Ads
“Ngươi thấy gì chưa? Hắc Hổ có công lực 10 vạn năm bị giết
chết??? Ta … ta không muốn đối đầu cũng những kẻ đáng sợ như vậy đâu. Kẻ nào muốn
thì cứ việc. Ta chạy đây…”, nam nhân đầu trọc chứng kiến một màn vừa rồi, sợ
hãi quay đầu nói với những kẻ ngồi bên cạnh mình rồi nhanh chóng phi thân vào
phía rừng sâu. Cơ thể hắn theo bản năng không ngừng run rẩy, tựa như vừa chứng
kiến một điều gì đó vô cùng kinh hoàng vậy
“Lão nhị, đợi chúng ta với. Chúng ta cũng không muốn thiệt mạng
sớm như vậy đâu”, thanh niên cụt tay thấy lão nhị của mình sắp sửa biến mất khỏi
tầm nhìn, sợ bản thân chậm trễ có điều bất trắc liền đuổi theo nam nhân kia,
kéo theo những kẻ vẫn đang bất động một bên ý thức được tình hình của mình và
ngay lập tức đi theo kẻ cụt tay đó
“Đại ca, người … không đi sao??? Đến Hắc Hổ còn không là đối
thủ của bọn họ, chúng ta… chúng ta sao có thể…?”, để ý thấy vị nam tử với bàn
tay vuốt nhọn âm trầm nhìn về phía xa, một kẻ còn sót lại của những người lúc
nãy tò mò lên tiếng, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Chẳng nhẽ, đại ca định…?
“Ta không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng, “kẻ đó” thì
chưa chắc. Hướng bọn chúng đang phi thân đến, lại chính là nơi “kẻ đó” đang say
ngủ….Chậc chậc… Chúng ta đi thôi, đừng để các huynh đệ phải đợi…”, sờ sờ những
chiếc vuốt sắc bén của mình, nam tử với khuôn mặt dữ tợn quay lại đáp lời kẻ vừa
lên tiếng kia và chỉ sau giây lát, thân ảnh của tất cả bọn chúng liền biến mất
nơi màn đêm thăm thẳm, vang vọng lại chỉ còn tiếng gió thổi qua những thân cây
cổ thụ có hình dáng khác thường, tạo nên một bản nhạc đậm mùi chết chóc
Sau trận chiến với Hắc Hổ, số yêu quái ngăn cản bước tiến của
nhóm người Tuyết Lăng ít hẳn. Cả chặng đường cũng chỉ có 1 vài tên yêu quái
không sợ chết xông ra thách đấu. Bọn chúng công lực cũng không đến nỗi nào
nhưng đối mặt với sự hợp tác ăn ý của Hồng Tuyết – Dạ Cơ, Tử Vân – Đán Thần, số
phận chúng không khác Hắc Hổ là bao.
Chứng kiến một màn đó, những tên yêu quái còn sót lại trong
đầu khái niệm giết người liền sợ hãi, tìm mọi cách lẩn trốn, làm cho con đường
của Tuyết Lăng trở nên thật sự dễ dàng, đôi lúc còn có chút hơi nhàm chán.
Nhưng mà đối với nàng, đây cũng không phải là một chuyện xấu. Nên nhớ, nàng là
bí mật rời Đoạn phủ, nếu sáng mai mà vẫn chưa trở về, e rằng sẽ gây nên một sự
náo loạn không hề nhỏ
Phi thân thêm một đoạn thời gian nữa, phía trước mặt mọi người
xuất hiện một dãy núi cao chót vót, đâm thẳng lên trời, làm cho mọi người cảm
thấy có đôi chút bất ngờ. Đây… đây chính là nơi có Thâm Tình thảo sao??? Quả
nhiên kỳ đan diệu dược không bao giờ mọc ở chỗ bình thường cả mà…
“Chủ nhân… Đã đến nơi rồi. Đây chính là chỗ tiểu yêu đã từng
thấy qua Thâm Tình thảo”, Tử Vân lên tiếng, xác nhận lại một lần nữa với mọi
người rằng, chúng ta đã thực sự đến nơi rồi.
