“Tứ đệ, tứ muội, hai người tỉnh … tỉnh lại đi”
Giọng nói quen thuộc vang lên cùng với mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn
trong không gian làm cho thần trí của Hồng Tuyết, Dạ Cơ dần dần trở lại. Mở mắt ra, người mà họ nhìn thấy là một nữ tử với mái tóc hồng khoác
trên mình lớp áo cùng màu, trên trán là ba dấu châu sa với ánh mắt toát
lên sự lo lắng khôn nguôi
“Đại … đại tỷ… sao tỷ lại… lại ở đây?”
Thấy Hồng Tuyết, Dạ Cơ cuối cùng cũng tỉnh, Hồng Hoa mừng vui hết cỡ,
liền lao đến ôm chầm lấy hai người họ. “Tỉnh … tỉnh rồi… ta cứ tưởng… cứ tưởng hai người… hai người…”
“Đại tỷ, đại tỷ, đệ với nương tử không phải không có chuyện gì rồi sao?
Mà tỷ chưa trả lời câu hỏi của đệ đấy, sao tỷ lại ở nơi đây? Không phải
tỷ đang ở Vĩ Đồ quốc sao? Còn nữa, yêu quái mình rắn đâu rồi???”
Buông Hồng Tuyết, Dạ Cơ ra, Hồng Hoa chầm chậm nói, “Ta thử dùng vòng
ngọc liên lạc với tiểu thư, với các đệ nhưng không ai đáp lời. Sợ có
việc chẳng lành xảy ra nên ta cùng với mọi người nhanh chóng thông qua
ngọc lâu di chuyển đến. Tới nơi, thấy tình hình không khả quan, chúng ta chia nhau ra đến giúp từng nơi”
Ngừng giây lát, Hồng Hoa đưa mắt nhìn về phía sau rồi tiếp, “Còn yêu
quái mình rắn ư? Ta đang vây khốn nó trong “Vũ khúc của hoa”. Nhân cơ
hội đó ta liền chạy đến bên hai người. Nhìn thấy hai người bất tỉnh nhân sự, ta chỉ sợ… chỉ sợ…”
Dạ Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, “Đại tỷ, muội với tướng công không sao đâu,
thật đấy. Chuyện đáng lo là không biết yêu quái mình rắn đã bị tiêu diệt bởi “Vũ khúc của hoa” của tỷ hay chưa? Con yêu quái đấy không phải là
dạng tầm thường, muội chỉ sợ…”
Lời còn chưa dứt, phía sau nàng liền ầm vang những tiếng nổ lớn. Cả ba
người Hồng Hoa liền quay lại nhìn, đập vào mắt họ là một thứ yêu quái
hình thù quái dị với thân rắn, mình người, tai voi, răng cá sấu
Hồng Hoa nhìn yêu quái mình rắn rủa thầm, “Chết tiệt, Thượng Yêu quả
thật không dễ đối phó. Tứ đệ, tứ muội, hai người nhanh chóng ăn đan dược của Dạ Nguyệt rồi cùng ta liên thủ đánh với tên yêu quái này. Một mình
ta sợ không phải đối thủ của nó”
Nuốt đan dược vào bụng, sau khi đã trở về trạng thái tốt nhất, Hồng Hoa, Hồng Tuyết, Dạ Cơ đồng loạt xông về phía yêu quái mình rắn
“Roi hoa hồng”. Từ sau lưng Hồng Hoa, những sợi dây leo màu xanh lao đến đối thủ của nàng, hòng trói hắn lại cũng như gây khó khăn, khiến hắn ta không thể dễ dàng công kích. Cùng lúc đó, sau lưng Hồng Tuyết không
biết tự lúc nào đã xuất hiện dải lụa được kết từ những lá bùa, chàng ta
