Ads
Một tuần sau đó, Tuyết Lăng cùng với Đoạn Trung, Vương Nhạn,
mang theo tỷ muội Hồng Hoa lên đường đi đến Vĩ Đồ quốc, Đoạn phủ thì được lão Vệ
cai quản, nếu như có bất kỳ vấn đề cấp bách nào thì lão sẽ ngay lập tức hồi báo
cho Đoạn Trung. Mọi thứ ở nhà đã an bài đâu vào đấy, do đó lần này ra đi, mọi
người không có bất kỳ lo lắng nào cả
Vĩ Đồ quốc nằm ở tận cùng phía nam, đoạn đường đám người Tuyết
Lăng phải đi vì thế cũng không phải là ngắn. Đầu tiên, Đoạn Trung có ý định
cùng mọi người phi thân, tiết kiệm thời gian. Nhưng rồi sợ như vậy sẽ ảnh hưởng
đến pháp lực và sức khỏe của Tuyết Lăng nên cuối cùng tất cả đều đi xe ngựa, vừa
đảm bảo tốc độ vừa có thể tâm tình trên đường đi. Nếu như biết được, phi thân
đoạn đường đó đối với Tuyết Lăng không có vấn đề gì, không biết Đoạn Trung sẽ có
phản ứng như thế nào nữa? Nên nhớ, gần Vĩ Đồ quốc là Huyết Âm lâm, nơi nàng đã
từng đi qua và trở về không ai hay biết!
Trên đường đi, trong lúc nói chuyện, Tuyết Lăng không hề đề
cập gì đến kỳ khảo sát pháp sư. Không phải bởi vì nàng không tò mò mà nàng biết,
dù có hỏi, mọi người cũng không nói cho nàng biết. Để đảm bảo cho tình công bằng
của cuộc khảo thí, chỉ những người tham gia được biết nội dung cuộc thi khi cuộc
thi chính thức bắt đầu và tuyệt đối không ai được biết trước, nếu không sẽ bị xử
thua cuộc ngay lập tức và phải đợi đến năm sau. Hơn nữa, nếu như nàng muốn biết,
không phải chỉ cần liên lạc với Khuynh Vũ là ổn rồi sao? Dù sao, chàng ta cũng
là môn chủ của Huyền Thiên lâu, tin tức này đối với chàng ta mà nói, không tính
vào đâu
Nhưng Tuyết Lăng lại không làm như vậy, dẫu sao, đối với
nàng mà nói, cuộc khảo sát đấy cũng không thực sự quan trọng. Bằng vào thực lực
của nàng lúc này, một Trung Thuần pháp sư cấp 8, vượt qua một kỳ kiểm tra năng
lực pháp sư mà nói, dễ như trở bàn tay. Phải biết rằng, để đạt đến được Trung
Thuần/ Trung Vương pháp sư, người đời ít nhất phải mất từ 20 – 30 năm tu luyện.
Chưa kể, đạt đến được cấp 8 càng thêm khó khăn. Có người mất đến hơn 15 năm
cũng chưa đột phá được. Tuyết Lăng chỉ dùng có 9 năm, tốc độ đấy cũng đã đủ dọa
người. Nếu như kỳ kiểm tra năng lực đó mà nàng không vượt qua được, e rằng
trong đám dự thi còn lại, ai cũng đừng mơ được công nhân là pháp sư!
Cả chặng đường đi, Tuyết Lăng cùng Đoạn Trung, Vương Nhạn
nói đủ chuyện trên trời dưới biển, nhưng rồi cuối cùng vẫn quay về chuyện của
hai đại ca nàng, Tuấn Khởi và Khởi Tân. Nhắc đến hai người đó, Tuyết Lăng không
khỏi cảm thấy nhớ nhung. Đại ca và nhị ca nàng cùng tuổi, đều cùng tham dự một
đợt sát hạch và đều đạt được kết quả như mong muốn. Cùng nhau rời nhà, dấn thân
vào giang hồ, 4 năm nay, đã 4 năm nay ngoài việc biết tin hai người vẫn ổn ra,
Đoạn gia tuyệt nhiên không có được chút tin tức nào khác. Tất nhiên là ngoại trừ
Tuyết Lăng. Từ ngày hai người đó có ý định rời đi, nàng đã bảo Khuynh Vũ cử người
của Huyền Thiên lâu theo sát từng bước, đảm bảo an toàn cho họ.
