*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Trĩ Nhất ngước lên nhìn Thời Dịch, khó nén nổi sự vui mừng xao động trong lòng.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, nhiều người đã bỏ lỡ nhau như thế, liệu cô có nên thử đánh cược một lần không?
“Thì…”
Môi cô gái mấp máy, đang muốn mở lời thì bỗng tài xế phanh gấp, không kịp đề phòng nên trán đập bốp vào ghế trên.
“Nhất Nhất.” Thời Dịch vội vàng nắm lấy tay cô, muốn đỡ nhưng không kịp.
Ngu Trĩ Nhất xoa cái trán đau, hít một hơi, khiến bầu không khí căng thẳng ban nãy bay biến.
“Bỏ tay ra để anh nhìn xem.” Mặc dù nói vậy nhưng cậu lại tự cầm cái tay che trán của cô kéo xuống.
Sự ngọt ngào khi được Thời Dịch nắm tay đã khiến cô dời sự chú ý, chợt cảm thấy không còn đau nữa.
“Giờ còn đau không?”
Lúc Thời Dịch hỏi cảm giác của cô, cô liền lắc đầu theo bản năng: “Không đau ạ.”
Thời Dịch nhìn kỹ cái trán hơi sưng đỏ của cô, dặn dò: “Hơi sưng, đợi lát nữa về nhà vẫn chưa hết sưng thì lấy thuốc bôi.”
Có lẽ do giọng cậu quá đỗi dịu dàng, cực kỳ giống ngữ điệu thân mật khi dỗ người yêu, tai cô gái nhỏ đỏ lên, trái tim lại bắt đầu loạn nhịp, ngay cả chính mình cũng không biết nói gì, thế nhưng lại bật thốt ra một câu: “Anh bôi giúp em à?”
“Hửm?” Có vẻ Thời Dịch cũng không ngờ cô sẽ nói vậy, nghe như đang làm nũng.
“Em, ý của em là em không nhìn thấy chỗ bị sưng…” Cô gái nhỏ cắn môi thầm mắng mình ngốc nghếch, cái cớ vớ vẩn này chính cô cũng thấy giả dối.
Chỗ nào đau thì cô biết rõ nhất, dù cho không sờ được, về nhà soi gương là thấy!
Thời Dịch không vạch trần cô, lại còn giải vây giúp: “Sao em lại không biết chăm sóc bản thân thế, anh đành phải tốn tâm tốn sức rồi.”
Lời này chui vào trong tai, có chút ngứa nhưng lòng lại thấy ấm áp lạ kỳ.
Bọn họ đều nói: Nhất Nhất rất hiểu chuyện, có thể tự chăm sóc bản thân.
Chỉ có Thời Dịch cảm thấy, cô vẫn còn là một em bé cần chăm sóc.
—Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi tốt nghiệp, bọn họ có kỳ nghỉ dài những ba tháng.
Trước khi điểm thi được công bố, mấy người bạn thân hồi cấp 3 bàn bạc đi du lịch một chuyến, thư giãn đầu óc.
Đề nghị này được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, mặc kệ điểm thi đại học thế nào, cứ chơi vui vẻ đã rồi tính tiếp!
Thời Dịch và Lê Thiếu Chu là tình anh em son sắt, Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ thì hưng phấn nhất, còn Ngu Trĩ Nhất cũng âm thầm rủ Văn Thính Ngữ đi.
Bình thường Văn Thính Ngữ vẫn luôn kín tiếng, chẳng ngờ lúc mọi người đề nghị thì bỗng dưng hưởng ứng theo!
Xem ra tất cả mọi người đều rất muốn có một chuyến đi chơi tốt nghiệp tưng bừng!
Bọn họ chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi Tây An.
Tây An là một trong tứ đại cố đô, có nét quyến rũ cổ xưa độc đáo. Sau khi xem phong tục địa phương ở đó, còn dự định sẽ leo lên Hoa Sơn nữa!
Thử leo lên ngọn núi hiểm trở số một thế giới ở độ tuổi của bọn họ, cũng là một kỷ niệm khó quên.
Chỉ có mỗi Thời Dịch nghe kế hoạch này là phản đối ngay lập tức.
Cố đô Tây An thì có thể đi, nhưng Hoa Sơn nguy hiểm thì thực sự không hợp với Ngu Trĩ Nhất.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất lại vô cùng hứng thú với kế hoạch này, mở miệng đồng ý ngay trước khi cậu kịp cất lời. Thời Dịch do dự chốc lát, đành phải chiều theo sự lựa chọn của cô gái nhỏ.