ra chiêu “Vạn Diệp trận”, cùng với “Roi hoa hồng” hoàn toàn vây khốn yêu quái mình rắn
Bị giam trong “Vạn Diệp trận”, yêu quái mình rắn trở nên tức giận, không ngừng dùng tai, dùng răng, dùng đuôi của mình hòng thoát khỏi. Nhưng
trái với mọi nỗ lực của mình, mọi việc không hề đơn giản như vậy. Tại
chốn rừng sâu này, “Vạn Diệp trận” được tiếp thêm sức mạnh khiến cho
việc phá giải nó khó khăn hơn nhiều
“Nương tử, nàng hãy nhân cơ hội này hấp thụ hết yêu lực của nó đi. Nếu
không còn yêu lực, cấp bậc có lớn thế, lớn nữa cũng không đáng ngại”
“Tứ đệ nói đúng đấy, tứ muội, muội mau mau làm như thế đi. Ta với Hồng Tuyết sẽ cố cầm chân hắn lâu nhất có thể”
Dạ Cơ gật đầu, bàn tay nàng hướng về phía yêu quái mình rắn, “Hấp lực
đại pháp”. Một luồng sáng màu đen từ người yêu quái mình rắn thoát ra,
bay thẳng về phía nàng. Nhận thấy ý đồ của Dạ Cơ, yêu quái mình rắn ngầm lên vì tức giận. Hắn ta tụ yêu lực của mỉnh rồi cùng lúc phát ra, tạo
nên một vụ nổ lớn đánh bay cả 3 người Hồng Hoa, Hồng Tuyết, Dạ Cơ.
“Bình chướng chú”
Hồng Tuyết nhanh nhẹn tạo nên một lá chắn chống đỡ phần nào sức tàn phá
của trận nổ vừa rồi nên cả 3 người họ chỉ phải hứng chịu một chút thương tổn không đáng nói. Điều này cũng dựa vào việc Dạ Cơ đã hút được một
phần yêu lực của yêu quái mình rắn chứ nếu không, với công lực của
Thượng Yêu cấp 2, vụ nổ đó hoàn toàn có thể kết liễu tất cả bọn họ!
Chật vật đi ra từ đám khói bụi, Hồng Hoa hổn hển thở, “Khốn nạn, sao
trên đời lại có thứ yêu quái khốn nạn đến mức này cơ chứ? Hồng Hoa ta
thề một ngày nào đó phải chính tay xử tử nó, cho nó biết cái giá của
việc chọc tức ta”
Hồng Tuyết chạy nhanh về chỗ Dạ Cơ, “Nương tử, nàng không sao chứ? Số
yêu lực nàng vừa hấp thu có gây nên tác hại nào cho cơ thể của nàng
không?”
Dạ Cơ chầm chậm lắc đầu , “Chàng quên rồi sao? Thiếp là hồn ma, tức là
một dạng năng lượng. Việc hấp thụ các loại năng lượng khác đối với thiếp mà nói không gây nên thương tổn nào hết. Chỉ có điều, thiếp cần phải có thời gian chuyển hóa yêu lực đó, biến nó trở thành năng lượng của chính thiếp. Việc này mất thời gian hơn so với việc dùng nó để tấn công hay
để chữa trị cho người khác”
“Đại tỷ, nương tử tạm thời không thể tiếp chiến, hiện tại chỉ có đệ với tỷ mà thôi. Tỷ nghĩ chúng ta có thể…”
Hồng Tuyết đang nói dở thì Hồng Hoa ra hiệu bảo chàng dừng lại để cho
mình có thể toàn tâm quan sát tình hình. Khói bụi tan đi, cảnh vật trở
về với sắc thái vốn có của mình, chỉ có điều, tại nơi yêu quái mình rắn
vừa đứng giờ đã không còn bất kỳ sinh vật nào cả
Hắn… hắn … biến đi đâu rồi? Chẳng nhẽ hắn ta … đã tan biến? Không thể!
