Dưới ánh sáng lung linh của muôn vàn vì tinh tú trên trời đêm bao la, nam nhân với dáng hình thanh tú đứng yên, khuôn mặt nén không nổi chút cảm giác bồi hồi, xuyến xao đợi chờ dáng hình sắp tới, trên tay là phong thư vừa mới nhận cách đây vài tiếng
Nơi nàng hẹn, trùng hợp thay lại là chính là đỉnh núi ấy, nơi mọi chuyện bắt đầu
Thì ra, trong thâm tâm nàng, đâu phải là không có ta …
“Bộp … bộp …”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ phía sau
Nàng … tới … rồi … sao?
Nam nhân vui mừng quay đầu, trong đầu mường tượng lên hình ảnh xinh đẹp, rung động lòng người của nữ tử chàng yêu, cùng với đó là hàng ngàn hàng vạn câu chàng muốn nói, điều chàng muốn sẻ chia, những thứ đè nặng tâm can chàng bấy lâu nay
Thế nhưng … thế nhưng …
Khi đối diện với ánh mắt, với dung nhan mĩ miều của người vừa tới, cái viễn cảnh hạnh phúc, cái kết thúc tốt đẹp mà chàng hàng đêm mơ tới, tất cả vỡ vụn, tan nát như chiếc gương mỏng manh, như trái tim rỉ máu của chàng
“Sao … lại là … nàng …?”
Nữ tử mấp máy môi, đang định cất lời thì nam nhân chua xót cười, giọng điệu diễu cợt vang lên
“Ha ha … ha ha … Ta còn hỏi điều đó làm gì nữa chứ? Là … người … bảo nàng tới đây … có phải không?’
Nữ nhân khẽ gật đầu
Một nhát dao sắc bén cắm chặt vào con tim tan nát của chàng, cứa sâu thêm vết thương chí mạng, làm cho chàng phút chốc hít thở không thông
Thấy nam nhân có chút lạ thường, nữ tử nói, “Ta … làm gì sai … ư?”
Nam nhân quay người, ngước mắt lên nhìn trời đêm, “Không … nàng không sai … Người sai là ta … là ta …”
Ta sai rồi … tại sao ta lại hy vọng … lại mong chờ vào điều không thể cơ chứ?
Ta sai rồi … tại sao ta lại có thể nghĩ rằng … nàng ấy rồi sẽ tới đây … rồi sẽ chấp nhận tình cảm của ta?
Ta sai rồi … ta thật sự đã sai … đã quá sai rồi …
Kiềm chế hàng loạt cơn đau truyền đến từ tâm khảm mình, nam nhân chầm chậm nói, “Ta xin lỗi … nếu được … nàng có thể về trước … để ta ở lại nơi đây một mình … một mình được không?”
Nữ tử không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nàng chỉ đơn giản là nghe theo điều người nói, đi tới đỉnh núi này, gặp mặt chàng ta mà thôi
Cớ sao, chàng ta … chàng ta … lại trở nên … bi ai đến nhường này?
Rốt cuộc là cớ làm sao?
“Đêm khuya rồi. Chàng cũng nên sớm trở về đi”
Thân hình nữ nhân biến mất vào trong bóng đêm, để lại nam nhân đứng đó, như bức tượng sáp, ngắm nhìn màn đêm vô tận
“Nàng nói xem, đêm nay, có phải rất đẹp không? Tựa như cái đêm đó vậy?”
Tiếng độc thoại của nam nhân văng vẳng trong không khí
Chàng … đang nói với ai …
Với người đáng ra … sẽ gặp mặt chàng tối nay?
Hay là đang tự nói … với chính cõi lòng sầu thảm của mình?
Hay là đang nói với … ảo mộng chàng thèm khát?
Đáp án thật sự, e rằng ngay cả bản thân nam nhân cũng không sao biết được
Dáng lưng cô độc, buồn bã của chàng trong đêm đen vô hạn khiến cho nữ nhân núp đó không xa nén chặt tiếng thở dài của bản thân
Hà cớ gì, chàng phải như vậy?
Ta, nào có xứng đáng, với tình cảm của chàng, cơ chứ?
Hãy quên ta đi, hãy quên ta đi …
Thiên hạ này, còn đầy rẫy những người con gái tốt hơn ta, xứng đáng hơn ta gấp trăm, gấp nghìn lần
Hà cớ gì … hà cớ gì …
------------------------------------------------
Ngay sau khi trở về từ trận kịch chiến với Hydra, Tuyết Lăng cùng Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần đóng cửa tu luyện, không giao tiếp với bất cứ ai cả
Cánh cửa phòng họ đóng chặt, tạo thành bức tường vô hình với tất cả pháp sư của Pháp Sư hội. Không phải không có người tò mò, muốn đi tới, phá vỡ sự im lặng bất thường đó. Mà đơn giản, họ sợ!
Cuộc chiến giữa Tuyết Lăng và Hydra được tường thuật lại vô cùng chi tiết bởi Tằng Gia Viên làm cho họ sâu sắc nhận biết, thực lực của 4 con người này, đặc biệt là Tuyết Lăng, quả thực sâu không thấy đáy
Đối đầu với Thượng cổ thần yêu mà bình an trở về, hơn nữa, không chút thương tích?
Ngươi nói xem, có ai không sợ, có ai không dám kính nể hay không?
Mạo phạm tới họ, không khéo chết không chỗ chôn! Đôi khi còn chẳng còn lại gì để mà chôn nữa cơ!