Sáu người thống nhất giao hết tiền đi đường và thông tin liên quan cho Thời Dịch, để cậu phụ trách việc mua vé máy bay.
Ngu Trĩ Nhất còn ghi lại những đồ dùng cần thiết cho chuyến đi, vali hành lý của Thời Dịch cơ bản đều là cô giúp đỡ xếp đồ.
Bọn họ đến sân bay trước ba mươi phút, xuất trình căn cước lấy vé máy bay, đi gửi đồ rồi cùng nhau xếp hàng chờ kiểm tra.
Lúc đứng trên máy kiểm tra toàn thân, Khương Mịch Nhĩ sợ ngứa nên cười rất to.
Ngu Trĩ Nhất cũng rất sợ ngứa nhưng cô cười nhẹ hơn, vẫn nhịn được.
Sáu người cùng đi với nhau, xếp thành một hàng thì không ổn lắm.
Thời Dịch tất nhiên sẽ đi cùng Ngu Trĩ Nhất, mà nhóm bốn người hóng hớt cố ý để hai người đi trước.
Gương mặt Khương Mịch Nhĩ đúng kiểu biết “tin nội bộ” đong đầy nụ cười ngọt ngào: “Uầy uầy uầy, nắm tay rồi kia kìa.”
Kiều Lạc Chỉ vững tay chèo thuyền từ khi còn nhỏ bày tỏ: “Mới nắm tay thôi mà, biết đâu lần sau còn hôn luôn ấy chứ.”
Hai cái người này lần trước trong sinh nhật cô còn dám làm “chuyện đó” cơ mà! Suýt chút xíu nữa là hôn nhau rồi.
Văn Thính Ngữ đeo kính nhìn cả quá trình, không nói gì.
Còn người cô đơn Lê Thiếu Chu thì sao…
Lê Thiếu Chu đang cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với người nào đó: “Nhĩ Nhĩ, cái trò lần trước tớ gửi cho cậu, cậu đã chơi chưa?”
“À! Cậu không nhắc thì tớ cũng quên, dạo này tớ đang chơi một trò khác, đợi khi nào lên mạng thì tớ tải xuống sau.”
“Được, tớ chơi suốt mấy ngày, đợi cậu tải xuống rồi tớ chơi cùng với cậu.” Cứ thế, Lê Thiếu Chu tạo được chủ đề nói chuyện về game, thành công chen vào chỗ Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ.
Thế nên giờ đội ngũ tạo thành ba hàng, Ngu Trĩ Nhất đi cùng Thời Dịch, Kiều Lạc Chỉ và Văn Thính Ngữ, Lê Thiếu Chu với Khương Mịch Nhĩ đi sau cùng.
Cứ đi cứ đi, Kiều Lạc Chỉ ngẩng lên nhìn hai người đi phía trước, lại quay xuống nhìn hai người đằng sau, cuối cùng ngoảng sang bảo Văn Thính Ngữ: “Thính Ngữ, có phải bọn mình nên đi vượt hẳn lên trước không?”
Văn Thính Ngữ:?Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kiều Lạc Chỉ liếc liếc: “Phía trước có một đôi, đằng sau có một cặp, thế này thì đám FA phải sống làm sao!”
Văn Thính Ngữ duy trì tốc độ ổn định, thong thả đi giữa, bình tĩnh an ủi: “Cậu cũng đừng buồn quá.”
“Hở?”
“Ít ra thì cả đám giờ vẫn là FA mà.”
“…Nghe cũng có lý nhỉ.” Lời này rơi vào tai khiến tâm lý cũng cân bằng trở lại, ít ra thì mọi người vẫn còn độc thân.
Máy bay cất cánh, Ngu Trĩ Nhất dần ngủ thiếp đi.
Giữa chặng bay có một cô tiếp viên đến đưa đồ ăn và đồ uống, Thời Dịch để gọn vào một bên, cố hết sức không làm ồn đến cô gái nhỏ ngủ bên cạnh.
Nhưng bên này có động tĩnh, Ngu Trĩ Nhất vẫn bị âm thanh đánh thức.
“Anh?”
“Có nước với đồ ăn, em muốn ăn gì không?”
Ánh mắt cô mơ màng, lắc đầu.
Thời Dịch vuốt nhẹ tóc cô, trấn an: “Thế thì ngủ tiếp một lúc đi.”