Vụ nổ vừa rồi là do hắn tạo ra, không lý nào… Chẳng nhẽ… Nguy rồi!!!
“Tứ đệ, có phải đệ nói rằng, yêu quái mình rắn này là do Lữ Nhiên tạo
nên đúng không?”, Hồng Hoa lo sợ hỏi Hồng Tuyết, dường như trong tâm trí nàng đang tồn tại một thứ gì đó vô cùng đáng sợ
Hồng Tuyết gật đầu, “Đại tỷ, chuyện gì…”
Hồng Hoa cắt lời Hồng Tuyết, vội vã xen vào, “Tứ đệ, tứ muội, hai người
hãy nhanh chóng đến giúp tiểu thư ngay. Nếu như ta đoán không sai, chắc
chắn bên tiểu thư có chuyện nên yêu quái mình rắn mới bất ngờ biến mất
như vậy. Nếu Lữ Nhiên cùng với nó hợp công, hậu quả… hậu quả…”
Hồng Tuyết nắm tay Dạ Cơ, ánh mắt hai người hiện lên sự kiên định không
gì có thể phá vỡ, “Đại tỷ, tỷ cứ yên tâm. Đệ và nương tử chắc chắn sẽ
đảm bảo an toàn cho chủ nhân bằng mọi giá. Tỷ hãy lui về ngọc lâu, trừ
khi chuyện bất đắc dĩ còn không đừng xuất hiện. Nếu không…”
Chủ nhân là người mang ta đến với nương tử, là người cứu ta thoát khỏi
kiếp giam cầm. Nếu không có người, giờ này ta chỉ là một bán yêu điên
điên loạn loạn. Dù cho có phải hy sinh mạng hèn này, ta nhất định phải
cứu sống người!
“Ta biết, nếu như ta xuất hiện, Lữ Nhiên đảm bảo sẽ nhận ra ta, từ đó
biết được tiểu thư là người đứng đằng sau việc này. Tứ đệ, tứ muội, hai
người phải cẩn thận đấy”
“Bọn muội biết rồi”
Dạ Cơ vừa dứt lời thì bóng hình của Hồng Hoa đã biến mất. Không để lỡ
thêm bất kỳ giây phút nào, hai người Dạ Cơ liền phi thân đến chỗ Tuyết
Lăng, cùng nàng hợp chiến. Nhìn cảnh trước mắt mình, Hồng Tuyết không
tin vào mắt mình được nữa. Đây … đây … là…
Đôi sừng dê nhọn hoắt của yêu quái cánh dơi từ từ tiếp cận lấy Tử Vân và Đán Thần đang nằm im một chỗ dưới đất, không chút động đậy. Ngay khi
đôi sừng của hắn chỉ còn cách hai người họ trong gang tấc, một loạt cánh bướm bay thẳng về phía hắn, khiến cho hắn không còn sự lựa chọn nào
khác ngoài lui về phía sau
Mở to mắt tìm kiếm kẻ phá đám việc tốt của mình, một thân ảnh nữ tử uyển chuyển trong lớp áo vàng, với mái tóc màu hạt dẻ hiện lên rồi nhẹ nhàng từ trên cao hạ cánh. Đưa mắt nhìn hai người Tử Vân, nàng chầm chậm vứt
từ trên tay xuống chút bụi đồng màu với y phục của mình. Không quá 10
giây sau, thân thể hai người dần dần cử động rồi đỡ nhau đứng lên
“Nhị tỷ, tỷ đến giúp bọn đệ sao?” Đán Thần một tay dìu Tử Vân, một tay
cầm trường kiếm chĩa thẳng về yêu quái cánh dơi. Ánh mắt chàng không
giấu nổi sự cảm kích Hoàng Điệp, nếu không nhờ có nhị tỷ, hôm nay rất có thể đã là ngày giỗ của ta và Vân muội! Thượng Yêu có khác, sức mạnh
đúng là không thể xem nhẹ
Hoàng Điệp lấy tay che miệng, chậm rãi nhả từng từ, “Chuyện đấy đệ còn
phải hỏi sao? Đán Thần, Tử Vân, hai người hãy nhanh chóng giúp tỷ đánh
bại thứ yêu quái xấu xí kia đi. Tỷ nhìn nó thấy ngứa mắt lắm rồi. Sao
trên đời lại có thể tồn tại thứ kinh tởm đến vậy cơ chứ?”