Nhìn dãy núi hiểm trở trước mặt, Tuyết Lăng bỗng cảm thấy
trong người dâng trào lên một cỗ cảm giác vô cùng rạo rực, hưng phấn. Dường
như, phía trước đợi nàng không chỉ có Thâm Tình thảo mà còn là một điều kỳ diệu
khác
“Chúng ta lên thôi”
“Vút”, cả 9 con người khẽ mỉm cười, phi thân lên đỉnh núi. Tử
Vân, do đã lên đây một lần nên vẫn như trước, nàng là người dẫn đường. Mặc dù
công lực có chút thua kém Hồng Hoa, Hoàng Điệp, thế nhưng do hiểu rõ đường đi
nên nàng là người lên đến đỉnh gần như đầu tiên, tất nhiên là kém Tuyết Lăng một
nhịp. Theo sau đó, lần lượt là tỷ muội Hồng Hoa, Dạ Nguyệt, Đán Thần, phu thê Hồng
Tuyết, cuối cùng, người vất vả nhất chính là Yên Chi. Trách sao được, khi trong
số những con người ở đây, nàng là người kém nhất
Trên đỉnh núi hiểm trở đó, ngoại trừ cây cỏ ra còn có một
hang động trông vô cùng lâu năm, không khác gì bị bỏ hoang lâu rồi chưa có ai đụng
chân đến. Phía trước, một loại cỏ bỗng thu hút ánh mắt của Dạ Nguyệt, khiến cho
chàng nhanh chóng lại gần, giơ đôi tay trắng muốt của mình ra toan nhặt lấy thứ
cỏ quý giá đó
Ngay khi bàn tay chàng sắp chạm được vào Thâm Tình thảo, một
đạo năng lượng màu đen chợt bắn mạnh về phía chàng, làm cho tất cả mọi người
không khỏi có chút bất ngờ. Yêu quái! Ở đây có yêu quái!
“Dạ Nguyệt, cẩn thận”
Trông thấy luồng ánh sáng bí ẩn đó sắp đánh vào thân thể của
chàng, Tuyết Lăng nhanh chóng xông lên, dùng pháp lực của mình tụ thành một quả
cầu, bắn về phía trước nhằm phá hủy luồng sáng kia
“Bùm”
Hai nguồn năng lượng va chạm vào nhau, tạo nên một tiếng nổ
lớn, khiến cho khung cảnh nơi đây bỗng ngập tràn khói bụi, che khuất đi tầm
nhìn của mọi người
“Gào….”
Theo sau tiếng gào kinh người đó là một thân ảnh khổng lồ
màu đen, từ từ đi ra khỏi cái hang động cũ kỹ. Bụi mù tan đi, trước mặt tất cả
là một loài yêu quái, loài yêu quái vốn được mệnh danh là quý hiếm, là mạnh mẽ,
là hung bạo không loài nào có thể sánh bằng
Đó là….
Đó là…
Đó là…
Rồng. Nơi đây có rồng. Hơn nữa còn là một con rồng đen. Và
pháp lực của nó thì lại không hề tầm thường.
Ngắt vội Thâm Tình thảo rồi vứt vào ngọc lâu, Dạ Nguyệt
nhanh chóng chạy lại về phía Tuyết Lăng, khuôn mặt chàng trở nên căng thẳng,
đôi mắt chàng ánh lên vẻ dữ tợn kinh người, xen lẫn trong đó là một tia áy náy
không thể che dấu. Một lần, lại một lần nữa, nàng cứu ta…. Sao bản thân ta lại
vô dụng đến thế cơ chứ??? Rốt cuộc, đến khi nào ta mới có thể khiến cho nàng
không còn lo lắng nữa đây?
“Các ngươi nếu như đã đến đây, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện
rời đi nữa. Ha ha ha… Ta phải giết… phải giết…”
Nhìn Hắc Long điên cuồng cười lớn, Tuyết Lăng không khỏi
nhíu mày. Điên? Đây là một con rồng điên sao? Đối phó với rồng đã khó, nay còn
phải đối phó với một con rồng điên??? Xem ra, hôm nay, chúng ta có thể chiến đấu
thỏa sức mình rồi
Quay mặt lại quan sát mọi người, ai nấy đều bừng bừng khí thế.
