Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 14: Tra tấn


trước sau

Ads Cách đó không xa, trong căn phòng bạch ngọc sang trọng, một lão già đầu tóc bạc trắng đang bị trói chặt trên tường bằng gông cùm nơi tay chân. Khuôn mặt lão nhợt nhạt, không chút sức sống, từng nếp nhăn khẽ rủ xuống, giờ khắc này đây, trông lão dường như già thêm chục tuổi, đâu còn bộ dáng một pháp sư cao cấp hô mưa gọi gió, oai phong lẫm liệt

Ta sai rồi. Đáng lẽ ra ta không nên dây vào con nha đầu đấy. Sư tử Hoàng Kim thì sao? Bản thân ta mới là tối quan trọng. Nếu biết trước được bản thân ta sẽ trở thành cái bộ dáng này, ta dứt khoát sẽ không khinh địch như thế

Đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, “Két”, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy nhẹ ra. Đập vào mắt lão là một đôi bàn tay trắng tựa tuyết mùa đông, tinh khiết, không chút tỳ vết

“Ngươi nói cho ta biết, lúc trước khi giao đấu với ta, ngươi tự xưng mình là “bổn tướng”, vậy thân phận của ngươi là gì? Ta không tin ngươi chỉ là một pháp sư bình thường nên đừng phí công nói dối ta”. Chậm rãi tiến đến trước mặt lão ta, khuôn mặt Tuyết Lăng bỗng xuất hiện một vầng bán nguyệt vô cùng xinh đẹp, ngây ngất lòng người.

“Ngươi… đã đến nước này, ta cũng đành nói thật cho ngươi biết. Ta là tể tướng đương triều của Nguyệt Dạ quốc, ngươi khôn hồn thì hãy thả ta ra ngay, nếu không, một khi Lưu hoàng hậu biết được ta bị nhốt ở đây, lúc đó, ngươi hối cũng không kịp đâu”. Tuy thân phận tể tướng của ta cũng chỉ là vỏ bọc nhưng dù sao cái vỏ bọc đó cũng có chút tác dụng, người ngoài nghe thấy thế cũng phải có chút kiêng dè đối với Nguyệt Dạ quốc mà không dám động đến ta

“Ngươi thật sự là tể tướng của Nguyệt Dạ quốc ư?”

“Ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu biết sợ rồi thì hãy…”

Lời chưa nói xong, một con dao găm đã cắm phập vào tay phải của lão gia tóc bạc, khiến cho hắn kêu lên từng đợt gào thét ghê người

Nó, nó dám đâm ta? Biết ta là tể tướng của Nguyệt Dạ quốc mà vẫn dám đối xử với ta thế ư? Phải chăng nó không sợ Nguyệt Dạ quốc? Nếu đúng vậy thì hoặc là con tiểu nha đầu này đầu óc có vấn đề hoặc là nó không phải thường dân? Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ con nhóc này cũng là 1 kẻ có thế lực ư? Trời ơi, sao ta lại dây vào một thứ xui xéo như vậy nè?

“Tể tướng ư??? Ha ha ha…. Ngươi có tin rằng, nếu ta đem chuyện ngày hôm nay kể ra ngoài, kẻ chết vẫn là ngươi không? Ngươi tưởng mình là ai? Đừng có cáo mượn oai hùm”. Nghĩ đến người cha từ ái của mình, Tuyết Lăng không khỏi cười mỉm. Nếu để cha biết rằng, ta và nhị ca ta bị tâm phúc của Lưu hoàng hậu suýt chút hại chết, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Đừng nói chỉ là một tể tướng nhỏ nhoi, e rằng, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng không ai có thể thoát khỏi nộ khí của người

Một nhát lại một nhát dao đâm lên người lão già tóc bạc, khiến cho máu từ tấm thân nhăn nheo của lão không ngừng tuôn chảy. Vẻ mặt lão trở nên vặn vẹo vì đau đớn, dường như lão không tin rằng, bản thân mình lại có thể rơi vào tình trạng bi thảm như ngày hôm nay

Cơ thể rách rưới của lão ta, giờ phút này trông thật rùng rợn. Máu thịt bầy nhầy, đôi chỗ còn hiện ra cả xương trắng ởn, khiến cho những kẻ yếu tim chẳng may nhìn thấy cảnh tượng này, e chỉ có nước ngất đi, một lời cũng không kịp nói