Nghe được những lời che bai của Hoàng Điệp, yêu quái cánh dơi bực mình
gầm to rồi bay thẳng đến chỗ nàng, quyết giết nàng vì đã dám sỉ nhục nó. Trước tình cảnh đó, Tử Vân và Đán Thàn nhanh chóng lấy từ ngọc lâu 2
viên đan dược của Dạ Nguyệt, đưa lên mồm uống và rồi tham chiến cùng với nhị tỷ của mình
Nhị tỷ ơi, tỷ có nhất thiết phải chọc tức nó như vậy không? Cả 3 chúng ta ở đây có ai là đối thủ của nó đâu cơ chứ???
“Dập dờn cánh bướm”, hàng loạt cánh bướm lao về phía yêu quái cánh dơi
rồi phát nổ không khác gì những quả bom được kích hoạt đồng thời. Trước
sự tấn công dồn dập của Hoàng Điệp, yêu quái cánh dơi cũng có chút chần
chừ, tốc độ vì vậy cũng bị giảm đi không ít
“Huyết chỉ khúc”, những sợi chỉ máu của Tử Vân nhân cơ hội đó liền trói hắn ta lại, khiến cho hắn không thể nhúc nhích
“Vạn kiếm quy tông”, kiếm khí tỏa ra từ thanh trường kiếm của Đán Thần
đồng thời lao về phía yêu quái cánh dơi, tấn công khi hắn ta đang phần
nào bị kiềm chế bởi Hoàng Điệp, Tử Vân
Nguy hiểm chập chùng từ tứ phía đánh lại khiến cho yêu quái cánh dơi có
đôi chút ngỡ ngàng tuy nhiên với chừng đó, để đánh bại hắn thì còn chưa
đủ. Gầm vang một tiếng, cũng như trước đó, đòn tấn công của mọi người
lại bị hoàn toàn vô hiệu hóa
Nhưng, trước khi yêu quái cánh dơi hoàn toàn được tự do, một mùi hương
thoang thoảng đã xộc vào mũi khi hắn không để ý. Ổn định lại thân mình
sau phản đòn của yêu quái cánh dơi, Hoàng Điệp phe phẩy chiếc Phượng
Hoàng Phiến của mình, ôn nhu cất lời, “Ngũ đệ, ngũ muội, ta nghĩ trận
đấu này kết thúc ở đây được rồi”
Đán Thần khó hiểu hỏi lại, “Nhị tỷ, chẳng nhẽ tỷ đã nghĩ ra cách đánh bại thứ yêu quái này rồi sao?”
Tử Vân nhìn nét mặt của Hoàng Điệp, trầm tư giây lát rồi nói, “Nhị tỷ,
tỷ đã hạ độc hắn, có phải không? Lúc hắn ta phản công, nếu muội đoán
không nhầm”
Hoàng Điệp gật đầu, “Đúng vậy. Đệ đệ, muội muội, hai người nghĩ xem, với công lực của chúng ta, dù có kết hợp lại, đánh hòa với hắn còn có thể
chứ chiến thắng ư? E rằng không hề dễ dàng. Nếu đã như vậy, tại sao
không chọn cách dễ dàng hơn chứ? Tử Vân, muội nói xem, có phải không?”