Rồng thì sao? Hôm nay ta muốn thử xem, rốt cuộc rồng có mạnh mẽ như thiên hạ đồn
thổi hay không
“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được phép lỗ mãng. Nếu
như đánh không lại liền chạy cho ta. Nhớ chưa?”
“Đã rõ thưa tiểu thư/chủ nhân”
“Nói nhiều làm gì, xông vào đây, ta sẽ giết…. giết các
ngươi….”
Thân thể to lớn của Hắc Long bỗng lao nhanh về phía Tuyết
Lăng, mở rộng chiếc mồm to lớn, tràn đầy răng nhọn của mình, hòng một phát nuốt
chửng nàng, để thỏa cơn khát thịt người của nó. Thấy vậy, Hồng Hoa liền phi
thân lên, nắm chặt cây Quyền trượng Hoa Hồng của mình, ra đòn công kích
“Roi hoa hồng”
Từng sợi dây xanh lá xuất hiện từ sau lưng nàng, xông tới
trói chặt chiếc mồm hung tợn của Hắc Long, khiến cho âm mưu ăn thịt người của
nó ngay lập tức bị phá vỡ không chút thương tiếc
“Tỷ tỷ, để muội giúp tỷ… Dập dờn cánh bướm”. Hằng hà vô số
cánh bướm theo chiều quạt của Phượng Hoàng phiến nơi cánh tay Hoàng Điệp tiến
thẳng về phía Hắc Long, tạo nên những tiếng nổ mạnh bạo, chấn động lòng người
“Tưởng thế nào, hóa ra đó cũng chỉ là một con rồng ghẻ. Thế
mà làm bà cứ tưởng ghê gớm lắm”, hai tay chống nạnh, Hồng Hoa đắc chí đứng dựa
vào Hoàng Điệp cười nói, khiến cho bộ mặt mỹ miêu của hoàng y nữ tử bỗng chốc
có chút biến hóa. Tỷ tỷ ơi, người có thể… không nói những câu như vậy được
không…
“Ha ha ha…. Gào…”
Đang nếm trải vui mừng chiến thắng, hai mỹ nữ đó bỗng chốc bị
một tiếng động lớn làm cho giật mình. Hắn… chưa chết? Nếu đã như vậy thì….?
“Tỷ muội tình thâm thức thứ nhất – Hoa bay bướm lượn”
Một cơn lốc mang màu hồng của cánh hoa cùng sắc vàng của bướm
ngay lập tức bao trùm lấy thân thể to lớn của Hắc Long. Trúng chiêu này, tâm ý
của đối thủ sẽ bị mê hoặc, từ đó bị rút sạch hết yêu lực và cuối cùng trở thành
một bao cát, muốn phản kháng cũng đều không thể. Nhớ lại tình cảnh của Hắc Hổ
lúc trước, Hoàng Điệp không khỏi yểu điệu mỉm cười khi tưởng tượng đến cảnh tượng
đó được áp dụng cho con rồng xấu xí phía trước
Nhưng trái với suy nghĩ của nàng, Hắc Long không chút chậm
trễ liền quẫy đuôi, phá tan trận pháp đó, đồng thời hung hăng tiến công về phía
hai nàng
“Tất cả mọi người, lên”
Tuyết Lăng thấy tình hình có chuyển biến xấu liền phi thân
ngay về chiến trường phía trước, tạo nên một lá chắn, bảo vệ tỷ muội Hồng Hoa.
Theo sau nàng là toàn bộ 6 con người, ai nấy đều trong trạng thái cao nhất, sẵn
sàng chiến đấu
“Phượng vũ cửu thiên”. 9 dải lụa đỏ như máu từ hai tay áo của
Dạ Nguyệt gắt gao tiến lên, bao vây tứ phía Hắc Long, tạo thành những ngọn lửa
mang hình phượng hoàng, không ngừng thiêu cháy thân thể đen xì của hắn
“Hấp lực đại pháp”, một luồng ánh sáng đen từ thân thể to lớn
của Hắc Long tràn về bàn tay mềm mại của Dạ Cơ. Nàng giờ phút này đang cố gắng
hấp thụ yêu lực của hắn, khiến hắn suy yếu, từ đó dễ dàng diệt trừ đi mối nguy
này.