Bụng bảo dạ, tất cả Pháp Sư hội coi như không nghe, coi như không thấy, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong cánh cửa phòng đóng kín cũng như khu vực xung quanh đó nữa
1 tuần lặng lẽ trôi qua
Cánh cửa phòng đóng kín chợt hé mở
Nữ nhân dung mạo nghiêng thành phất phơ trong tà áo trắng, bên cạnh là nam hài bé nhỏ khoác tà áo đen, nữ tử lạnh lùng trong lớp y phục rực cháy cùng nam nhân thanh tú với phục y xám tro, cuối cùng cũng xuất môn
Giờ phút đó
Không khí như ngừng trệ
Ánh mắt, thân thể mọi người như đóng băng
Tuyết Lăng nhìn toàn cảnh trước mặt, cảm thấy có chút gì đó không đúng, “Có chuyện gì ở đây vậy? Sao tất cả lại bất động thế kia?”
Tử Vân lạnh lùng nói, “Tiểu yêu không biết”
Hồng Tuyết cất lời, “Ta cũng không biết luôn”
Đán Thần đáp, “Ta cũng chịu”
Suy nghĩ một hồi cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra khiến bọn chúng trở nên như thế, Tuyết Lăng cảm nhận không một tia yêu khí nguy hiểm cận kề, cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này nữa, liền mỉm cười, cùng ba người Hồng Tuyết đi xuống
4 người nàng đi tới đâu, người người tránh ra, nhường đường cho nàng đến đấy
Nếu như trước kia, có rất nhiều pháp sư muốn đánh bại Đán Thần để được gia nhập Đán gia theo lời Đán Thanh nói thì nay, không một ai trong số họ còn có ý đồ này nữa
Gia nhập Đán gia, tất nhiên là một việc lớn, đáng để nỗ lực
Nhưng, giữ được sinh mạng của mình, còn lớn hơn gấp nhiều nhiều lần
Mạng mất rồi, đừng nói Đán gia, có là người Đoạn gia nổi danh thiên hạ cũng còn tác dụng gì nữa đâu!
Tuyết Lăng không hiểu bản thân đã làm cái gì khiến cho mọi người nơi đây kiêng dè nàng đến vậy. Từ lúc tới Pháp Sư hội, nàng chỉ ngồi một bên xem kịch, không hề nhúng tay vào bất kỳ việc gì xảy ra nơi đây. Dù cho nàng rất muốn, không chỉ 1, 2 lần bóp chết tên tiểu tử Đán Thanh kia vì đã dám bày mưu, gây khó khăn cũng như xúc phạm Đán Thần, Tử Vân và Hồng Tuyết của nàng
Nếu không phải là sư đệ của Đán Thần, hắn ta đã chết lâu lắm rồi!
Tia lạnh lùng trong đáy mắt Tuyết Lăng làm cho tất cả người có mặt quanh đó đổ mồ hôi lạnh, cúi gằm mặt, không dám trực diện nhìn nàng
Nữ nhân này … tuổi còn nhỏ … mà sao … lại tạo nên uy áp kinh khủng … đến nhường này … chứ …
Tuyết Lăng mỉm cười cất lời, “Đán Thần, Tử Vân, giờ hai ngươi có dự định gì?”
Đán Thần nói, “Ta … định ghé qua thăm sư phụ một lát … đồng thời hỏi xem, người có biết gì … về … về …” về nguồn sức mạnh bí ẩn kia không?
Tử Vân đáp, “Thiếp sẽ đi cùng chàng, Thần lang”
Hồng Tuyết nhìn Tuyết Lăng, “Chủ nhân, chúng ta có nên ghé thăm nơi đó một chút không? Dù sao hiện tại cũng chưa có việc gì”
Tuyết Lăng gật đầu, “Hồng Tuyết đi cùng ta. Tối nay, chúng ta hẹn gặp lại” rồi cùng với Hồng Tuyết phi thân trong gió
Đán Thần nắm lấy tay Tử Vân đi về phía phòng của Đán Kỳ Anh
Khi 4 người họ đã hoàn toàn rời đi, những pháp sư có mặt quanh đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trút đi được gánh nặng đè chặt lên bản thân mình
Đáng sợ … cô gái đó … quả thật quá … đáng sợ …
“Cốc … cốc …”, Đán Thần lấy tay gõ cửa
Một lúc lâu sau, tiếng trả lời mới từ tốn vang lên, “Thần nhi, con vào đi. Chỉ mình con thôi”
Đán Thần quay sang nhìn Tử Vân, đang định nói thì Tử Vân vỗ nhẹ lên mu bàn tay chàng, “Đừng lo, thiếp không sao đâu. Kẻ nào ở đây dám bắt nạt thiếp cơ chứ?”
Nhận thấy quyết tâm của Tử Vân, Đán Thần bất đắc dĩ thả tay nàng rồi đi vào bên trong phòng của Đán Kỳ Anh
“Két”
Cửa gỗ hé mở, hiện lên dung nhan chín muồi của nữ tử đã đến tuổi trung niên, tuy không còn xinh đẹp như hồi còn xuân sắc nhưng cũng đủ để khiến cho nam nhân không thể không để ý tới bà
“Sư phụ … người … người … dạo này … vẫn khỏe chứ?”
Đây là lần đầu tiên Đán Thần trực tiếp gặp mặt Đán Kỳ Anh kể từ khi chàng tới Pháp Sư hội. Trước đó, bà luôn luôn tìm cớ tránh mặt, không nói chuyện, cũng chẳng đoái hoài gì tới chàng. Chàng cứ nghĩ, bà đã quên chàng rồi, đã từ bỏ chàng vì thất vọng, vì cảm thấy chàng đã phản bội lại sư môn, phản bội lại kỳ vọng của bà dành cho chàng
Nhưng chàng đã nhầm. Chàng thật sự đã nhầm
Nếu bà đã lãng quên, đã từ bỏ chàng, vậy sao bà còn khóc than, còn tỏ ra đau lòng đến thế khi thấy tính mạng chàng bị đe dọa?
Nếu đã lãng quên, đã từ bỏ chàng, vậy sao còn khổ sở, còn mất bình tĩnh đến vậy khi hai người bị chia cắt bởi kết giới của Hydra?
Đán Thần trước không hiểu nổi Đán Kỳ Anh. Bây giờ vẫn vậy
Chàng không sao biết được, rốt cuộc bà ta đang suy tính điều gì?
Đán Kỳ Anh chăm chú quan sát gương mặt Đán Thần, hồi lâu khẽ nói, “Con … có vẻ … gầy đi nhiều. Phải chăng do quá vất vả? Thần nhi, ta đã dặn con bao lần rồi. Làm việc gì thì cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe bản thân. Nhưng con … lại một lần nữa … không nghe lời … sư phụ…”
Đầu gối chàng khụy xuống, khuôn mặt chàng cúi gằm, không dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt quan tâm chân thành của Đán Kỳ Anh
“Sư phụ … là đồ nhi bất hiếu … là đồ nhi không tốt … Là đồ nhi đã làm cho sư phụ buồn rầu, lo nghĩ … sư phụ … là do đệ tử … tất cả là do đệ tử …”
Đầu chàng không ngừng dập mặt xuống nền đất, phát ra từng tiếng “Bộp … bộp” liên hồi
Đán Kỳ Anh đau lòng chạy tới, ôm chầm lấy chàng, “Thần nhi … con làm gì thế … Đứng dậy … đứng dậy cho ta … Đầu gối nam nhi có lót vàng … sao con có thể tùy ý quỳ xuống như thế … Con đứng dậy … đứng dậy cho ta …”
Đán Thần nói, “Sư phụ, nếu không có người, con đã không sống được đến ngày hôm nay. Với con, người vừa là sư phụ, vừa là mẫu thân của con. Hài nhi quỳ gối trước mẫu thân, đó chẳng nhẽ không phải việc nên làm ư?”
Đôi tay Đán Kỳ Anh chợt dừng giữa không trung trước câu nói của Đán Thần. Sau khi lấy lại thần trí, bà liền dìu Đán Thần đứng dậy rồi cả hai ngồi xuống ghế
Từ ái vuốt ve gò má trắng trẻo của Đán Thần, Đán Kỳ Anh dịu dàng nói, “Bao năm qua, con vẫn sống tốt chứ?”
Đán Thần xúc động gật đầu, “Con vẫn sống tốt … Vân muội chăm sóc con hết mực tử tế … Sư phụ, người đừng lo”
Vừa nghe tới tên Tử Vân, ánh mắt Đán Kỳ Anh chợt trở nên băng lãnh đến vô cực, “Thần nhi, nghe lời sư phụ, hãy ngay lập tức rời xa con yêu nữ ấy cho ta. Nghe lời sư phụ một lần này thôi, có được không?”
Đán Thần kiên quyết đáp, “Sư phụ, trước nay, mọi điều con đều nghe lời sư phụ nhưng riêng chuyện này thì không thể. Sư phụ, chẳng nhẽ trải qua tai kiếp vừa rồi, người vẫn không thể nào chúc phúc cho con và Vân muội được ư? Người và yêu thì sao? Chẳng nhẽ chỉ vì lý do như vậy thôi mà chúng con không thể ở bên nhau được ư?”
Đán Kỳ Anh to giọng, “Không thể! Người và yêu đã định là đời đời kiếp kiếp không thể chung sống với nhau như phu thê. Không thể được!”
Ta không thể trơ mắt nhìn chuyện ngày đó tái diễn được …
Không thể được …
Đán Thần chợt cảm thấy lý do Đán Kỳ Anh phản đối chàng và Tử Vân không thể đơn giản là vì sự khác biệt chủng tộc như bà hay nói. Là người sống có tình, có nghĩa, sư phụ không thể nào không nhìn ra cảm tình giữa nàng và ta là thật
Rốt cuộc là tại sao?
Rốt cuộc lý do thật sự để sư phụ phản đối ta và Vân muội là gì?
“Sư phụ, lý do thật sự … người phản đối con và Vân muội … không đơn giản như người vẫn nói … có phải không …?”
Đán Kỳ Anh đứng hình trước điều Đán Thần nói. Bà chợt nhận ra, đứa trẻ năm nào đã lớn thật rồi, đã rời khỏi vòng tay bảo vệ của bà thật rồi …
Khẽ thở dài một tiếng, Đán Kỳ Anh đưa mắt nhìn về hướng xa xăm, chậm rãi thuật lại toàn bộ câu chuyện đau lòng đích thân mình chứng kiến năm nào
“Thần nhi, con có nhớ, ta thường kể cho con nghe khi con còn thơ ấu rằng, ta đã từng có một vị sư phụ nuôi nấng, yêu thương ta hết mực, đối đãi với ta bằng cả tấm lòng của một vị phụ thân, truyền dạy cho ta toàn bộ phép thuật, toàn bộ hiểu biết mà người có, không hề giấu diếm, che đậy chút xíu nào không?”
“Con nhớ”, Đán Thần gật đầu
“Ngày ấy, sư phụ ta cũng là một mỹ nam tử nổi tiếng khắp thiên hạ. Với bản tính ôn hòa, nhã nhặn, người khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân say đắm, nguyện trở thành người nâng khăn sửa túi cho người. Nhưng, người lại không chút mảy may động lòng. Đối diện với tình cảm nồng cháy của họ, người trước sau như một, chỉ mỉm cười, ôn nhu xin lỗi vì đã không thể đáp lại tình yêu họ dành cho mình”
“Sư phụ của người xem ra là một nam nhân tốt”
“Đúng vậy, người là một nam nhân vô cùng tử tế, nhân hậu, và cũng rất đỗi nhẹ nhàng. Dù sao, người cũng là Phong hệ Diệt sư cơ mà. Hồi đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, vô lo vô nghĩ. Ta cứ tưởng rằng, người sẽ mãi mãi ở vậy, một mình suốt đời, không thê tử. Và ta … có thể … sẽ trở thành nương tử … của người. Ôi, quả thật là một thời thiếu nữ mơ mộng mà”
“Những tháng ngày bình yên của ta và sư phụ đột ngột đi tới một hồi kết mà không ai trong số chúng ta lường trước được. Ngày hôm đó, cũng như bao ngày khác, sư phụ lên núi luyện công. Chợt, từ trên trời cao lóe lên tia sáng chói lòa, kèm theo đó, là một thân thể trắng trẻo, lay động lòng người rơi xuống ngay đúng chỗ người. Tại sao tạo hóa trớ trêu như vậy? Tại sao thiên hạ rộng lớn như này, kẻ đó lại đáp xuống ngay cạnh bên sư phụ cơ chứ? Nếu không phải vì vậy, một loạt bi ai đâu có xảy đến”
“Hắn ta … không … ả ta … kỳ thực, đến giờ, ta cũng không sao xác định được, kẻ ấy là nam, hay là nữ. Điều duy nhất ta biết, đó là một đại yêu quái với công lực thâm sâu khó lường! Là Diệt Sư, nhìn thấy yêu quái, suy nghĩ đầu tiên người có chính là phải tiêu diệt nó. Thế nhưng, ngay cái giây phút chiêm ngưỡng dung nhan của nó, người đã … toàn tâm toàn ý … yêu nó. Mặc kệ lời khuyên ngăn của ta, người mang nó giấu tại hang sâu, ngày ngày đêm đêm nỗ lực tìm cách chữa trị thương thế, phục hồi yêu lực cho nó”
“Trước sự quan tâm sâu sắc, sự chăm sóc chân tình của sư phụ, con yêu quái ấy cũng động lòng, cũng trao trọn trái tim của nó cho người. Biết được thế gian sẽ không thể nào chấp nhận việc Diệt sư và yêu quái bên nhau, hai bọn họ liền bỏ trốn, tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc sinh sống bên nhau, bỏ lại mình ta cùng các sư huynh, sư muội trong sư môn”
“Chắc con sẽ nghĩ rằng, vì ta bị bỏ rơi nên từ đó sinh căm hận với sư phụ, với con yêu quái kia, phải không? Thần nhi, con nhầm rồi. Đúng, khi còn là một thiếu nữ, ta đã từng … có chút rung động trước sư phụ ta … Nhưng đó cũng chỉ là chút tình cảm thoáng qua mà thôi. Mặc dù che giấu tung tích, không cho bất kỳ ai biết nhưng sư phụ vẫn bí mật liên lạc với ta. Qua những bức thư người gửi vội vàng, ta biết cuộc sống của người vô cùng hạnh phúc. Người thậm chí còn nghĩ ra việc dùng khế ước máu để có thể có được hài tử với con yêu quái đó nữa”
Nghe tới đây, Đán Thần chợt nhớ lại điều tam ca Dạ Nguyệt từng nói với mình
“Trong lúc tìm kiếm vòng ngọc cho mọi người, ta tình cờ phát hiện được một tài liệu cổ. Trong đó có nói, khi xưa cũng đã từng có pháp sư yêu say đắm một nữ yêu, hai người thề nguyền kiếp này ở bên nhau mãi mãi, rồi sau đó li khai giang hồ, ẩn cư nơi sơn lâm. Giống như đệ đệ, muội muội, hai người họ luôn khao khát có một đứa con chung. Sau nhiều năm nghiên cứu, vị pháp sư đó nhận ra rằng, việc ký khế ước với yêu quái bằng máu, kỳ thực chính là đem dòng máu của mình, trộn lẫn với máu của yêu quái, lập thành khế ước”
Hóa ra vị pháp sư đó … lại chính là sư phụ của sư phụ mình ư?
Giọng Đán Kỳ Anh chậm rãi vang lên, “Sau một thời gian, khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ta liền lén rời khỏi sư môn, tới thăm mái ấm của sư phụ mình và con yêu quái đó. Thần nhi, con có biết, điều mà tận mắt chứng kiến là gì không? Đó không phải là một sư phụ hạnh phúc viên mãn, không phải là một mái nhà thấm đượm tình cảm giữa người và yêu. Mà đó là cảnh tượng đời này kiếp này ta không bao giờ có thể lãng quên. Đó là cảnh tượng sư phụ ta bị con yêu quái đó một chưởng giết chết! Một chưởng giết chết! Chết bởi chính tay kẻ mà người hằng yêu thương, bởi chính kẻ mà người nghĩ rằng sẽ không bao giờ phản bội, sẽ không bao giờ làm tổn thương người. Chết bởi chính tay kẻ người cứu sống, bởi chính tay kẻ người gánh chịu muôn vàn tiếng xấu trong nhân gian, bởi chính tay kẻ người đánh đổi tất cả để có thể ở bên”
“Nhìn thấy cảnh đó, ta như hoàn toàn mất đi lý trí của mình. Ta lao tới, tấn công đại yêu quái đó. Nhưng, với phép thuật ít ỏi của mình, ta có thể làm gì? Nó dùng tay hất mạnh ta xuống đất, lạnh lùng nhìn ta rồi biến mất. Biến mất không lưu lại dù chỉ một lời nói. Là nó. Chính nó. Đã sát hại sư phụ ta. Giây phút đó, ta nhận ra một điều, bản tính khát máu của yêu quái sẽ không bao giờ có thể thay đổi! Chúng sẽ mãi mãi chỉ là thứ sinh vật ghê tởm, vô nhân tính, không hơn không kém mà thôi. Nếu năm xưa, ta dứt khoát ngăn cản sư phụ, người đã không phải chịu cái kết cục đáng thương đến dường này”
“Thần nhi, con nghe lời sư phụ có được không? Hãy rời xa con yêu nữ đó, quay về bên ta, quay về với sư môn có được không? Thần nhi,
con đừng phạm lại sai lầm năm xưa của sư phụ ta nữa. Ta không muốn bản thân lại một lần nữa đau khổ, day dứt vì không thể ngăn cản quá khứ bi ai đó lặp lại”
Đán Thần ngồi im, chăm chú lắng nghe những điều Đán Kỳ Anh nói. Chàng cuối cùng cũng hiểu được, tại sao sư phụ mình lại phản đối chuyện của chàng với Tử Vân đến như vậy
Bởi bà sợ
Bởi bà lo lắng
Và sau cùng, bởi ta quan tâm đến an nguy của chàng
Giang tay ôm chầm lấy Đán Kỳ Anh, Đán Thần ôn nhu cất lời, “Sư phụ, đồ nhi hiểu, người muốn đồ nhi và Vân muội rời xa nhau, là vì người sợ, đồ nhi sẽ có kết cục thảm thương giống như sư phụ người. Nhưng, sư phụ, đồ nhi là đồ nhi, sư phụ người là sư phụ người. Cũng như Vân muội là Vân muội, đại yêu quái đó là đại yêu quái đó. Họ và đồ nhi, Vân muội là hoàn toàn khác nhau. Sư phụ, chẳng nhẽ người không tin con mắt của đồ nhi ư? Người nghĩ rằng, đồ nhi có thể ở bên kẻ không toàn tâm toàn ý với mình ư?”
Đán Kỳ Anh thật sự rất muốn nói rằng, nếu không chia tay với Vân muội, ngươi đừng trở về đây nữa. Nhưng bà sợ, bà sợ rằng bà sẽ thật sự mất đi Đán Thần
10 năm trước, Đán Thần đột nhiên mất tích, cả thế giới của bà như sụp đổ. Bà muốn vứt bỏ tất cả sang một bên, ra đi kiếm tìm tung tích chàng. Nhưng bà làm không được. Bà còn có trọng trách trên vai, bà không thể để cho môn phái của sư phụ sụp đổ dưới tay bà được. Trùng hợp thay, đúng lúc không biết phải làm sao, Tằng Gia Hiển xuất hiện, ngỏ ý muốn bà gia nhập, củng cố sức mạnh cho Pháp Sư hội
Bà không cần suy nghĩ liền đồng ý vì bà biết, một khi gia nhập Pháp Sư hội, đạt được vị trí nhất định, bà có thể yên tâm ra đi kiếm tìm Đán Thần mà không phải lo lắng về an nguy của đám đệ tử của mình. Và bà đã làm được, bà đã trở thành trưởng gia của Đán gia tại nơi đây. Một phần không nhỏ là nhờ việc bà tìm ra Hàm Tu hoa
Bà đi khắp nơi khắp chốn bà có thể đi. Trải qua biết bao gian nan, khổ cực nhưng vẫn không sao có được chút xíu tung tích của Đán Thần. Lần duy nhất bà những tưởng tìm thấy chàng là ở một trấn nhỏ vô danh, nơi mọi người kể là có một nam tử dung mạo thanh tú ngày ngày dẫn theo tiểu hồ ly bán tranh kiếm sống
Chạy tới nơi ở xập xệ của bọn họ, bà cứ nghĩ sẽ được trông thấy dáng hình quen thuộc của Đán Thần. Nhưng bà đã nhầm. Bởi nơi đó, không hề có ai. Và cũng bởi nơi đó, trước nay chẳng hề có Đán Thần. Đáng lẽ ra, bà phải đoán được chàng trai đó không phải Đán Thần, vì trước nay có bao giờ Đán Thần vẽ tranh. Nhưng, trong cái nỗ lực dường như vô vọng của mình, bà vẫn bất chấp hết thảy, nắm lấy mọi cơ hội dù rất đỗi mong manh, chỉ để nhìn lại một lần gương mặt thân quen đó, được nghe lại một lần hai tiếng “sư phụ” quá mức thân thương
Đang tính rời đi thì không biết ở đâu rơi xuống đám yêu quái hùng mạnh, khát máu người. Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu buồn rầu tích tụ trong người bấy lâu không có chỗ trút, sùng sục sôi trào khi Đán Kỳ Anh trông thấy chúng. Bà dùng tất cả công lực, tất cả phép thuật mình có đẩy lùi chúng, xả bớt nỗi niềm giấu kín của bản thân. Sau này, khi bà đi rồi, nghe đâu dân chúng nơi đó lấy tên bà đặt cho trấn, gọi là Kỳ Anh trấn
Thời gian trôi nhanh. Công sức bà bỏ ra nhiều nhưng kết quả thu lại chẳng bao nhiêu. Sức lực đã kiệt, bà tìm một hang động ẩn khuất, ngồi im tu luyện. Khi công lực đã gần như nguyên vẹn, bà chợt cảm nhận được sức mạnh bấy lâu nay vẫn tiềm tàng trong cơ thể Đán Thần bùng nổ
Bà nhẹ nhõm làm sao khi biết Đán Thần còn sống
Bà vui mừng làm sao khi bà và Đán Thần có thể trùng phùng
Nhưng bà lo lắng lắm ... vì ... sức mạnh đó ... đã bộc phát
Nhưng trên tất cả, là sự sợ hãi ... gặm nhấm con tim bà ...