“Nhị tỷ nói không sai, mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt nó. Còn cách
thức không hề quan trọng”. Nhớ năm xưa, khi vẫn còn là một sát thủ tự
do, số mục tiêu ta phải diệt trừ mạnh hơn đâu có thiếu! Nếu như cứ đường đường chính chính so đấu, ta không biết đã chết đến bao lần rồi, làm gì có chuyện gặp được Thần lang, gặp được chủ nhân, gặp được gia đình của
mình, điều mà ta hằng mong mỏi! Đôi khi để đạt được mục đích, chút xíu
thủ đoạn có xá là gì!
Nghe được cuộc đối thoại của Tử Vân và Hoàng Điệp, Đán Thần chỉ im lặng
chứ không nói gì cả. Từ khi bước trên cùng một con đường với chủ nhân,
với mọi người, ta biết rằng, mình không còn đơn thuần là một vị Diệt Sư
chính nghĩa vô tà như xưa nữa rồi. Rồi mai đây, chuyện gì sẽ đến, ta quả thực không biết. Nhưng ta không hối hận càng không mong mỏi mọi chuyện
sẽ khác đi. Bởi, nếu mọi chuyện không xăy ra như chúng đã từng, ta liệu
có thể binh bình an an ở bên Tử Vân, ở bên Tử Y, ở bên chúng huynh đệ tỷ muội?
Sinh mạng trên thế gian này có rất nhiều. Vậy nếu ra tay xóa bỏ những
sinh mạng cần thiết, những sinh mạng không thân chẳng thích để có thể
trường tồn sóng vai cũng tri kỷ của mình, đó đâu phải là lựa chọn khó
khăn? Không phải sao?
Cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình, yêu quái cánh dơi gầm vang
rồi phi thân về phía ba người Hoàng Điệp. Rất tiếc, trước khi đến nơi,
hắn ta đã ngã xuống đất và không thể cử động thêm dù chỉ một giây phút
Hoàng Điệp bước lại gần, đưa tay lên mũi hắn kiểm tra, “Hắn chết rồi”
Nghe thấy vậy, Đán Thần và Tử Vân nhẹ lòng
ngồi xuống. Tầm chục giây
sau, như nhớ ra điều gì, Tử Vân đứng dậy nói với tình nhân của mình,
“Thần lang, chúng ta mau mau đến giúp chủ nhân thôi. Dù cho sức mạnh của Lữ Nhiên có giảm sút, người vẫn không phải là đối thủ của nàng. Tuy có
thất muội bên cạnh nhưng thiếp vẫn cảm thấy đó là không đủ”
Đán Thần gật đầu, “Nàng nói đúng. Chúng ta đi thôi, không thể chậm trễ
thêm chút nào cả” rồi quay sang Hoàng Điệp tiếp lời, “Nhị tỷ, vậy còn
tỷ?”
“Ta sẽ ở đây đợi tin vui của hai người. Nếu như có sự không thể cứu vãn, nhớ liên lạc với ta qua vòng ngọc. Ta sẽ tới trợ giúp. Ak mà, nếu có
gặp Dạ Cơ, nhớ bảo là ở đây có thứ ta dành tặng muội ấy. Đán Thần, Tử
Vân, nhớ thay ta bảo vệ chủ nhân”
“Bọn muội biết rồi. Nhị tỷ, cám ơn tỷ một lần nữa. Nếu không có tỷ, chỉ sợ…”
Hoàng Điệp nhẹ lắc đầu, “Hai người quên chúng ta là người một nhà rồi sao? Việc gì phải khách sáo như vậy”
Tử Vân và Đán Thần im lặng không đáp lời Hoàng Điệp mà chỉ nhẹ nở nụ
cười rồi sau đó phi thân rời khỏi, để lại sau lưng bóng hình hoàng y
cùng với thi thể của yêu quái cánh dơi. Bay đến chỗ Tuyết Lăng, nhìn
cảnh vật trước mắt, cả 2 không thể thốt nên lời. Đây … đây … là…
Thân thể to lớn của hỏa thú hóa thành một tia sáng màu đỏ, phi nhanh đến 2 người Tuyết Lăng. Đúng lúc ấy, một thân hình quen thuộc hiện lên, đưa đôi bàn tay trắng trẻo của mình lau đi vết bẩn trên khuôn mặt Bạch Băng và trìu mến nhìn Tuyết Lăng với nội tâm rung lên từng trận đớn đau khôn nguôi
Tuyết Lăng, ta đến rồi đây!
Một thân áo đỏ tung bay trong gió, với mái tóc trắng tựa tuyết mùa đông
phất phới, vị nam tử với khuôn mặt yêu mị khôn nguôi đứng chắn trước hỏa thủ với đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ khiến cho nó dừng cước bộ, “Chính
ngươi là kẻ gây nên chuyện này?”
Lữ Nhiên chỉ tay về phía nam tử vừa xuất hiện, lớn tiếng hô, “Ngươi là
ai? Tự dưng lại xen vào chuyện của ta. Còn không nhanh chóng rời khỏi
đây? Nếu không đừng trách ta độc ác”
Bạch Băng ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, tâm khảm nàng dâng lên từng đợt sóng xô, “Dạ Nguyệt ca, huynh đến đó ư?”
Dạ Nguyệt đem bỏ ngoài tai lời nói của Lữ Nhiên, quay lưng lại trìu mến nhìn Bạch Băng, “Băng muội, ta đã đến muộn”
Bạch Băng lắc đầu, “Không hề, huynh đến kịp lúc lắm. Nhanh nhanh giúp muội và chủ nhân xử lý mụ đàn bà thối nát kia”
Lữ Nhiên nghe thấy Bạch Băng gọi mình là “mụ đàn bà thối nát” liền quay
sang gầm lên với hỏa thú, “Ngươi còn đợi gì nữa? Xông lên giết bọn nó
cho ta. Đừng để cho bất kỳ ai, bất kỳ ai sống sót”
Dạ Nguyệt từ ái nhét đan dược vào miệng Tuyết Lăng, Bạch Băng, “Hai người hãy nghỉ ngơi một lúc, để ta đối phó với hỏa thú”
Tuyết Lăng đưa tay níu lấy Dạ Nguyệt, “Ngươi nhớ cẩn thận đấy”
Dạ Nguyệt gật đầu rồi đi lên phía trước, trực diện đối đầu với hỏa thủ,
“Phượng vũ cửu thiên”. 9 dải lụa đỏ của chàng rực cháy, biến thành những chú phượng hoàng lửa bao vây lấy hỏa thủ, không ngừng đốt cháy nó
Trước cảnh tượng đó, Lữ Nhiên cười lớn, “Định lấy lửa đối đầu với hỏa thú sao? Ngươi có nằm mơ không thế?”
“Nằm mơ hay không, cứ xem rồi sẽ biết”
Hỏa thú hấp thụ hết chỗ lửa của “Phượng vũ cửu thiên” khiến cho thân thể của nó ngày càng bốc cháy dữ dội. Nhưng đó đâu đã phải đã hết. Y phục
của Dạ Nguyệt vốn được ngâm trong máu phượng hoàng lửa có khả năng tái
sinh, đặc biệt trở nên mạnh mẽ mỗi khi gặp lửa. Do vậy, “Phượng vũ cửu
thiên” cứ lặp đi lặp lại không có điểm dừng
Ở phía sau, Tuyết Lăng và Bạch Băng cuối cùng cũng lấy lại toàn bộ sức
lực của mình liền đứng dậy, cùng tham gia trận chiến với Dạ Nguyệt.
“Cửu thiên huyền nữ thức thứ nhất - Trảm yêu trừ ma”. 5 nữ nhân với y
phục ngũ sắc xuất hiện nhanh chóng bao vây lấy hỏa thú, không ngừng hấp
thụ yêu khí, huyết khí của nó
“Thế giới gương”, một thế giới được tạo thành bởi hằng hà vô số những
chiếc gương lớn bé khác nhau giam giữ lấy hỏa thú bên trong, khiến cho
nó không thể dễ dàng di chuyển
Như vậy, hỏa thú không ngừng hấp thụ lấy hỏa công từ “Phượng vũ cửu
thiên”, bị “Trảm yêu trừ ma” hút lấy yêu khí, huyết khí và bị cầm tù bên trong “Thế giới gương”
Nhìn màn phối hợp của 3 người Tuyết Lăng, Lữ Nhiên bỗng có cảm giác bất
an. Hỏa thú sống nhờ năng lượng của lửa, việc hấp thu lửa đối với nó
không có tác hại gì cả, thậm chí còn có lợi. Nhưng, thứ có khả năng điều khiển, kiềm chế những ngọn lửa đó chính là… Không ổn! Không ổn!!!
Tuyết Lăng chầm chậm lên tiếng, “Chắc ngươi cũng nhận ra rồi phải không
Lữ Nhiên? Đúng, hỏa thú của ngươi có thể hấp thu hỏa công mà không sợ
gặp phải bất kỳ bất trắc nào hết. Nhưng, để có khả năng điều khiển thứ
năng lượng khổng lồ đó, thứ hỏa công không ngừng gào thét bên trong tìm
đường ra ngoài, hỏa thú của ngươi cần phải có một lượng yêu lực vô cùng
lớn. Đó cũng là lý do tại sao từ nãy đánh nhau, nó có thể dễ dàng ra đòn không cần suy nghĩ, thậm chí không cần tuân theo mệnh lệnh của ngươi.
Nhưng, ngươi hãy tưởng tượng xem, nếu như năng lượng của nó đạt đến mức
tối đa trong khi yêu lực lại thấp đến mức đáng báo động, chuyện gì sẽ
xảy ra?”
Lữ Nhiên gằn giọng, “Ngươi… ngươi… ngươi có biết làm, tất cả chúng ta sẽ cùng chết không? Chẳng nhẽ, ngươi không cần mạng nữa sao?”
Tuyết Lăng cười cười, “Tất nhiên là ta cần mạng rồi. Ta đâu có muốn chết. Câu hỏi ở đây là, ngươi có muốn sống hay không”
Nhìn về phía Hoàng Đằng vẫn bất tình nhân sự nằm im một chỗ, Lữ Nhiên
trừng mắt nhìn thẳng Tuyết Lăng, “Nữ sát thủ, khá khen cho ngươi. Ngươi
biết, một khi hỏa thú không thể khống chế năng lượng của mình, nó sẽ gây nên một vụ nổ lớn, lớn đến mức chính bản thân ta cũng không thể tự bảo
vệ mình và Đằng nhi. Được, xem như ngươi thắng ván này”
Lữ Nhiên đưa tay về phía hỏa thú, lẩm nhẩm đọc vài câu bí ẩn, bé đến mức không ai có thể nghe thấy rõ được rốt cuộc ả ta đang nói gì. Độ chừng
chục giây sau, trên tay ả ta liền xuất hiện một viên trân châu đỏ rực,
đồng thời thân ảnh của hỏa thú cũng hoàn toàn biến mất
Bạch Băng đi lên, đứng sóng vai với Dạ Nguyệt, “Lữ Nhiên, tâm lực của
ngươi cũng không còn nhiều. Đối phó với ba người bọn ta, kẻ thắng người
thua không phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Vậy sao?”
Lữ Nhiên giơ tay lên trên trời cao và rồi, “Ầm”, một thân thể to lớn
xuất hiện bên cạnh ả ta với nửa trên là người, nửa dưới là rắn. “Nếu đã
như vậy, sao chúng ta không tung hết sức, chiến đấu một lần sau cuối?