“Nương tử, để ta giúp nàng. Hỏa chú”, hai ngọn lửa lớn phát
ra từ hai chiếc bùa trên tay của Hồng Tuyết tấn công Hắc Long. Ngọn lửa đó to lớn,
hung dữ, mạnh bạo, cho thấy chàng ta đã dùng không ít yêu lực của mình vào đòn
tấn công này. Cũng phải thôi, đối diện với kẻ địch nguy hiểm, không dốc toàn sức,
không chết thì cũng thương nặng
“Thiên la địa võng”, những cây kim sắc nhọn cũng những sợi
chỉ đỏ rời khỏi những ngón tay thon dài của Tử Vân, bao quanh lấy kẻ thù trước
mắt nàng, tạo thành mạng nhện, công kích cơ thể to lớn của Hắc Long. 8 cánh tay
của nàng không ngừng chuyển động, khiến cho thế đòn trở nên uyển chuyển, đẹp đẽ
đến ghê người
“Vạn kiếm quy tông”, thanh kiếm nãy giờ vẫn yên vị sau lưng
của Đán Thần bỗng dưng rời khỏi vỏ, bay lên trời cao. Xung quanh thanh kiếm bạc
đó ngay lập tức xuất hiện một loạt những tia sáng trắng, tạo thành vô số thanh
kiếm, lao về phía Hắc Long với tốc độ kinh hồn, và trong suy nghĩ của chàng,
tuyệt chiêu này sẽ khiến cho hắn ta chắc chắn sẽ bị thương nặng
“Cửu vĩ công tâm”, 9 chiếc đuôi trắng của Yên Chi hiện lên
sau lưng nàng, nhắm thẳng vào tim của Hắc Long triển khai thế công, nhằm mục
đích một đòn kết liễu hắn, giảm trừ đi nguy cơ có thể xảy ra nếu như tình trạng
này được duy trì
“Cửu thiên huyền nữ thức thứ nhất – Trảm yêu trừ ma”, sau
khi đã chắc rằng Hồng Hoa và Hoàng Điệp đã được an toàn, Tuyết Lăng nhanh chóng
tham gia trận chiến. Tập trung yêu lực của mình, nàng ta xuất chiêu hướng ngay
bóng hình to lớn trước mắt mình. Giây phút sau, 5 thiếu nữ khoác trên mình 5
màu áo khác nhau xuất hiện, không chút trậm trễ lao thẳng về phía Hắc Long, bao
vây, kiềm chế hắn
Ngồi một bên tụ tập lại yêu lực đã bị tiêu hao của mình, Hồng
Hoa và Hoàng Điệp đưa cặp mắt tinh xảo của mình dõi theo bóng hình bé nhỏ phía
trước, trong đầu hai nàng xuất hiện một tia cảm nghĩ, có tiểu thư ở đây, chúng
ta nhất định thắng lợi, nhất định…
Một loạt đòn công kích hướng về phía Hắc Long tạo nên một tiếng
nổ chói tai, khiến cho mọi người bay về tứ phía, làm cho lớp bụi mù tại nơi đây
một lần nữa bay lên, bám đầy quần áo, đầu tóc của tất cả mọi người, bao gồm của
Tuyết Lăng. Lúc này đây, 9 người bọn họ trông thật là bù xù, thế nhưng vẻ tuấn
mỹ của họ thì vẫn vẹn nguyên, không hề suy giảm. Đối đầu với cường địch, có
chút chật vật, âu cũng là chuyện dĩ nhiên
“Nương tử, nàng có sao không?”, nhanh chóng chạy về phía Dạ
Cơ, thân thể bé nhỏ của Hồng Tuyết liền ôm lấy nàng, bàn tay búp măng của chàng
khẩn trương kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không mà quên mất, hiện tại,
chàng có kém nàng là bao?
“Thiếp không sao, chàng xem, người chàng cũng đầy khói bụi rồi
nè”, ôn nhu lau đi lớp bụi bám trên gương mặt bầu bĩnh của Hồng Tuyết, Dạ Cơ cảm
thấy thật sự xúc động về tấm chân tình của tướng công mình
“Vân muội, muội có làm sao không”. Bên kia Hồng Tuyết quan
tâm Dạ Cơ thì ở bên này, Đán Thần cũng không quản ngại bản thân có bị thương
hay không, liền phi thân đến bên cạnh Tử Vân. Nhìn thấy nàng không sao, chàng mới
thở phào nhẹ nhõm, bỏ xuống tảng đá đè nặng tâm
can của mình
“Muội không sao, Thần lang, chàng cũng không có việc gì chứ?”,
sờ tay lên khuôn mặt tuấn tú của Đán Thần, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tử Vân bỗng
xuất hiện một tia nhu tình vô cùng ấm áp
“Ta không sao”, khẽ lắc đầu, Đán Thần từ tốn vuốt lại mái
tóc bị gió thổi bay của mỹ nữ áo đỏ trước mắt mình, đưa ánh mắt về phía chiến
trường kia, trong lòng không khỏi tức giận. Con rồng chết tiệt kia, Vân muội nếu
chẳng may có bề gì, ta sẽ liều mạng với ngươi. May mà ngươi chết rồi đấy, nếu
không…
“Tiểu thư/chủ nhân, người không sao chứ?”, chạy lại chỗ Tuyết
Lăng, Hồng Hoa, Dạ Nguyệt không khỏi có chút lo lắng quan sát, nói lên nghi vấn
trong lòng của tất cả mọi người nơi đây, đáp lại chỉ là một cái lắc đầu nhẹ
nhàng của nàng. Theo sau hai người bọn họ là Hoàng Điệp đang dìu Yên Chi, xem
ra lần này, nàng ta là người chịu nhiều thương tổn nhất, tiếp đó là Dạ Cơ, Hồng
Tuyết, Tử Vân, Đán Thần, tất cả đều có chung một suy nghĩ, lần chiến đấu này,
quả thực đáng nhớ
Đáng ra, chứng kiến khung cảnh này, Tuyết Lăng phải cảm thấy
vui vẻ mới đúng, thế nhưng, không hiểu làm sao, một dự cảm xấu lại dâng lên
trong nàng lúc này, dự cảm đó nói với nàng rằng, trận chiến này, chưa có chấm dứt.
Hơn thế nữa, đây mới chỉ là khởi đầu, là khởi đầu mà thôi
Và quả thực, dự cảm đó của Tuyết Lăng là vô cùng chính xác,
bởi khi lớp bụi mù kia tan hết, trước mặt nàng cùng với tất cả mọi người là một
thân ảnh to lớn, mang màu của bóng đêm cùng với đôi mắt vàng óng, dữ tợn đang
chăm chăm nhìn về phía bọn họ
Còn sống!
Hắn, thế nhưng, còn sống!
Sao, có, thể????
“Gầm”
Rống to một tiếng, Hắc Long xông thẳng về phía Tuyết Lăng,
thân thể to lớn của nó không có dù chỉ một chút thương tích, khiến cho mọi người
không khỏi có chút choáng váng. Thấy tình hình như vậy, Tuyết Lăng lập tức biến
ra một lá chắn chở che cho bản thân cũng như mọi người, nhưng do tâm lực đã bị
tiêu hao một phần do “Trảm yêu trừ ma” vừa rồi khiến cho sắc mặt nàng có chút
tái đi.
Thấy vậy, Hồng Tuyết không chút chần chừ lôi ra một đạo lá
bùa, ném về phía nàng rồi hô to, “Bình chướng chú”. Lời vừa dứt, một màn chắn bảo
vệ liền hiện ra trước mắt Tuyết Lăng, ngăn cản thế công của Hắc Long. Nhưng do
đòn công kích của hắn ta quá mạnh nên lá chắn của cả Tuyết Lăng và Hồng Tuyết
ngay lập tức bị đập nát không chút thương tiếc
“Hộc”
Phun ra một ngụm máu, Hồng Tuyết nằm im trên mặt đất. Do
công lực kém Tuyết Lăng nên thương tổn chàng ta nhận được cũng vì thế mà nhiều
hơn. Còn Tuyết Lăng, tình hình cũng không khá hơn là mấy. Mặc dù nàng giờ đã là
Trung Thuần cấp 7 nhưng tên yêu quái kia, công lực ít nhất cũng phải hơn 20 vạn
năm!?! Nàng sao có thể là đối thủ của hắn cơ chứ? Không bị một chiêu kết liễu
cũng đã chứng minh, nàng cũng không phải dạng tầm thường rồi. Chứ nếu là người
khác, chỉ e thịt nát xương tan
“Tướng công, chủ nhân/tiểu thư”
Một màn vừa mới xảy ra khiến cho tất cả mọi người hoàn hồn,
không kịp suy nghĩ liền lại gần xem xét thương tích của 2 thân ảnh bé con trước
mặt. Xác định hai người đó không bị nguy hiểm đến tính mạng, 7 con người đó mới
thờ phào, tâm niệm khẽ động, tưởng rằng chỉ một lúc sau sẽ nhìn thấy tổ ấm thân
thương của mình
Thế nhưng, nhẫn ngọc, vòng ngọc, tất cả đều không có tác dụng.
Bọn họ không thể nào về lại ngọc lâu!!! Như vậy, không phải nếu muốn sống sót rời
khỏi nơi đây, chỉ còn duy nhất một cách là phải đánh bại con rồng đen kia hay
sao???
“Đại tỷ, nhị tỷ, ở đây chỉ có hai người có khả năng đánh bại
thứ yêu quái khốn kiếp kia thôi. Hai người hãy tập trung yêu lực để ra đòn quyết
định. Còn bọn đệ, bọn muội sẽ giữ chân tên Hắc Long kia, kéo dài thời giờ cho
hai người”, Dạ Nguyệt điềm nhiên lên tiếng, vạch kế hoạch công kích cho mọi người.
Đáp lại chàng là những cái gật đầu nhanh chóng cùng ánh mắt kiên quyết của tất
cả
“Lên”
Hô to một tiếng, 5 thân ảnh thon dài liền lao ngay về phía Hắc
Long động thủ. Từng dải lụa đỏ tươi của Dạ Nguyệt tung ra, quấn chặt lấy thân
thể to lớn của Hắc Long, cộng thêm kim chỉ của Tử Vân, khiến cho hắn không thể
dễ dàng cử động. Yên Chi, sau 3 năm tại nhẫn ngọc, cuối cùng cũng đã có thể sử
dụng năng lực của Thiên Ngọc châu theo ý muốn của mình, gọi sương mù đến, hạn
chế tầm nhìn của Hắc Long. Như vậy, giờ đây, hắn ta không đi được, lại không
nhìn được, có thể nói là cũng có điểm chật vật
Lợi dụng tình thế, Đán Thần dùng kiếm khí của mình khóa trụ
các đòn công kích điên cuồng của Hắc Long trong cơn bĩ cực đó. Đối với chàng mà
nói, đây quả thực không phải là điều dễ dàng gì. Công lực chàng mặc dù có tăng
tiến, nhưng cũng mới chỉ là một Trung Vương cấp 5, đối phó với yêu quái hơn 20
vạn năm công lực, phải nói là cực kỳ cực kỳ khó. May nhờ có chàng thời gian qua
không ngừng tập luyện, nếu không, chỉ sợ giờ đây chàng đã là một cái xác không
hồn
Hồng Hoa và Hoàng Điệp ở một góc đang tập trung tất cả yêu lực
của mình để thi triển thức thứ hai của “Tỷ muội tình thâm”. Đây là lần đầu tiên
hai nàng thực sự sử dụng chúng với quân thù của mình nên không khỏi có chút lo
lắng. Những lần trước, tất cả đều chỉ là bù nhìn, bao cát, nên uy lực của chiêu
thức đó cũng không quá rõ ràng. Nhưng vào thời khắc này, ngoài liều một phen,
hai nàng còn có lựa chọn nào khác sao?
Tuyết Lăng và Hồng Tuyết trong lúc đó cũng đã ngồi dậy, ăn
vào đan dược mà Dạ Nguyệt đã chuẩn bị trước đó, nhanh chóng hồi phục lại tâm lực,
yêu lực của bản thân mình để có thể ứng chiến với kẻ điên cuồng kia. Đặc biệt
là Tuyết Lăng, nàng cứ có một linh cảm, Hắc Long sẽ không thể bị đánh bại chỉ dựa
vào chiêu thức đó của Hồng Hoa và Hoàng Điệp, không thể…
Ta phải nhanh lên, nhanh nữa lên, nhanh nữa nữa lên….
“Được rồi, tất cả mọi người hãy tránh ra ngay”, mở to mắt ngọc
của mình, Hồng Hoa hét lớn một tiếng. Ngay tức khắc, tất cả mọi người đang mải
chiến đấu đều nhanh chóng di tản, để lại một mình Hắc Long đang choáng váng, có
chút bực mình vì đòn tấn công của họ
“Tỷ muội tình thâm thức thứ hai – Hoa bướm hữu tĩnh”, từ hai
đôi bàn tay trắng muốt của Hồng Hoa và Hoàng Điệp hiện ra một đóa hoa hồng thật
lớn, lao thẳng về phía Hắc Long, theo sau đó là một đàn bướm lững thững bay với
nhiều màu sắc khác nhau
Mắt thấy đóa hoa khổng lồ đó tiến về phía mình, Hắc Long liền
giương to mồm mình, cắn nát bông hoa đó, không chút thương tiếc. Đúng với dự
đoán của hắn, đóa hoa đó không gây nên bất kỳ thương tổn nào dù chỉ nhỏ nhất
cho cơ thể hắn. Nhưng điều lạ lùng là, khi đóa hoa hồng đó bị phá, không có bất
cứ một tiếng nổ hay khói bụi nào được tạo nên hết cả. Theo lẽ thường, khi một
đòn công kích bị phá, ít nhất cũng phải có một vài tiếng động nhỏ, đằng này lại
im ắng, im ắng một cách bất thường. Chẳng nhẽ, đóa hoa này không hề có lực công
kích???
Nhìn thấy đóa hòa tươi đẹp phía trước bị hủy hoại, đám bướm
lững thững phía sau ngay lập tức trở nên mạnh bạo, tốc độ cũng vì thế mà tăng
tiến không ngừng. Chúng xông thẳng vào phía kẻ phá hoại không chút kiêng dè. Mỗi
khi một con bướm chạm vào thân thể của Hắc Long lại tạo nên một tiếng nổ to,
kinh động lòng người. Cứ như thế, hết lớp này đến lớp khác, hết đàn bướm này đến
đàn bướm khác, không ngừng không nghỉ
“Hoa bướm hữu tình” là thức thứ hai của “Tỷ muội tình thâm”.
Nếu như “Hoa bay bướm lượn” có công năng làm cho đối phương không thể cử động,
hút sạch hết pháp lực của họ, khiến cho bó tay chịu chết, thì “Hoa bướm hữu
tình” lại hoàn toàn khác. Chiêu thức này khi sử dụng sẽ làm xuất hiện một đóa
hoa hồng khổng lồ với tốc độ rất nhanh lao về phía địch thủ, thế nhưng, đóa hoa
đó lại không hề có chút lực công kích nào hết, dù có trúng cũng không thể gây
nên bất kỳ thương tổn nào cho bọn chúng hết. Điều đáng sợ của chiêu thức này là
ở chỗ, một khi đóa hoa đó bị hủy diệt, đàn bướm nhẹ nhàng bay phía sau sẽ lập tức
trở thành những quả bom biết bay, lao thẳng về phía quân thù mà phát nổ, hơn nữa,
mỗi một phát nổ đề có uy lực vô cùng lớn, không hề tầm thường. Chỉ cần yêu lực
của hai tỷ muội Hồng Hoa còn, những đàn bướm đó sẽ không chấm dứt. Do vậy, một
khi chiêu thức này được sử dụng, nếu đối phương không chết hoặc bị thương nặng,
tỷ muội Hồng Hoa sẽ phải nhận lấy một kết cục không lấy làm hay ho cho lắm
Hôm nay, nếu không phải ngươi tử, thì sẽ là ta vong!!!