Đâu đã hết, để khỏi mang tiếng ngược đãi người già, những chỗ vết thương hở, Tuyết Lăng ân cần thoa thêm thuốc cho lão. Thứ thuốc mang màu trắng của muối, pha thêm sắc đỏ của ớt bột, hòa cùng với phấn gây ngứa của Hoàng Điệp, khiến cho vết thương của lão đã đau nay còn thêm xót, thêm ngứa. Cực hình đối với lão già này mà nói, quả thực không còn lời nào tả xiết

Tuyết Lăng vẫn tỏ ra không thấy sự thống khổ trong mắt lão ta, tiếp tục đưa con dao găm trong tay mình hướng thân hình già nua kia mà đâm, mà chém không ngừng nghỉ. Mỗi khi lão sắp ngất, nàng lại nhét vào mồm lão ta một viên đan dược, càng không quên bôi thêm thứ thuốc kì diệu kia, khiến cho tinh thần lão tỉnh táo, để có thể cảm nhận trọn vẹn nỗi đau thể xác, giúp nàng xả bớt nỗi uất hận của mình

Đau? Ngươi đau đớn sao? Vậy sao lúc ngươi ra tay với ta, với nhị ca ta, ngươi không nghĩ rằng chúng ta cũng đớn đau vậy đi? Ngươi đã không có tình người, thì cũng đừng trách ta vô nhân tính

“Keng…”

Bỗng một tấm thẻ bài từ ngực của bạch phát lão nhân rơi ra ngoài, khiến cho Tuyết Lăng không thể không chú ý. Thẻ bài đó được làm bằng vàng, thiết kế đơn giản, trông không khác nào những tấm kim bài khác. Thế nhưng, điều làm cho Tuyết Lăng không khỏi có chút giật mình, đó là trên thẻ được khắc một chữ vô cùng nổi bật. “VÔ”

Thẻ bài chữ “Vô”. Lại là thẻ bài chữ “Vô”, hết lần này đến lần khác, kẻ định dồn ta vào chỗ chết đều mang theo thẻ bài này bên cạnh. Lần trước, ba kẻ kia tuân theo lệnh của kẻ khác để giết ta, còn lần này, dường như chỉ là vô tình. Lão già này có thẻ bài, chứng tỏ lão ta cũng thuộc tổ chức đó, xem ra, ta không thể không tử tế tra khảo lão ta được rồi

“Ngươi cho ta biết, thẻ bài này từ đâu ngươi có?”, giơ tấm thẻ bài bằng vàng đến trước mặt lão già mặt mày xám ngoét, Tuyết Lăng bóp mạnh cằm của lão ta, với ý định bức lão phải cho nàng một đáp án như ý muốn

“Ngươi…. Ta không biết ngươi đang nói gì hết”. Nha đầu này biết về thẻ bài chữ “Vô”!!! Sao có thể? Trên đời này những người biết đến thẻ bài, không bị buộc đi theo giáo chủ thì cũng bị truy sát cả nhà, bịt đầu mối. Một con nhóc con chưa đầy 10 tuổi sao lại có thể….

“Ngươi có chịu khai hay không?”

Đáp lại câu hỏi lạnh lùng của Tuyết Lăng chỉ là một mảng yên lặng, yên lặng đến cùng cực. Được lắm, ngươi không nói chứ gì? Để ta xem ngươi có thể chịu được đến đâu

“Xoẹt” một tiếng, con dao găm trong tay của tiểu hài áo trắng đáp nhẹ lên đôi mắt già nua của lão, theo sau đó là một tràng những tiếng hét đớn đau không cùng

Nó… nó dám đâm mù mắt ta???? Con nhóc con kia, mới tý tuổi đầu đã độc ác như vậy rồi, lớn lên ắt trở thành một ma nữ giết người không chớp mắt

“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có khai hay không? Ngươi đừng tưởng im lặng có thể giải quyết được mọi chuyện. Ngươi không nói, ta cũng có cách để biết được thật ra ngươi đang suy nghĩ chuyện gì”, Khuynh Vũ sức khỏe vừa mới khôi phục, nếu để chàng ta sử dụng năng lực của mình lên người có ý chí vững vàng như lão già đây, e ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Ta nói thế cũng chỉ là dọa lão ta, khiến cho hắn nguyện ý nói lên những điều ta cần biết chứ ta quyết không để chàng ta phải hứng chịu sự đớn đau đó

