
Đoạn Tuấn Khởi nhẹ đẩy Đoạn Trung ra, ôm chầm lấy Tuyết Lăng, “Muội muội, muội yên tâm ra đi. Nơi đây đã có ta, Khởi Tân và Lãnh Tình chăm lo. Muội đừng lo lắng gì cả”
Nghe tới đây, Đoạn Khởi Tân khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm
Đoạn Tuấn Khởi vừa buông Tuyết Lăng ra thì Lãnh Tình lại tiếp tục ủ nàng trong lòng, “Muội muội, ta sẽ ở đây đợi muội quay về. Ta nhất định sẽ đợi muội quay về!”
Trước những lời ân cần dặn dò, nhắn nhủ của gia đình, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy ấm lòng. Đi tới trước mặt Giang Luân Khánh Tước, nàng nhẹ nhàng nói, “Khánh Tước, đợi ta đi Yêu giới về, đợi Thế Thành, Ngọc Giai tỉnh lại, ta và chàng sẽ thành thân” rồi hôn lên môi chàng trong sự ngỡ ngàng của mọi người
“Nàng yên tâm. Chuyện ở nhà đã có ta. Nàng đừng lo nghĩ gì hết”, Giang Luân Khánh Tước buông Tuyết Lăng ra, ôn nhu đáp
Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Đán Thần, Khuynh Vũ, Tú Sinh đồng thanh nói, “Chủ nhân, mọi người, vạn sự cẩn trọng”
Vệ Khúc Tịnh Di âu yếm nhìn Cerberus, “Tà, Mạc, Ảnh, ta và Nhật Vy, Uyển Sa ở đây đợi mọi người quay về”
Cerberus gật đầu rồi quay sang đưa trân châu chứa Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Kỳ cho Khuynh Đình, không quên nói nhỏ, “Ngươi có chắc bản thân không muốn về Yêu giới?”
Khuynh Đình chậm rãi lắc đầu
“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Nếu đã không thể trốn tránh, tại sao không đối diện?”
Khuynh Đình vẫn nhất mực im lặng
Thở dài một tiếng, Cerberus quay sang nhìn đám Tuyết Lăng, rồi tất cả phi thân, hóa thành tia sáng vụt lóe nơi cuối chân trời
Đoàn người thưa dần, thưa dần, sau cùng chỉ còn mấy người Đoạn gia. Vương Nhạn nắm lấy tay Lãnh Tình, ôn nhu cất lời, “Con và Khởi Tân lấy nhau cũng đã lâu… Cũng đã tới lúc suy tính về chuyện con cái… Ta già rồi, thật mong được nhìn thấy cháu nội trước lúc mình trăm tuổi… Tuyết Lăng đi rồi, nhà cửa thật trống trải làm sao…”
Ánh mắt Đoạn Khởi Tân tràn đầy bi ai, “Mẹ…con…”
“Nhạn nhi, hai đứa nó còn trẻ, nàng cũng vậy, cớ sao phải lo nghĩ những chuyện đâu đâu… Chuyện đâu khắc có đó, nàng đừng lo”, Đoạn Trung cười lớn, sang sảng nói
“Thiếp cũng chỉ nói vậy thôi chứ có gây áp lực gì đâu… Tình nhi, ta mệt rồi, con dẫn ta vào nhà được không?”
Lãnh Tình gật đầu rồi dìu Vương Nhạn vào trong nhà nghỉ ngơi, để lại giữa sân vườn 3 cha con họ Đoạn. Lúc này, Đoạn Trung mới quay qua nói với Đoạn Tuấn Khởi và Đoạn Khởi Tân
“Có những chuyện nên nói, có những chuyện không nên nói và có những chuyện không bao giờ nên nói. Là người trưởng thành, điều đơn giản như thế phải biết!”
Đoạn Khởi Tân và Đoạn Tuấn Khởi không khỏi giật mình. Chẳng nhẽ cha… đã biết… chuyện chúng ta?
“Cha… người…”
Đột nhiên, Lãnh Tình chạy vào, tay cầm phong thư mới xé, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, giọng nói lạc đi vì lo lắng, “Hoàng huynh vừa gửi thư nói… mẫu hậu… mẫu hậu… lại hôn mê bất tỉnh… Thiếp… thiếp…”
Đoạn Tuấn Khởi chưa bao giờ thấy Lãnh Tình sợ hãi đến vậy, “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta về Nguyệt Dạ ngay” rồi hai người rời Đoạn gia không chút chậm trễ
Phu phụ Lãnh Tình đi chưa được bao lâu thì lão Vệ, nô bộc trung thành của Đoạn gia, người nay đã thoát khỏi sự khống chế của Puppet Master Tử Hành, chạy tới, cúi đầu bẩm báo với Đoạn Trung, “Lão gia, thái tử Hoàng Lam xin cầu kiến”
Khi đã chắc chắn rằng tất cả đã cách xa nhị họ tam quốc, Cerberus mới dừng lại. Hạ thân xuống cao nguyên rộng lớn, Tà Mạc chầm chậm cất lời
“Yêu giới và Nhân giới được ngăn cách với nhau bởi Thông lộ. Tý nữa, ta sẽ dùng sức mạnh của mình mở đường vào Thông lộ. Khi thấy Thông lộ mở, tất cả mọi người phải tay nắm tay cùng một lúc nhảy vào. Thời gian trong Thông lộ không ổn định, thời gian giữa Yêu giới và Nhân giới lại không đồng nhất, nên chỉ cần sơ suất, kẻ ra trước, người ra sau cách nhau chỉ một giây thì thời điểm xuất hiện tại Yêu giới có thể cách nhau tới hàng ngàn năm. Ngày ấy, khi đại chiến giữa chúng ta và Titan diễn ra, vì chúng ta rơi vào Thông lộ không cùng lúc nên mới dẫn tới chuyện, kẻ xuống nhân giới đã mấy nghìn năm, kẻ còn chưa xuất hiện!”
Tuyết Lăng nói, “Vậy hay để ta thu tất cả vào nhẫn giới? Như vậy có phải đã giải quyết được vấn đề rồi không?”
Tà Mạc lắc đầu, “Ở trong Thông lộ, mọi nhẫn giới, kết giới đều vô dụng. Còn nữa, Nhân giới và Yêu giới vốn tách biệt. Đoạn gia ở Nhân giới danh tiếng lẫy lừng nhưng ở Yêu giới, không một ai biết đến. Vậy nên, Tuyết Lăng, ngươi không cần phải che giấu thân phận cũng như thay tên đổi họ”
Tuyết Lăng tiếp, “Chúng ta không cần quay lại Vạn Yêu lâm sao? Ta tưởng ở đó có Thông lộ mở sẵn chứ?”
Tà Mạc đáp, “Thông lộ ở Vạn Yêu lâm là do đại chiến năm đó giữa chúng ta và Titan tạo nên. Vốn dĩ khó mở nên mọi người thường lợi dụng Thông lộ có sẵn đó. Nhưng Thượng cổ thần yêu chúng ta thì khác. Với sức mạnh bản thân, chỉ cần ta muốn, nơi đâu cũng có thể mở Thông lộ!”
“Còn một điểm nữa ta quên chưa nói. Thông lộ ta có thể mở, nhưng địa điểm tại Yêu giới nơi chúng ta sẽ đến, ta hay bất cứ ai cũng không thể quyết định. Và một khi chúng ta tới yêu giới, huynh đệ chúng ta sẽ không hiện thân cho tới khi đối chiến với Titan, tránh việc rút dây động rừng. Tuyết Lăng, vạn sự đều sẽ do các ngươi!”