Ngươi nói có đùng không, nữ sát thủ”
Nhìn yêu quái minh rắn bên cạnh Lữ Nhiên, Tuyết Lăng khẽ nhíu mày, “Lữ Nhiên, chẳng nhẽ ngươi định…?”
Lữ Nhiên gật đầu, quyến rũ mỉm cười, “Đáng ra ngoài yêu quái mình rắn,
yêu quái cánh dơi cũng phải trở về bên cạnh ta. Nhưng ta nghĩ, có vẻ như thuộc hạ của ngươi cũng không hoàn toàn vô dụng. Đúng vậy, là 1 Thuần
Sư, tuyệt chiêu của chúng ta chẳng phải là hợp thể với yêu quái của mình ư? Nữ sát thủ, ngươi nói xem, trận này, ai mới là người chiến thắng”
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng lóe lên khiến cho tất cả nhắm chặt mắt
lại, đợi chờ chuyện xảy ra tiếp theo. Cùng lúc đó, bên cạnh Tuyết Lăng
đã có thêm 4 trợ thủ, ai nấy đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu
Ánh sáng tan đi, trước mắt mọi người xuất hiện một nữ nhân với đuôi dưới là rắn, mang trên mình đôi tai voi, hàm răng của cá mập. Tay cầm quyền
trượng chữ “Vô”, Lữ Nhiên chỉ thẳng về phía Tuyết Lăng, “Nữ sát thủ,
ngươi có dám cùng ta đánh một trận sau cuối không?”
Tuyết Lăng quay sang nhìn Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Bạch Băng, “Làm phiền mọi người”
Dạ Nguyệt mỉm cười, khẽ lắc đầu, “Chủ nhân, người quên rồi sao? Chính
người đã tạo nên tiểu yêu, chút việc nhỏ này đâu thể gọi là làm phiền”
Dạ Cơ nắm lấy tay Hồng Tuyết, ôn nhu nói, “Dạ Cơ và tướng công không sao đâu, chủ nhân đừng bận lòng”
Tử Vân hướng ánh mắt của mình về Đán Thần, “Thần lang, thiếp sắp hợp thể cùng chủ nhân rồi. Có một mình, chàng nhớ tự bảo trọng”
Bạch Băng đưa tay lau lớp bụi bám trên chiếc gương của mình, nhẹ cất
lời, “Được hợp thể với chủ nhân là điều tiểu yêu luôn mong mỏi, làm sao
dám nói đến hai từ “làm phiền”?”
Nhận thấy mọi người đều đã đồng lòng, Tuyết Lăng nói với Lữ Nhiên, “Lữ Nhiên, chờ ta”
Lại một luồng sáng nữa ánh lên, lại một nữ nhân nữa đi ra từ luồng sáng
đó. Khác chăng, nữ nhân này mang một vẻ đẹp mị hoặc không nói nên lời.
Tóc nàng trắng tựa bạch ngọc, áo nàng đỏ tựa huyết, sau lưng có thêm dải lụa được kết bằng bùa chú. Tay phải nàng cầm theo chiếc gương với lớp
ngoài màu nâu, tay trái nàng là những chiếc kim sợi chỉ được gắn chặt
vào nhau. Thân thể nàng mảnh khảnh, lơ lửng giữa không trung chứ không
đứng yên trên mặt đất
Mở nhẹ đôi mắt mang màu của lửa, nàng chậm rãi nhả từng từ, “Lữ Nhiên, xông lên đi”
Lữ Nhiên mỉm cười, “Nữ sát thủ, lâu lắm rồi ta mới phải hợp thể với yêu
quái của mình để đánh nhau, nhất là với đối thủ kém cấp bậc hơn ta như
ngươi. Phải nói rằng, ngươi khiến ta không thể không khâm phục. Nhưng,
trận này, ta không thể thua!”
Tuyết Lăng kiên định trả lời, “Ta cũng như vậy. Trận này, ta nhất định phải thắng”