Bà sợ ... rồi đây ... Đán Thần sẽ biết ... tất cả sự thật ...
Mặc cho mọi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, bà lao đi như một con thiêu thân, lao đi bất chấp phía trước là kẻ địch hung bạo, bất chấp hiểm nguy có thể cướp đi sinh mạng mình
Bà không quan tâm ... bởi cuối cùng ... bà cũng có thể gặp lại ... Đán Thần ...
Nhưng ... hỡi ôi ... sao ... sao ...
Đán Thần ... lại ... lại ... ở bên ... một nữ yêu ... cơ chứ???
Tại sao ... những người ... bà yêu quý nhất ... trân trọng nhất ... lại đều đi vào ... con đường không có lối ra ... cơ chứ???
Tại sao??? Tại sao???
Chẳng nhẽ là vì ... là vì ...
Đán Thần nhận thấy Đán Kỳ Anh im lặng khác thường liền buông tay, mắt hướng về tấm chân dung treo chính giữa phòng, “Bức họa kia ... có phải ... là sư phụ của người không ... sư phụ ...?”
Chẳng nhẽ, tứ ca Hồng Tuyết lại ... có liên quan với ... sư phụ của sư phụ ta ư???
Đán Kỳ Anh lắc đầu, “Đừng gọi người là sư phụ của ta nữa. Người tên là ... Đán Thần. Còn bức họa đó là của tổ sư sáng lập ra môn phái của chúng ta. Hơn vạn năm trước, người nổi lên là một Diệt sư sức mạnh hơn người. Không muốn bị bó buộc vào các quy tắc của nhị họ tam quốc, người đi ra Vùng đất khác, thu nạp những pháp sư có khả năng làm đệ tử. Ta nghe kể lại, khi đó, có rất nhiều kẻ ra sức tấn công, thử sức cùng tổ sư nhưng tất cả đều bị đánh bại. Duy chỉ có lần, một kẻ vô danh đã đánh bại được người, có khả năng kết liễu người nhưng lại bỏ đi, bí ẩn như khi đến, không lời giải thích”
Là vì ... ta lấy tên sư phụ ... đặt cho Thần nhi ư?
“Sau thất bại đó, người cảm thấy sự tự tin của mình bị tổn thương nặng nề. Trao lại chức chưởng môn cho đại đệ tử, người quyết định xuất gia đi tu. Nhiều năm sau, người về cõi cực lạc trong ngôi chùa đổ nát, vô danh, để lại duy nhất 4 chữ “Sắc tức là không” cho hậu thế”
Hơn vạn năm trước ... đó chẳng phải cũng là khoảng thời gian ... tứ ca sống ư???
“Sư phụ, tổ sư có anh chị em hay con cái nào bị thất lạc không?”
“Tổ sư là con một của gia đình. Người không có anh chị em. Trước khi xuất gia không gần nữ sắc, sau khi xuất gia lại càng không nên không hề có con cái. Mộ phần của người cũng là do đại đệ tử năm đó xây. Thời gian trôi qua, giờ đây đã biến thành miếng đất bằng không hơn không kém. Thần nhi, con hỏi vậy là có ý gì?”
“Dạ không có gì”
Nếu theo như những gì sư phụ nói, tổ sư không con cái, không anh chị em ...
Vậy ... tại sao ... tứ ca Hồng Tuyết lại ... giống người tới thế ...?
Tứ ca, huynh ... rốt cuộc ... là ai...? Thân thế của huynh … rốt cuộc … là gì…?
Bỏ qua những bất đồng quan điểm giữa họ, Đán Thần và Đán Kỳ Anh ngồi bên nhau tỉ tê lại những chuyện đã qua, ôn lại những kỷ niệm khi xưa của mình
Đán Thần cũng có hỏi về thân phận thật của mình, về lý do Đán Kỳ Anh biết mình ở đâu mà tới nhưng bà chỉ mỉm cười rồi trả lời như những lần trước đó. Rằng Đán Thần là cô nhi do bà nhặt về nên không biết bố mẹ chàng là ai. Rằng dựa vào linh cảm của bản thân, bà tìm được vị trí của chàng
Mặt trời lặn dần về hướng Tây, Đán Thần chậm rãi ra về, không quên nói rằng mai mình sẽ quay lại. Đán Kỳ Anh tuy không nỡ rời xa Đán Thần nhưng bà cũng không còn cách nào khác. Đán Thần giờ đây đã lớn, không còn là nhóc con khi nào. Bà đâu thể hy vọng chàng sẽ mãi mãi dính lấy bà như ngày xưa cũ cho được
Đi ra phía ngoài, Đán Thần nhìn quanh không thấy Tử Vân đâu, nghĩ bụng chắc nàng chờ lâu quá nên đã đi về phòng trước. Chân đang định bước thì đằng sau chàng vang lên tiếng nói
“Ngươi đứng lại cho ta?”
Tử Vân nhìn bóng lưng Đán Thần mờ dần sau cánh cửa gỗ, khẽ mỉm cười. Mọi việc rốt cuộc cũng lại bình yên như cũ. Trải qua một hồi sinh tử với Hydra, nàng nghĩ Đán Kỳ Anh cũng sẽ không còn có nhiều ác cảm với nàng như xưa
Nàng thật sự chẳng quan tâm đến Đán Kỳ Anh cũng như suy nghĩ của bà ta về nàng
Nàng chỉ sợ, Thần lang của nàng sẽ buồn rầu, day dứt khi bản thân khiến người sư phụ nuôi nấng chàng từ tấm bé thất vọng, cảm thấy bị phản bội
Trong đầu Tử Vân hiện lên câu nói của Đán Kỳ Anh lúc hai người gặp mặt lần đầu
“Ta cảm thấy ngươi không giống với các nhện nữ thông thường khác! Dường như ngươi có điều gì đó vô cùng đặc biệt”
Ý của bà ta là gì? Chẳng nhẽ Tử Vân ta có gì đó khác biệt so với những nhện nữ khác?
Chẳng nhẽ là vì tơ của ta màu đỏ còn của nhện yêu khác là trắng ư?
Lồng ngực của nàng khẽ nhói. Kể từ khi dính phải hắc cầu của Hydra, nàng cảm thấy có điều gì đó khác thường với bản thân mình. Lo sợ có ảnh hưởng không tốt, nàng đã nhờ Dạ Nguyệt kiểm tra một hồi nhưng chàng cũng không tìm thấy điều gì bất thường cả
Chẳng nhẽ, là do ta cả nghĩ, hay sao?
Chắc vậy rồi ... nếu có chuyện, làm sao Dạ Nguyệt huynh không biết
Ta tuyệt đối tin tưởng vào tay nghề của tam ca! Năm xưa nếu không phải có huynh ấy, mạng của Tử Y không phải đã mất rồi ư? Đó là chưa kể tới việc huynh ấy cứu sống Thần lang nữa!
“Ai?”
Tử Vân lạnh lùng hỏi
Dáng hình nữ tính từ sau lưng nàng chầm chậm đi tới
Tử Vân tiếp, “Ngươi có chuyện gì mà tới tìm ta?”
Đán Tiểu Mỹ gườm gườm nhìn Tử Vân, giọng nói không chút biểu cảm cất lên, “Phải làm thế nào, ngươi mới chịu rời xa đại sư huynh? Yêu nữ, chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy có chút hổ thẹn khi thấy huynh ấy vì ngươi mà phải chịu đựng cảnh ly biệt với sư phụ, người nuôi dưỡng, chăm sóc mình từ tấm bé ư? Nếu như ngươi thật sự yêu huynh ấy như ngươi vẫn thường nói, hãy đi đi. Đừng bao giờ quay lại”
Tử Vân không nhanh không chậm đáp, “Tại sao ta lại phải rời đi? Để ngươi có thể nhân cơ hội đó, an ủi Thần lang khi chàng đang suy sụp, buồn bã và rồi từ từ chiếm lấy tình cảm của chàng, trở thành nương tử của chàng? Tiểu Mỹ, ngươi luôn miệng nói ta phải rời xa Thần lang vì lợi ích của chàng. Nhưng đó chỉ là dối trá. Ngươi muốn ta rời xa Thần lang vì lợi ích của chính ngươi chứ nào phải của ai khác. Tiểu Mỹ, ngươi nói ta ở bên chàng là ích kỷ, vậy chẳng nhẽ điều ngươi đang làm lại không?”
Những câu nói của Tử Vân khiến cho Đán Tiểu Mỹ phút chốc cứng họng, không thốt nên lời. Nàng chưa một lần nghĩ rằng bản thân sẽ bị chính người con gái nàng căm thù, nhìn thấu tâm tư của mình như vậy. Đúng, nàng hận Tử Vân. Nàng hận, vì sao người biết Đán Thần trước là nàng nhưng người có được tình yêu của chàng lại là ả? Nàng hận, vì sao ả ta có thể khiến người trọng tình trọng nghĩa như Đán Thần tự nguyện rời bỏ sư môn, rời bỏ nàng không chút hối hận
Nàng hận …
Nàng thật sự rất hận …
Nỗi hận đó tích tụ lâu ngày trong cơ thể Đán Tiểu Mỹ, dần dần trở thành oán niệm, khiến cho nàng không sao có thể có cái nhìn khác về Tử Vân, không sao có thể nhìn đến những ưu điểm của nàng, sự hy sinh, tình cảm sâu nặng của nàng dành cho Đán Thần
Điều duy nhất Đán Tiểu Mỹ nhìn thấy, chỉ là một ả yêu nữ cướp đi mất người nam tử nàng yêu thương nhất mà thôi
Tử Vân thấy Đán Tiểu Mỹ im lặng liền tiếp, “Đán Tiểu Mỹ, Thần lang vốn chỉ coi ngươi là muội muội, không hơn không kém. Ngươi hà cớ gì phải bám víu lấy chút tình cảm đơn phương không kết quả đó mà lãng quên đi sự quan tâm chân thành của những người cạnh bên mình. Đán Tiểu Mỹ, quay lưng nhìn lại, ngươi sẽ phát hiện ra, giống như ngươi đối với Thần lang, luôn luôn có một người toàn tâm toàn ý yêu ngươi”
Dứt lời, Tử Vân cất bước rời đi, để lại riêng mình Đán Tiểu Mỹ giữa khoảng không rộng lớn. Xa xa, sau bức tường nhuốm màu thời gian, nam nhân với khuôn mặt trẻ thơ đang chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động của Đán Tiểu Mỹ
Chứng kiến nàng ta lẳng lặng đứng yên sau cuộc trò chuyện với Tử Vân, trái tim chàng nhói lên từng đợt, xót xa tưởng chừng như bị ai đó xát muối
Sư tỷ … tỷ … tỷ … đừng đau lòng nữa … có được không…?
Tỷ còn có đệ … còn có đệ … mà …
Đán Thần quay đầu, nhìn khuôn mặt phừng phửng lửa giận của Đán Lĩnh, giọng chàng pha chút buồn bã, “Sư đệ … dạo này … đệ vẫn khỏe chứ? Ta xin lỗi vì đã không đến gặp đệ sớm hơn … đệ đừng để …”
Đán Lĩnh cắt ngang lời Đán Thần, “Tại sao ngươi còn trở về? Tại sao sau bao nhiêu năm, ngươi còn trở về? Tại sao? Tại sao???”
Nhìn nam tử dung mạo tuấn tú với làn da trắng trẻo, Đán Thần chợt nhớ lại những ngày tháng hai chàng thuận hòa, vui vẻ tu luyện cùng nhau. Khác với Đán Tiểu Mỹ, Đán Thanh được sư phụ nhận nuôi từ tấm bé, lúc Đán Lĩnh gia nhập sư môn, chàng đã là một thanh niên
Tuy không cùng lớn lên, Đán Lĩnh cũng không gặp mấy khó khăn trong việc hòa nhập, kết thân cùng những người khác. Tố chất thông minh cộng thêm việc chăm chỉ rèn luyện, chàng từng bước từng bước trở thành trụ cột, trở thành nhị sư huynh của môn phái, cánh tay đắc lực của sư phụ, sau mỗi đại sư huynh là Đán Thần
Nhưng rồi, vài tháng trước khi Đán Thần xuống núi, Đán Lĩnh không hiểu vì sao bắt đầu tỏ ra xa cách, lạnh nhạt với chàng. Sự thân thiết giữa hai chàng nhạt phai dần, phần lớn xuất phát từ bản thân Đán Lĩnh, còn với Đán Thần, chàng ta vẫn mãi là nhị đệ như những ngày xưa cũ
Đán Thần mấp máy môi, “Nhị sư đệ, tại sao … Đệ chẳng nhẽ không vui mừng khi gặp … gặp lại ta ư? Chẳng nhẽ đệ còn giận ta vì biệt tích bao năm không lời giải thích? Nhị sư đệ, nếu là vì chuyện đó … ta … ta …”
Không chút bận tâm tới những lời của Đán Thần, Đán Lĩnh tiếp, “Tại sao ngươi lại còn trở về? Tại sao ngươi không đi luôn đi? Tại sao??? Ngươi có biết, ta khó khăn tới mức nào mới có thể thành Đại sư huynh hay không? Ngươi có biết, phải trải qua bao nhiêu gian khổ, ta mới đạt được sự tín nhiệm, nể phục của đồng môn? Thế nhưng, dẫu ta có cố gắng thế, cố gắng nữa, ta cũng không sao có thể thay thế ngươi trong tâm trí sư phụ! Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao sư phụ lại thiên vị ngươi tới vậy? Tại sao với người, ngươi lại đặc biệt đến thế? Tại sao người không nhận ra sự nỗ lực của bản thân ta? Đán Lĩnh ta, thua Đán Thần ngươi, ở điểm gì cơ chứ?”
Đán Thần ấp úng không biết nói gì cho phải, “Ta … ta …”
“Đán Thần, nếu có thể, ta hy vọng ngươi đừng bao giờ trở về đây nữa! Đừng bao giờ!!!”
Có nằm mơ, Đán Thần cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, bên trong Đán Lĩnh lại chất chứa nhiều oán hận dành cho chàng như vậy. Cái cảm giác, dù có dốc sức cũng không thể vượt mặt một người, thì ra lại đau đớn tới nhường này!
Thua cuộc không làm người ta nản chí
Mà chính là việc mãi không thể vượt qua được một người!
“Chuyện đó không liên quan tới Thần lang! Ngươi đừng có đứng đó đổ hết mọi việc lên đầu chàng. Nếu có trách, hãy trách mình bất tài, đừng lấy người khác ra làm nguyên do cho mọi sự thất bại của bản thân!”
Tiếng nói lạnh lùng của Tử Vân truyền tới khiến cho thân thể Đán Lĩnh cứng đờ. Gương mặt chàng đen xạm vì giận dữ, ánh mắt chàng rực lửa căm thù
Tử Vân nào có e ngại? Nàng trừng mắt nhìn thẳng vào ngọn lửa rực cháy trong đáy mắt Đán Lĩnh, chẳng chút kiêng dè, sợ hãi
Đán Lĩnh tức tối quay người, thân ảnh biến mất trong không gian. Tử Vân lại gần Đán Thần, nắm lấy tay chàng, chầm chậm nói, “Thần lang, chúng ta đi. Về với chủ nhân. Về với gia đình, về với mái ấm của chúng ta. Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này quay lưng với chàng, Thần lang, thiếp sẽ luôn luôn cạnh bên chàng, cùng chàng trải qua mọi chuyện. Thần lang, đừng để những kẻ không xứng đáng với tình cảm của chàng làm chàng buồn. Không đáng! Thật sự không đáng!!!”
Đán Thần không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi cùng với Tử Vân trở về phòng. Và cứ như vậy, một ngày nữa tại Pháp Sư hội lại trôi qua.