Nếu như biết được những toan tính trong lòng nàng lúc này, Khuynh Vũ chắc chắn không khỏi xúc động. Theo lẽ thường, nếu như có trong tay một người có khả năng đọc tâm thuật, người đó sẽ tận dụng năng lực đó một cách tối đa, không màng đến an nguy của thuộc hạ. Nhưng Tuyết Lăng thì khác. Trước nay, nàng đều tự dựa vào sức mình để vươn lên, hạn chế một cách thấp nhất việc dựa vào người khác. Hơn nữa, kiếp trước, nàng nợ “cậu ấy” quá nhiều rồi, kiếp này, nàng không muốn lại phải “sử dụng” Khuynh Vũ một lần thêm nữa, dù cho “cậu ấy” và chàng ta chỉ có chung một diện mạo, không hơn không kém

Đăm chiêu trong suy nghĩ của chính mình, bỗng một sự kiện hiện rõ mồn một trong tâm trí lão ta, khiến cho tấm thân máu me be bét của lão không khỏi run lên từng đợt. Có lẽ nào, con nhóc này chính là … “người đó”? Nếu … đó là sự thật, với sự độc ác và tài năng bẩm sinh của nó, “kế hoạch” sẽ không thể diễn ra dễ dàng được rồi. Thánh sứ, người phải bảo trọng. Nô tài… nô tài không thể vì người làm thân trâu ngựa nữa rồi

“Cốp” nhỏ một tiếng, một viên đan dược trước nay vẫn nằm im trong hốc răng bị lão ta dùng nốt chút tàn lực còn lại cắn vỡ. Một dòng nước đen sì nhanh chóng từ chỗ nứt đó chảy ra, thấm xuống cổ họng của lão. Trong giây
lát, nét cười ngạo mạn của lão ta bỗng biến mất, thay vào đó là sự ngờ nghệch không thể che dấu

Biến cố xảy ra quá nhanh khiến cho Tuyết Lăng không thể có chút xíu hành động nào cả. Đan dược? Trong người lão ta vẫn còn đan dược? Hơn thế nữa, tác dụng của đan dược đấy có vẻ như không phải khiến người dùng bị chết mà là…

“Đại tỷ xinh xắn ơiiiii…. Tỷ nói cho ta biết đây là đâu đi….. mà sao lại tối như vầy nè….”

Hâm! Chỉ trong chốc lát đã hóa hâm!!! Nhìn thật sâu vào đôi mắt đã mất đi lý trí của lão, Tuyết Lăng không khỏi lắc đầu. Chỉ vì không muốn tiết lộ mà phải dùng đến biện pháp này, xem ra, tổ chức đó không hề đơn giản như ta nghĩ

“Vô” – nhất định có một ngày, ta sẽ biến các ngươi thành đúng ý nghĩa của từ đó. Hóa thành hư vô, không chút vết tích

Còn về lão già này, hóa điên thì sao? Đừng tưởng như vậy mà có thể thoát khỏi sự trừng phạt của ta

Quang mang sắc nhọn ánh lên, chỉ thấy 10 ngón tay nhăn nheo của lão không hẹn mà cùng rơi xuống đất.

“Á…………….”

Ném một viên đan dược vào miệng kẻ đang la hét điên cuồng kia, Tuyết Lăng khẽ cười. Một giây sau đó, tiếng động chói tai kia bỗng dưng im bặt, không phải do không muốn hét mà là do lão ta, giờ phút này, đã không thể hét được nữa rồi.

Biến ra một thùng gỗ trước mặt, nàng chậm rãi xoa xoa khuôn mặt ngập tràn vết thương cùng sự hãi hùng, lo sợ của kẻ tật nguyền kia

“Nếu ngươi đã không thể cho ta đáp án ta cần, cũng đã đến lúc, trò chơi của chúng ta kết thúc được rồi”

“Phập”

“Phập”

“Phập”

“Phập”

Tứ chi của lão ta lần lượt rơi xuống, dưới đất giờ đây máu me be bét, kinh tởm không bút nào tả xiết. Thế nhưng, sự bẩn thỉu đó lại không hề gây nên chút xíu ảnh hưởng nào đối với tiểu hài trước mặt. Y phục nàng ta vẫn trắng tinh khôi một màu, không vấy dù chỉ một chút huyết tinh, nét mặt vẫn rạng rỡ như trước, khiến cho ai nếu như không chứng kiến màn tra tấn này, có khi còn tưởng rằng, nàng đang được đi thưởng thức một cảnh đẹp hiếm có nào đó

Vứt kẻ đã bị phế hai tay hai chân vào thùng gỗ trước mặt, nàng đổ đầy nước vào bên trong, rồi nhẹ nhàng đóng nắp lại, không quên ném một mồi lửa ở bên ngoài, để cho nó từ từ đun sôi “thứ” được chứa trong đó.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa xong mọi việc, nàng tiêu sái phi thân biến mất tại ngưỡng cửa căn phòng bạch ngọc, để lại sau lưng, một vật hình vuông đang bừng bừng cháy, đỏ rực một màu tựa đóa hoa hồng vào độ khai hoa, tuyệt mĩ vô cùng