Nhược Hoa, Mị Điệp, Dạ Nguyệt, Tử Vân, Yên Chi gật đầu, hoàn toàn ý thức được tính nghiêm trọng của lần tới Yêu giới này
Hydra mở lời, “Tỷ tỷ, đệ nghe nói tỷ đang đi tìm Phu Quân hoa và Nương Tử diệp có phải không? Ở Nhân giới nào có thứ quý giá như vậy. Chỉ có ở Yêu Giới, tỷ mới có khả năng tìm được chúng”
Ngày ấy, khi có trong tay công thức chế tạo Phu Thê đan thần kỳ, Tuyết Lăng cùng mọi người nơi ngọc lâu dốc công dốc sức đi kiếm cho đủ nguyên liệu. Thâm Tình thảo, Uyển Ương quả nàng đều đã có. Chỉ duy nhất Phu Quân hoa và Nương Tử diệp đến giờ vẫn bặt vô âm tín mặc cho nàng đã lật tung cả thiên hạ, mặc cho nàng đã nhờ cả Đán Kỳ Anh, Mộc nhân với năng lực tìm ra bất kỳ loại thực vật nào
Hóa ra, không phải nàng chưa tìm kỹ, mà là nó vốn không có để mà tìm!
“Bé con, bé con có biết hai thứ dược liệu đó đang ở đâu không?”
Vịnh Nhã Nguyên Đan lắc đầu, “Bé con không biết”
Cerberus nhìn tất cả một lượt và nói, “Nếu tất cả đã sẵn sàng thì chúng ta lên đường” rồi tụ yêu lực vào đôi tay, rạch thẳng một đường dài trên bầu trời. Mọi người ngay tức khắc nắm chặt tay nhau, nhảy vào vết nứt đó
Đám Tuyết Lăng vừa mới biến mất, bầu trời lại liền lại, như chưa từng có gì xảy ra
Khi đã an toàn ở trong Thông lộ, Tuyết Lăng lúc này mới hỏi Cerberus, “Thượng cổ thần yêu thật ra tất cả là có bao nhiêu người? Chân thân của họ là gì?”
Tà Mạc chầm chậm nói, giúp Tuyết Lăng hiểu rõ thêm về
chúng huynh đệ tỷ muội của mình
Thượng cổ thần yêu gồm 13 người, trong đó Titan – Thục Vãn Kình Lâm là bé nhất, những người còn lại lần lượt là,
Cerberus – Tiết Tà Mạc Ảnh – Kẻ canh giữ địa ngục
Hydra – Vịnh Nhã Nguyên Đan – Ma xà khổng lồ
Shape shifter – Quận Kiếp Thù Danh – Vạn diện đích yêu
Arachne – Việt Kích Vân Linh – Nhện yêu hoàng mẫu
Ancient Pure Blood Phoenix – Việt Kích Thẩm Ly – Thuần huyết cổ phượng
Celestial Mermaid – Hạc Hầu Tịnh Nhã – Thiên thủy nhân ngư
Spirit King…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên, không biết từ đâu, một nguồn yêu lực kinh thiên dội đến, tập kích đám Tuyết Lăng
Cẩn Tố Tường Niên nói, “Yêu lực này là…”
Vịnh Nhã Nguyên Đan nghiến chặt răng, “Là Titan! Là tên khốn Thục Vãn Kình Lâm đó”
“Chắc hẳn hắn đã biết chúng ta sẽ tới Yêu giới tìm hắn nên đã chuẩn bị sẵn một cái hố lớn, đợi chúng ta nhảy vào! Quả thực, ngoài những lúc thần trí bất ổn, hắn ta là một kẻ suy tính chu toàn. Mọi người, bất kể có chuyện gì cũng phải nắm chặt lấy nhau, tuyệt không được buông tay!!!”
Cerberus nói lớn rồi cùng với Mandragora, Hydra chống lại yêu lực của Titan. Hai nguồn năng lượng khổng lồ đập vào nhau tạo nên xung lực đáng sợ, chỉ chực xé nát đám Tuyết Lăng đằng sau
Tâm lực Tuyết Lăng tuôn trào, cùng mấy kẻ Dạ Nguyệt, gắng sức bảo toàn tính mạng
Chợt, “Ầm” vang một tiếng, toàn bộ nhóm Cerberus bị hất văng ra tứ phía Thông lộ
“Chủ nhân!!!”
Lụa đỏ của Dạ Nguyệt tung bay, níu chặt lấy tất cả, với hy vọng không có chuyện mọi người bị tan đàn xẻ nghé
Nhưng ở đời, đâu phải chuyện nào cũng được như ý?
“Xoẹt”
Dưới dư chấn của vụ nổ, những dải lụa của Dạ Nguyệt trở nên quá đỗi mong manh. Trước con mắt bất lực của Tuyết Lăng, bọn họ như những cánh bồ công anh rải rác khắp chân trời, dẫu không muốn cũng buộc phải chia xa
“KHÔNG!!!”
Đúng lúc đó, nhẫn ngọc bừng sáng…
------------------------------------------------
Giữa nghị viện xa hoa, rộng lớn, nhìn những bậc quyền uy dung mạo bất phàm trước mặt, những kẻ bề dưới thở không dám thở mạnh, chỉ sợ ngộ nhỡ làm họ không hài lòng, cái mạng nhỏ của mình sẽ bị dễ dàng tước đi, cho tới khi được lệnh lui ra
Diễm Sở Phong đưa mắt nhìn một lượt những gương mặt đã quá quen thuộc, vân đạm phong khinh mở lời, “Các vị ngồi đây chắc cũng biết hôm nay chúng ta ở đây là vì chuyện gì rồi, có đúng không?”
Ngũ quan sắc sảo, thần thái kiên định như bàn thạch, Diễm Sở Phong quả không hổ danh là Đế hậu của Ngũ Hành quốc – người bao năm qua thay Ngũ Hành Đế, Cảnh Thủy Hưng, đảm đương việc triều chính
Ám Mục ngưng trọng nói, “Tử tháp đã vạn năm nay bất động, tự dưng gần đây lại tỏa ra yêu lực ngút trời… Phải chăng, đây là điềm báo rằng sắp tới thiên hạ chuẩn bị xảy ra biến cố?”
Tuy đã sang tới sườn dốc bên kia của cuộc đời nhưng ánh mắt Ám Mục vẫn sáng như ngày nào. Dung mạo, thân hình, tác phong ngày càng trưởng thành, đĩnh đạc, dường như không hề có chút dấu tích của thời gian
Dĩ Băng Ngưng nhìn Dĩ Thành Tuyết rồi nói, “Thiên hạ khó khăn lắm mới trở nên thái bình. Ta thật không muốn lại một lần nữa nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi. Chuyện năm xưa tại Ngũ Hành quốc mọi người đâu nào đã quên? Phụ mẫu ta, còn có phò mã tương lai của Thành Tuyết chẳng phải đều…”
Làn dà trắng trẻo, căng mịn, chẳng chút tỳ vết, với những đường nét như điêu như họa, huynh muội Dĩ Băng Ngưng, Dĩ Thành Tuyết hiện như tuyệt tác của tạo hóa, nhất là khi hai người họ ở sát bên nhau
Ám Mục không nén nổi đau thương khi nghe những lời của Dĩ Băng Ngưng, “Hài nhi của ta… Hài nhi mệnh khổ của ta…”
Nghinh Quang Tầm thở dài một tiếng, khóe mắt chợt cay cay, “Ám lão, ta tin, con trai của lão, cũng như con gái của ta, bọn chúng nhất định vẫn mạnh khỏe, bình an. Dù sao, chúng cũng là hoàng tử, là công chúa của Quang Ám lưỡng quốc!”
Vẻ ngoài nhã nhặn, thanh tao, Nghinh Quang Tầm bao năm qua vẫn luôn xứng với danh hiệu Mỹ nam được thèm khát nhất Yêu Giới. Tuổi tác dẫu có bao nhiêu chăng nữa, ông vẫn luôn xuất hiện với hình ảnh chàng trai tuổi ngoài đôi mươi
“Tầm lão, đa tạ lão đã an ủi. Bao năm qua, ta chưa hề một lần tắt hy vọng. Chỉ cần ta còn, ta tin, có ngày, cha con ta sẽ trùng phùng”
Dĩ Thành Tuyết nhỏ nhẹ nói, “Sở Phong, tình hình của Thủy Hưng dạo này thế nào? Ta nghe nói người đột nhiên ngã bệnh, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại?”
Diễm Sở Phong thở dài, “Đa tạ Thành Tuyết công chúa đã quan tâm. Đại đế người cũng không có gì quá trầm trọng. Chỉ là thân thể suy nhược, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn cả thôi” xong quay sang nói với Ám Mục, “Ám lão, hoàng đệ nhà ta…vẫn mạnh khỏe chứ?”
Ám Mục mở lời, “Sở Phong đế hậu yên tâm, nhà ta sao dám bạc đãi quý vương gia. Còn về chuyện Tử Tháp? Chúng ta có nên mở yêu lộ, kiểm tra vách ngăn Ngũ Hành quốc, Tứ Tính quốc, Quang Ám lưỡng quốc năm xưa tạo không? Đề phòng vạn nhất…”
Nghinh Quang Tầm lắc đầu, “Ám lão, ta nghĩ chưa cần. Năm đó, toàn thể hoàng gia tam quốc đã tập trung sức mạnh, cắt đức yêu lộ dẫn tới Tử Tháp, tách biệt nó ra khỏi Yêu giới. Kể cả bây giờ có kẻ xâm nhập được vào Tử Tháp cũng sẽ không thể thoát ra ngoài được, nếu không có 3 mảnh Yêu ngọc đang được chúng ta cất giấu. Cho dù đó có là Thượng cổ thần yêu đi chăng nữa!”
Dĩ Băng Ngưng đồng tình, “Nghinh lão nói không sai. Trước mắt ta nghĩ chúng ta nên án binh bất động, tránh để lòng dân bất an. Vạn nhất biến cố xảy ra, dẫu có phải hy sinh tính mạng, mọi người cũng phải bảo toàn mảnh Yêu ngọc của mình, không được để chúng rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính!”
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, ai nấy lên đường trở về quốc gia, chỉ còn lại một mình Diễm Sở Phong đơn côi giữa nghị viện rộng lớn
Mộc Trường Cung, đại tướng quân nắm trong tay binh quyền Ngũ Hành quốc, lúc này mới đi vào, “Nương nương, người đang lo nghĩ về chuyện của đại đế ư?”
Diễm Sở Phong đáp, “Tự dưng chàng mất dạng mấy ngày rồi trở về, tinh thần suy kiệt, đổ bệnh không rõ lý do. Trường Cung, có khi nào… chàng…chàng…”
“Nương nương, người đừng cả nghĩ… Nếu như đại đế biết rằng tỷ muội Nhược Hoa còn sống, rằng chuyện năm nào là do người đứng đằng sau, đại đế không thể nào án binh bất động. Đúng, ngày ấy người vừa về đã ngất xỉu nhưng nương nương đừng quên, đại đế không phải người phó mặc mọi thứ cho số phận. Nếu ngài muốn, chỉ e cả thần và nương nương đều… Nương nương, nếu ngươi lo sợ, tại sao không nhân cơ hội này…”
“Trường Cung!!! Ta đã nói rồi, ta tuyệt không làm hại Cảnh Hưng!!! Người là trượng phu của ta, là nam nhân duy nhất đời này ta yêu!!! Ta sẽ không bao giờ trở thành loại đàn bà giết chồng đoạt vị!!!”