Nghĩ đến đây, Tuyết Lăng bỗng cười cười, nghĩ đến chuyện được
gặp lại người đại ca mau mồm mau miệng của mình, người đại ca khiến cho nàng
đau đầu, người đại ca không ngừng nói năng, và đặc biệt, nàng còn được gặp lại
người nhị ca, người nhị ca trầm tính, người nhị ca ôn nhu và người nhị ca …
nàng ngày nhớ đêm mong
Xe ngựa di chuyển mất 2 tuần cuối cùng cũng đến được Vĩ Đồ
quốc. Như biết trước tin, Vĩ Đồ quân vương Lẵng Mạnh Hàn và hoàng hậu Kiều Oanh
đã đứng đợi, nghênh đón từ xa. Đối diện với sự nhiệt tình này, Đoạn Trung và
Vương Nhạn đều mỉm cười, khách sáo vài câu với họ. Đang đứng nói chuyện, 1
thanh âm trong trẻo chợt vang lên, khiến cho mọi người đều dời tầm mắt của mình
về phía kẻ phát ra thanh âm ấy
“Phụ vương, mẫu hậu, thứ lỗi cho hoàng nhi đến muộn”, nói
xong quay hướng Đoạn Trung, “Vãn bối Lãnh Hy Đạt hân hạnh được gặp gỡ Đoạn gia
trang chủ cùng phu nhân và tiểu thư. Tiền bối xin nhận vãn bối…”
Đỡ lấy hai cánh tay đang cong dần xuống của Hy Đạt, Đoạn
Trung cười to, “Thái tử điện hạ việc gì phải đa lễ như vậy. Hôm nay, chúng ta
cũng là đường đột đến đây, không có thông báo trước. Đâu nào dám trách cứ bất cứ
ai. Hàn huynh, có được hài tử hiểu biết như thế này, huynh chắc chắn phải rất lấy
làm tự hào, ta nói có đúng vậy không?”
“Trung huynh quá lời. Khuyển tử còn nhiều điều phải học tập
lắm, đâu có được như hai vị quý tử nhà huynh. Một người thì sảng khoái, một người
thì trầm ổn. Ta đây mới là ghen tỵ với huynh cùng phu nhân đấy chứ”
“Đa tạ Lẵng quân chủ quá khen, Vương Nhạn thay mặt Tuấn Khởi
và Khởi Tân xin đa tạ”
Một hồi khách sáo lại bắt đầu, Tuyết Lăng từ trước đến giờ vẫn
im lặng đứng bên, quan sát mọi người trước mặt. Lẵng Mạnh Hàn, quân chủ Vĩ Đồ
quốc, người trước nay nổi danh là một người dĩ hòa vi quý, khôn khéo trong sách
lược trị quốc và ngoại giao. Đáng ra, đối diện với người như vậy, nàng phải cảm
thấy vui vẻ, nhưng không hiểu sao, trươc nay, nàng vẫn cảm thấy con người Lẵng
Mạnh Hàn không hề đơn giản, đặc biệt là ánh mắt của hắn nhìn mẫu thân nàng có ẩn
chứa gì đó không được bình thường. Mặc dù hắn không hề làm ra bất cứ điều gì
phương hại đến thân nhân nàng, nhưng phòng xa rốt cuộc vẫn tốt hơn.
Kiều Oanh hoàng hậu, nét mặt hiện lên một tia buồn sầu sẵn
có. Khi nhìn đến người đàn bà này, Tuyết Lăng dường như cảm thấy nàng ta lúc
nào cũng ẩn chứa trong mình một cơn phẫn nộ, một phẫn nộ không dễ gì giải tỏa.
Nét mặt hiền hòa là vậy nhưng không hiểu sao, bản thân cứ cảm thấy ẩn dưới vẻ
ngoài đó là một mưu trí không hề tầm thường. Nhưng đó dẫu sao cũng chỉ là suy
đoán của nàng. Huyền Thiên lâu bao năm nay giám sát Vĩ Đồ quốc đều không phát
hiện được bất kỳ chuyện khả nghi nào cả. Như vậy, phải chăng nàng đã lầm?!?
Còn vị thái tử tên Hy Đạt kia, nét mặt chàng ta cũng có thể
được coi là tuấn tú, ưa nhìn, ánh mắt chàng ta ánh lên vẻ lanh lợi, thông minh
cùng sự quyết đoán của một bậc quân vương. Theo như điều tra, năm nay chàng ta
cũng vừa tròn 15 và cũng sẽ tham gia vào kỳ sát hạch này
Nhìn thấy Tuyết Lăng, Hy Đạt liền tươi cười tiến lại, “Đây
chắc hẳn là Tuyết Lăng tiểu thư. Hy Đạt xin có lời chào. Nếu như tiểu thư không
ngại, ta có thể dẫn tiểu thư dạo qua một vòng Vĩ Đồ thành, xem như là món quà gặp
mặt của ta dành cho tiểu thư”
“Như vậy thì tốt, ta xin cám ơn”. Đây đúng là cơ hội ta cần
để thăm dò Vĩ Đồ thành. Hiện tại, gia tộc ta đang đứng đầu, tồn tại độc lập, điều
này ít nhiều sẽ khiến cho các quân vương có điểm không vừa lòng. Nếu đã như vậy,
để đảm bào an toàn, ta chỉ còn cách nắm bắt được thông tin của địch mà thôi. Nếu
như có một ngày …
“Trung huynh, huynh xem, bọn trẻ chưa gì đã hòa hợp với nhau
rồi. Ta xin mời huynh cùng phu nhân về hoàng cung nghỉ ngơi, tiện thể đợi mọi
người đông đủ, chúng ta cũng bàn về kỳ sát hạch sắp tới luôn”
“Được. Hàn huynh, xin dẫn đường”
Nói xong, Lẵng Mạnh Hàn, Kiều Oanh, Lẵng Hy Đạt cùng với Đoạn
Trung, Vương Nhạn, Tuyết Lăng thẳng tiến về hoàng cung. Sau khi đã sắp xếp ổn
thỏa, Đoạn Trung liền cùng Lẵng Mạnh Hàn đi bàn công chuyện, trong phòng chỉ
còn Vương Nhạn cùng Tuyết Lăng
Ngày hôm sau, theo như hẹn ước, Hy Đạt liền đến, rủ Tuyết
Lăng ra thành dạo chơi. Đúng như những thông tin mà nàng đã có, dân chúng Vĩ Đồ
thành an cư lạp nghiệp, cuộc sống cũng không có gì khó khăn, vất vả. Không khí
hạnh phúc ngập tràn khắp nơi. Nhìn thấy cảnh này, Tuyết Lăng cũng cảm thấy vui
vẻ
Nhận thấy tâm tình Tuyết Lăng không sai, Hy Đạt cười cười,
“Tuyết Lăng tiểu thư, người thấy cuộc sống của nhân dân Vĩ Đồ thành thế nào?”
“Hy Đạt thái tử, nhân dân nơi đây bình yên vui sống, quả thực
khiến người ta ngưỡng mộ”
“Tuyết Lăng tiểu thư quá khen, tại hạ chắc rằng, nhân dân của
Đoạn thành cuộc sống cũng không khác hơn ở đây là bao”
“Hy Đạt thái tử không nhất thiết phải khiêm tốn. Đoạn thành
và Vĩ Đồ thành đâu thể so sánh với nhau được”
“Tại hạ không có ý gì khác, xin Tuyết Lăng tiểu thư đừng hiểu
lầm”
Cuộc nói chuyện giữa hai người tiếp tục, ai nấy đều cẩn trọng
trong lời nói, không dám có điều sai sót. Dù sao, rất có thể một ngày nào đó,
hai người sẽ là kẻ thù, có chút thận trọng không phải là thừa
“Hí…”
Tiếng ngựa hí vang đột nhiên vang lên đằng sau Tuyết Lăng. Một
con ngựa lớn đang phi thật nhanh về phía nàng. Điều này há
có thể làm cho nàng
chần chừ? Đang định phi thân lên trời thì bỗng một bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy
người nàng, nhảy qua một bên, tránh con ngựa điên kia
“Tuyết Lăng tiểu thư, nàng không sao chứ?” Hy Đạt cười cười,
trên khuôn mặt tuấn tú của chàng xuất hiện một vài vết xước nhỏ, chắc là do cú
ngã khi nãy gây nên
“Ta không sao, cảm ơn Hy Đạt thái tử”
“Nàng đừng khách sáo như thế. Ta nghĩ, trải qua việc ta vừa
cứu nàng, nàng có thể gọi ta là Hy Đạt. Đâu nhất thiết phải thêm vào 2 từ “thái
tử” cơ chứ”