-----------------------------------

Ở một địa phương bí ẩn, xa xôi vạn dặm, cảnh sắc một màu đen tuyền, một vị trung niên nam tử thần sắc có vẻ ngưng trọng khác thường đang ngồi trên ghế cao, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, chăm chú quan sát người đang quỳ trước mặt mình lúc này. Đó là người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, trên mặt hắn có một vết sẹo dài, cộng thêm đôi mắt đầy vẻ hung tợn, khiến cho hắn càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Thế nhưng, vào giờ phút này, khi đứng trước nam nhân kia, hắn ta lại hiện lên vẻ cung kính thật rõ ràng

“Điều ngươi nói có phải sự thật không? Hắc trưởng lão hiện đang mất tích?” Không thể nào, đường đường là một trưởng lão của giáo phái, lại có thể vô thanh vô tức biến mất, không để lại dù chỉ một chút vết tích. Thực lực của hắc lão mặc dù là thấp nhất trong số các trưởng lão, nhưng cũng không đến nỗi có thể xảy ra chuyện mà ngay cả khả năng cầu cứu cũng không có

“Dạ vâng, thưa thánh sứ. Chưa hết, cả Sư tử Hoàng Kim, yêu quái thân cận của hắc lão cũng không rõ tung tích. Người xem, liệu đây có phải do….?”, người có khả năng khiến cho hắc lão cùng với Sư tử Hoàng Kim biến mất một cách kỳ bí như vậy, nếu không phải “hắn” thì còn có thể là ai?

Giơ nhẹ bàn tay chặn lời nói của nam nhân sẹo dài, trung niên nam tử lên tiếng,”Chuyện chưa có bằng chứng xác thực, nhất nhất không được đoán mò. Ngươi hãy truyền tin cho thuộc hạ các lộ, nhanh chóng tìm mọi biện pháp tra cho ta rốt cuộc hắc lão đang ở đâu. Nếu như vẫn không có tin tức gì, lập tức triệu hồi các trưởng lão về bản giáo để thảo luận, tìm ra biện pháp thích hợp. Còn nữa, cẩn tắc vô áy náy, ngươi hãy cho người giám sát “hắn” cho ta”. Thật ra đến chính ta cũng không biết, việc lần này có phải do “hắn” làm hay không? Ta với “hắn” không khác nào nước với lửa, thù hằn nhau đâu phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng để chuyện đó gây ảnh hưởng đến cả giáo phái thì ….

Bản giáo ai cũng biết, mặc dù pháp lực của hắc lão không cao, nhưng do là thân tín của ta nên vẫn được đề cử thành trưởng lão. Nay lão ta biến mất, kẻ khả nghi nhất chỉ có thể là “hắn”. Dù sao, ta không thể không có chút cẩn thận, hiện giờ tình hình của giáo chủ đang không được ổn định, chẳng may biến cố xảy ra, e rằng, đến cả ta cũng không thể có biện pháp ngăn chặn

“Vâng, thuộc hạ đã rõ”. Tên khốn kiếp kia, ngươi tốt hơn hết đừng giờ thủ đoạn nào với hắc trưởng lão., nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi phải ân hận suốt những ngày tháng còn lại của ngươi

Quay sang thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh mình, nam nhân trung tuổi cất tiếng hỏi, giọng đầy vẻ lo lắng, “Tình hình giáo chủ ra sao rồi?”

“Khởi bẩm thánh sứ, giáo chủ người hiện tại đã ổn định, chỉ có điều, người một lần nữa lại lâm vào hôn mê. Thuộc hạ cũng không có cách nào có thể đánh thức người được cả. Mọi sự bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào ý trời”

Ý trời? Thật sự ý trời sẽ giúp chúng ta sao? Giáo chủ, thánh sứ ta xin thề với người, ta sẽ làm hết sức mình chuẩn bị cho “kế hoạch” đợi người thức dậy, khi đó sẽ là tử kỳ cho tất cả những kẻ đã gây đau khổ cho người. Ta xin thề

Màn đêm một lần nữa bao phủ lấy ba con người bí ẩn, che khuất đi hành tung cùng với những nghĩ suy trong lòng bọn họ. Khung cảnh lại trở nên tĩnh mịch như ban đầu, dường như, ba con người đó vốn chưa hề tồn tại trên nhân gian này vậy

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện