Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
“Thời Dịch.”
Đến giờ tan học, bạn nhỏ nào được phụ huynh đón cô giáo sẽ gọi tên bạn đó.
Nghe tiếng cô giáo gọi, Thời Dịch lập tức để quyển sách trong tay lên giá, đeo balo nhỏ lên người rồi đi ra ngoài.
Sau khi đến bên mẹ thì như thường lệ nhìn ngó xung quanh để tìm người nhà Ngu Trĩ Nhất, “Mẹ ơi, mẹ có gặp bà ngoại Nhất Nhất không ạ?”
“Mẹ không gặp.” Ninh Tố Nhã lắc đầu.
“Chúng ta chờ một chút nha.”
“Được rồi.” Ninh Tố Nhã xoa đầu con trai, cũng kiên nhẫn ở lại chờ.
Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ mãi, đến khi các bạn nhỏ về gần hết rồi vẫn không thấy người nhà Nhất Nhất đâu.
Trong trường chỉ còn lại mấy cô giáo và Ngu Trĩ Nhất. Cô bé con đứng nép vào cánh cửa, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
Thời Dịch vội vàng buông tay mẹ, chạy đến “Nhất Nhất, bà ngoại em đâu?”
Cô bé ngơ ngác lắc đầu, không biết làm gì cả.
Giáo viên cũng mệt mỏi vì không liên lạc được với phụ huynh của Ngu Trĩ Nhất.
Nước mắt long lanh của cô bé con tí tách rơi xuống, hàng lông mi cong vút thấm đẫm nước, đôi con ngươi đen láy rưng rưng như phủ lớp sương mờ, sụt sùi: “Anh ơi, Nhất Nhất không về nhà được.”
Thời Dịch duỗi tay nắm lấy tay em gái, học đòi ra vẻ người lớn, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé an ủi: “Nhất Nhất đừng khóc, anh sẽ đưa Nhất Nhất về nhà.”
Ninh Tố Nhã đi đến trao đổi với cô giáo rồi đưa cả hai đứa bé về nhà.
Khi đưa Ngu Trĩ Nhất về đến nhà họ Nguyễn thì thấy cậu mợ cô bé vừa làm xong cơm tối, hoàn toàn không chú ý đến việc đứa cháu chưa về nhà.
Ninh Tố Nhã cau mày: “Nhất Nhất ở nhà trẻ không ai đến đón mà hai người vẫn dửng dưng như không thế à?”
Lúc này người cậu mới đi đến nhận cháu, bày tỏ rằng mình không biết chuyện này.
Sau khi bố mẹ Ngu Trĩ Nhất đi làm xa thì bà ngoại chuyển đến ở cùng với cô bé. Hôm nay bà ngoại có việc, trước khi đi đã bảo mợ chiều đến đón cháu, nhưng mợ chẳng để tâm đến lời dặn, cũng không biết rằng cháu mình chưa về nhà.
Trên đường về, Thời Dịch quay sang nói với mẹ: “Mẹ ơi, sau này lúc mẹ đến đón con thì đón luôn Nhất Nhất nhé, rồi đưa em ấy về nhà.”
Chờ bà ngoại Ngu Trĩ Nhất trở về, Ninh Tố Nhã tự mình đến cửa bàn bạc cùng bà, nói sau này cô sẽ đón cả hai đứa trẻ.
Bà cụ vui vẻ đồng ý.
*
Ngu Trĩ Nhất sinh vào tháng Mười Hai, vào một ngày trời đông giá rét. Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của cô bé, tuyết rơi trắng xóa khắp mặt đất phủ lên cả những mái nhà, khiến cho cái sân giản đơn trong khu nhà như biến thành một thế giới mới.
Nguyễn Tinh đi làm xa mang thai lần thứ hai, không tiện đi lại nhiều nên chỉ gửi bộ quần áo mới cho con gái làm quà sinh nhật.
Lúc Ngu Trĩ Nhất nhìn thấy quần áo mới thì vô cùng vui vẻ, gấp gáp thay luôn cái áo bông màu đỏ. Bà ngoại khéo tay búi cho cô bé hai búi tóc trên đầu, buộc thêm hai sợi dây đỏ vào, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe ửng sắc hồng vô cùng dễ thương.
Ngu Trĩ Nhất mặc quần áo mới, dẫm tuyết trên nền đất, lảo đảo chạy sang nhà họ Thời phía đối diện.