“Được, Hy Đạt, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta. Từ nay
hãy gọi ta là Tuyết Lăng, đừng có thêm hai từ “tiểu thư” nữa”. Dù cho ta hoàn
toàn có thể thoát khỏi chuyện này, nhưng Hy Đạt, ngươi cũng đã cứu ta, không quản
an nguy. Tuyết Lăng ta ân oán rõ ràng. Việc hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng
Đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, Tuyết Lăng cùng Hy
Đạt đi dạo thêm lúc nữa rồi quay lại hoàng cung. Lúc này đây, ở ngoài cửa
thành, một chiếc xe ngựa sang trọng cũng đang dần dần tiến đến
----------------------------
Về đến Thiên Lang thành, Hoàng My liền cho người sắp xếp chỗ
ở cho đám Thế Thành. Hoàng Liễu chần chừ trong giây lát rồi cũng dẫn theo A Bảo
quay trở về cung điện của mình. Một lúc sau, một tên nô tài tiến đến, phụng lệnh
của Hoàng My, dẫn Thế Thành cùng mọi người về phòng của mình
Tảng sáng hôm sau, Hoàng My cùng Hoàng Liễu đến nơi ở của Thế
Thành, đồng thời nói qua một số điều cần lưu ý tại Thiên Lang cung
Thiên Lang quốc, đế vương vẫn là Hoàng Lực, hoàng hậu vẫn là
Mộc Nhã. Thế nhưng trong mấy năm qua đã có sự thay đổi không hề nhỏ. 16 năm trước,
một mỹ nhân mới được tuyển vào cung. Lúc đầu, mọi người không ai chú ý đến nàng
ta, nghĩ rằng, nàng ta cũng chỉ là một người con gái bình thường mà thôi, có thể
gây nên những sóng gió nào cơ chứ? Nhưng tất cả mọi người đều đã nhầm, bởi chỉ
vào cung không lâu, nàng ta từng bước dần dần đi lên đỉnh cao của quyền lực, trở
thành phi tần được Hoàng Lực sủng ái nhất
Dù đã dùng mọi biện pháp, nhưng nàng ta cũng không thể khiến
cho Hoàng Lực phế Mộc Nhã rồi lên làm hoàng hậu. Tuy vậy, nàng ta đã làm một điều
vô cùng ghê gớm. Đưa đứa con trai của mình lên ngôi hoàng tử!!! Ngôi vị hoàng tử
trước kia vốn là của đại hoàng tử, không hiểu sao bỗng dưng chàng lăn ra ốm nặng,
qua đời nên vị mỹ nhân đó mới nhân cơ hội, khiến con trai mình thành thái tử
đương triều!
Lại nói về Mộc Nhã, trước đến nay, nàng chỉ có một đứa con
trai duy nhất, Hoàng Lam, năm nay vừa tròn 9 tuổi. Một độ tuổi quá bé để có thể
tranh đấu! Năm đó, Mộc Nhã hoàng hậu mãi vẫn chưa có tin vui, thế rồi vào một
ngày nọ, ngự y chuẩn đoán được nàng có hỷ mạch. Khỏi phải nói Hoàng Lực vui mừng
thế nào, khi đó còn hứa với Mộc Nhã, đợi Hoàng Lam lớn lên sẽ để nó làm thái tử!
Nhưng tất cả đều đã là chuyện quá khứ
Lại nói về Hoàng My, nàng chính là muội muội của Hoàng Quân,
cũng tức tam công chúa Thiên Lang. Hoàng huynh nàng và nàng tuy chỉ là con của
một vị phi tần đã mất sớm, quyền lực trong tay cũng không là bao nhưng cũng được
phụ hoàng quý mến, hoàng hậu nhân từ quan tâm, chăm sóc, do đó, vị thế trong
hoàng cung cũng vì thế mà được đảm bảo. Nhưng, từ khi vị mỹ nhân kia đưa đứa
con của mình lên làm thái tử, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Giờ đây, ngay
cả hoàng hậu còn phải nể bà ta vài phần, nói gì đến bảo vệ mọi người chu toàn
như ngày xưa nữa?
Mặc dù nàng với ca ca nàng đã thảm, nhưng dù sao vẫn được phụ
hoàng để ý nên người đàn bà rắn độc kia không dám tự tiện có hành động gì lỗ mãng.