Mộc Trường Cung biết mình đã sai liền quỳ gối nhận lỗi. Đó cũng là lúc, cửa ngoài vang lên tiếng nói
“Đế hậu nương nương, có thái sư diện kiến”
Diễm Sở Phong phất tay cho Mộc Trường Cung lui rồi triệu hồi người vừa tới vào nghị viện
Nam nhân xinh đẹp với mái tóc óng ả từng sợi mây, đôi môi anh đào căng bóng, ngũ quan tựa hoa tựa mật, chầm chậm từng bước tới trước mặt Diễm Sở Phong hành lễ
“Kim Dịch Á bái kiến đế hậu. Đế hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”
Diễm Sở Phong nhẹ giọng nói, “Dịch Á, lại đây”
Kim Dịch Á khẽ cười rồi đi tới bên cạnh Diễm Sở Phong. Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người chàng, thoảng vào mũi Diễm Sở Phong, giúp nàng ta trong phút chốc bỏ lại mọi lo toan, sợ hãi sau lưng
Đưa tay nhẹ nhàng bóp vai Diễm Sở Phong, Kim Dịch Á nói, “Nương nương, người mời hoàng thất của Tứ Tính quốc, Quang Ám lưỡng quốc tới, phải chăng có việc gì khẩn cấp? Dịch Á tuy chỉ là kẻ thất phu nhưng cũng hy vọng mình có thể góp chút sức mọn, giúp nương nương phân ưu…”
Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng sứ của Kim Dịch Á, Diễm Sở Phong vân đạm phong khinh nói, “Dịch Á, ngươi là kẻ thông minh, chỉ có điều, đừng thông minh quá. Trên đời, phàm là cái gì quá cũng đều không tốt”
Kim Dịch Á chợt rùng mình, “Nương nương… Dịch Á… chỉ là muốn… Dịch Á…”
Diễm Sở Phong tiếp, “Chuyện triều chính, ngươi không cần phải lo. Đã có ta ở đây, mọi sự khắc có định liệu. Dịch Á, đêm nay, ngươi vào cung giúp ta phê duyệt tấu chương. Còn giờ, ngươi lui về phủ thái sư của ngươi đi. Ta muốn ở một mình”
Biết rằng không thể thay đổi chủ ý của Diễm Sở Phong, mặc dù không muốn, Kim Dịch Á cũng đành tuân lệnh. Đi ra ngoài nghị viện, Kim Dịch Á không thấy một ai ngoài Mộc Trường Cung đã đợi sẵn từ bao giờ
“Tướng quân công vụ bận bịu, không biết vì cớ gì mà còn ở đây chưa lui?”
Mộc Trường Cung nhìn Kim Dịch Á từ đầu tới chân, hồi lâu sau mới nói
“Đến sau cùng, đồ chơi một khi chơi chán cũng sẽ bị vứt xó mà thôi”
Kim Dịch Á nhoẻn miệng cười, “Còn hơn thứ cả đời chẳng bao giờ được người ta dòm ngó tới” rồi đi lướt qua Mộc Trường Cung, không biết vô tình hay hữu ý mà va vào vai chàng ta
Mộc Trường Cung nắm chặt tay thành quyền, dõi theo bóng lưng Kim Dịch Á đến khi chàng ta biến mất khỏi tầm mắt mới quay lưng rời đi
Ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, Dĩ Thành Tuyết, Dĩ Băng Ngưng không khỏi thầm hy vọng, thời gian tới mọi sự vẫn sẽ bình yên như thế này, không có gì thay đổi
Bất chợt, trời cao rạn nứt. Đôi nam nữ với thân thể xước xát, phục y tan hoang rơi thẳng vào kiệu của huynh muội họ Dĩ. Băng mã chết, kiệu vỡ nát, Dĩ Băng Ngưng nhanh như cắt, đứng chắn trước Dĩ Thành Tuyết, dùng pháp lực bảo hộ nàng
“Đây là…”