Khoảng đất trống bên ngoài nhà họ Thời có cậu bé đang cầm trong tay món đồ xúc tuyết.
Ngu Trĩ Nhất chạy về phía cậu nhưng không may bị trượt chân, ngã dập mông xuống nền tuyết.
Hai đứa bé chợt sững người lại.
Thời Dịch vội vàng quăng xẻng đi, chạy đến đỡ Ngu Trĩ Nhất đứng dậy. Cô bé kiên cường không hề thấy đau mà vui vẻ vỗ quần áo của mình, làm dáng xoay một vòng, “Anh ơi, anh nhìn này, mẹ em mua quần áo mới cho em đấy!”
Thời Dịch chăm chú đánh giá bộ quần áo mới của cô bé, xoa cằm im lặng.
Nói như thế nào đây nhỉ…
Mập đến mức sắp lăn luôn được rồi.
Nhưng cậu biết không thể nói con gái mập, thế là uyển chuyển khen ngợi: “Dễ thương lắm!”
Cô bé nhận được lời khen thì vui vẻ che mặt, đôi môi mềm mại như quả anh đào nhếch lên.
Thời Dịch cầm xẻng đồ chơi xúc tuyết không ngừng, Tiểu Trĩ Nhất lẽo đẽo đi theo sau, để lại một hàng dấu chân ở trên tuyết.
Mặt đất có tuyết nên dễ trơn trượt, tốc độ đi bộ của cô bé không thể so với Thời Dịch vững vàng, đi mấy bước là đã kéo dài thành khoảng cách lớn.
Thời Dịch vừa đi vừa đợi, cuối cùng ngồi xổm ven đường vẫy tay với cô bé.
Trĩ Nhất nắm chặt tay, cố gắng bước nhanh hơn nhưng chẳng ngờ gấp gáp quá không phanh được, cắm thẳng đầu xuống tuyết.
Ụ tuyết che phủ đống cỏ bị cô bé húc đổ, Tiểu Trĩ Nhất ngờ nghệch quay đầu nhìn về Thời Dịch, ngón tay còn mắc hai cọng cỏ khô xác xơ.
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô bé, Thời Dịch cười gập lưng: “Nhìn em kìa, thế này thì lớn lên phải làm gì?”
Tiểu Trĩ Nhất vứt cọng cỏ xuống, đỏ mặt ấp a ấp úng trả lời: “Lớn, lớn lên thì… thì đi ăn xin…”
“Trời ạ, không có chí tiến thủ gì cả.” Thời Dịch thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, kìm lòng không đậu vươn tay bẹo cái má mềm mại đầy đặn: “Thôi bỏ đi, sau này anh sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền rồi nuôi em.”
Tiểu Trĩ Nhất ngẩng mặt, đôi mắt sáng như sao chớp chớp như biết nói.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến ngày tốt nghiệp mẫu giáo Thời Dịch ngày nhớ đêm mong.
Các giáo viên tặng cho mỗi bạn nhỏ một món quà mà mình tự làm, phụ huynh của các bé phần lớn đều đến đúng giờ, chúc mừng đám trẻ tốt nghiệp.
“Bố mẹ tớ đến rồi nè.”
“Bố tớ bận kiếm tiền nên không đến được, có mỗi mẹ tớ đi thôi.”
Một đứa nói là những đứa khác nhao nhao hùa theo, vô hình trung sinh ra tâm lý ganh đua giữa các bé.
Trong lúc đó, có bạn nhỏ buột miệng nói rằng: “Bố mẹ Nhất Nhất lại không đến.”
Thời Dịch đang ngồi đọc sách giáo khoa bậc tiểu học, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: “Dốt thế! Người lớn bận trăm công nghìn việc sao có thể đến đủ. Hơn nữa, chúng ta mới là nhân vật chính của lễ tốt nghiệp, không phải bố mẹ.”
“Nhưng bố mẹ và con cái là một nhà.”
“Nhất Nhất là người nhà tớ.” Thời Dịch không chút do dự tiếp lời.
Cậu bé kia phản bác: “Nói dối, Nhất Nhất không phải em gái cậu.”
Lập tức có bạn nhỏ nói theo: “Đúng thế, chỉ có bố mẹ với con cái mới tính là người một nhà.”
Thời Dịch gấp