Nếu so ra, Hoàng Liễu so với hai người còn đen đủi hơn nhiều. Chàng ta được
sinh ra trong một lần hoàng thượng say rượu, lâm hạnh một cung nữ trong cung! Vậy
là, từ khi sinh ra, thân phận chàng tuy là hoàng gia nhưng so ra không cao quý
bằng mọi người. Mỗi khi nhìn thấy chàng, Hoàng Lực lại nhìn thấy lỗi lầm năm đó
của mình, do vậy, càng trở nên ghét bỏ chàng hơn. Nếu không nhờ có Hoàng Quân,
Hoàng My thương tình chở che, e rằng, chàng đã không thể sống đến giờ phút này
Dù vậy, có những chuyện Hoàng Quân, Hoàng My cũng không thể
nào bảo vệ chu toàn cho chàng ta được. Ví như kỳ sát hạch pháp sư sắp tới.
Hoàng Liễu, cùng với thái tử đều năm nay 15 tuổi. Điều đó cũng đồng nghĩa với
việc, Hoàng Lực sẽ dẫn hai người họ đến Vĩ Đồ quốc tham gia cuộc thi. Không có
Hoàng Quân, Hoàng My đi theo, chỉ sợ tên thái tử kia sẽ hành hạ chàng mà thôi
Sau một hồi nói chuyện, nhận thấy tâm tình của Hoàng My ngày
càng đi xuống, Thế Thành liền an ủi, vỗ về nàng. Đối diện với sự quan tâm của
chàng, Hoàng My không nói gì nhưng khuôn mặt nàng ngày càng trở nên đỏ ửng. Thấy
vậy, Phụng Nhan cười cười, rồi nhẹ nhàng ngã thẳng vào lòng của Thế Thành, như
để trêu tức nàng. Quả nhiên, nhìn cảnh đó, Hoàng My liền lúng túng ra về, không
hề ngoái đầu lại nhìn
“Phụng Nhan, ngươi có thể tránh xa ta ra một chút không? Cả
ngày dính lấy ta như vậy, ngươi không thấy mệt sao?”, Thế Thành chán nản lên tiếng,
gắng sức gỡ từng ngón tay của Phụng Nhan ra. Nhưng do nàng ta bám quá chặt nên
mọi nỗ lực của chàng đều trở nên vô dụng
“Tiểu Thành Thành, ngươi không muốn ta dính lấy ngươi, chẳng
nhẽ muốn nữ nhân kia dính lấy ngươi hay sao?”, ưỡn ẹo lên tiếng, thân thể Phụng
Nhan lại càng dán chặt vào người Thế Thành, làm cho chàng không biết nói gì với
nàng ta nữa
“Phụng Nhan, ngươi đừng làm khó dễ Thế Thành nữa”, Khuynh
Đình e dè lên tiếng, tay vẫn nắm chặt lấy tay của Khuynh Kỳ. Nghe thấy vậy,
khuôn mặt của Khuynh Kỳ bỗng nhăn lại vì khó chịu, tại sao ca ca lại quan tâm đến
hai người bọn họ cơ chứ? Thích làm sao thì kệ họ!
“Nghe lời Đình Đình vậy” Rời khỏi người Thế Thành, Phụng
Nhan liền chạy về phía cửa, nhìn ngó một hồi rồi đi ra ngoài
“Cảnh đẹp thế này, phải có mỹ nhân như ta hưởng thụ mới
không làm cho phí hoài cảnh vật. Mọi người nói xem có đúng không?”
Đang ngủ một bên, bị đánh thức bởi giọng nói của Phụng Nhan,
Tử Y làu bàu, “Mỹ thì có mỹ, nhưng đáng tiếc… đáng tiếc….”
“Tên sâu lười kia, ngươi nói cái gì?”, chóng tay quanh eo,
Phụng Nhan trừng mắt nhìn Tử Y, đôi mắt nàng phút chốc rực lửa, trông rất đanh
đá, đáng gờm
“Thôi thôi. Phụng Nhan nói cũng có ý đúng đấy. Cảnh đẹp thế
này, chi bằng chúng ta đi dạo một phen”, nói xong, Thế Thành tiêu sái bước ra
bên ngoài. Theo sau chàng là Khuynh Đình, Khuynh Kỳ cùng với Tử Y còn đang ngái
ngủ
Trên đường đi đến ngự hoa viên, đám người Thế Thành an nhàn
nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Muôn hoa khoe sắc, nắng vàng ấm áp, gió mát khẽ
thổi, dường như không gì có thể phá vỡ bức tranh yên bình này vậy
“Mấy người các ngươi, đứng lại cho ta…”