Kiều Lạc Chỉ ngồi bên cạnh tỏ vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Thật ra cô nàng rất muốn kéo Văn Thính Ngữ ngồi chỗ này, nhưng Lê Thiếu Chu đã lén lút đút lót cô, vì nếu cô ngồi hàng dưới thì Khương Mịch Nhĩ chắc chắn sẽ ríu rít tám chuyện với cô, vậy nên phải để Văn Thính Ngữ ngồi cùng đôi đó.
Tính tình Văn Thính Ngữ ít nói, nếu không phát ra âm thanh thì cơ bản không có cảm giác tồn tại, Khương Mịch Nhĩ sẽ không lôi kéo cô bạn nói chuyện, Lê Thiếu Chu tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội ở chung với người mà mình thích hơn.
Kiều Lạc Chỉ thầm thở dài: Cuối cùng vẫn chỉ có mình mình chịu đựng tất cả.
Sau khi xuống sân bay thì mọi người về khách sạn nghỉ ngơi đến xế chiều, trước đó đã gọi đồ ăn cho đỡ đói bụng, đợi đến buổi tối sẽ dắt tay nhau ra chợ đêm chơi.
Kiến trúc cổ ở Tây An có một phong cách rất riêng, cảnh vật đặc biệt, thu hút tầm mắt. Đến chiều tối, hệ thống đèn trên tháp chuông(1) được thắp sáng rực rỡ, khung cảnh màu cam và đỏ tương xứng, nguy nga tráng lệ không bút mực nào tả xiết.
(1)Tháp Chuông Tây An là một trong những biểu tượng chính và đại diện cho các tòa nhà thời Minh và thời Thanh trong thành phố (theo baidu)“Ở đây đông người, lúc đi bộ phải chú ý, đừng đi lạc đoàn.”
Đề phòng cô gái nhỏ đi lạc, Thời Dịch rất tự nhiên vươn tay sang người bên cạnh: “Nắm chặt vào.”
Vừa dứt lời, Ngu Trĩ Nhất đã ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay cậu. Vào lúc bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào, Thời Dịch trở tay lại giữ chặt lấy, kéo sát bên người.
Động tác ăn ý của hai người khiến cả lũ bạn rên rỉ.
Lê Thiếu Chu ngầm chọc vào người Khương Mịch Nhĩ: “Hay là, tớ cũng cho cậu mượn tay nhé?”
Bộ dáng cậu vốn thấp thỏm, nhưng trong mắt Khương Mịch Nhĩ lại thành dáng vẻ không tin tưởng được.
Cô vỗ ngực, thản nhiên nói: “Đùa đấy à, làm sao tớ có thể đi lạc được, đông tây nam bắc tớ biết cả, cũng không phải dân mù đường, tuyệt đối không đi lạc đâu, yên tâm!”
Mặt mày Lê Thiếu Chu nhăn nhó.
Kiều Lạc Chỉ và Văn Thính Ngữ cùng liếc cô nàng: Cái đồ ngốc này!
Trên đường đi bắt gặp vài cửa hàng có tên khá đặc biệt, dòng chữ “kinh doanh thời gian” trên cửa kính sáng chói khác thường.
10:00 – ngủ quên
22:00 – bình thường đóng cửa
23:00 – nhiều gái quá
Không mở cửa – đi tán gái
Không đóng cửa – có gái đẹp
Trước giờ đóng cửa – tất cả đều là đàn ông
Nhìn biển hiệu đã thấy khá thú vị, sáu người nhất trí đồng ý vào quán này dùng bữa.
Đồ ăn Thiểm Tây có hương vị khác so với đồ ăn ở chỗ họ, nước tương Ngưu Liễu khá mặn, khoai tây thì có vẻ là nấu chín nhừ, sườn xào thì vừa ngọt vừa ngấy, nói chung là không có chút vị cay nào.
Có lẽ do không hợp khẩu vị địa phương, bọn họ cũng thấy bữa ăn chỉ bình thường, nhưng chút chuyện này không cản trở việc họ hào hứng đi dạo phố.
Mấy sạp bán hàng ven đường bày bán các đặc sản dân tộc, đồ lưu niệm nhưng mấy thứ đồ này ở đâu cũng có, bọn họ cũng không tiêu tốn tiền vào chỗ này.
Đi ngang qua cửa hàng bán huyên(2), chỗ đó khá đông người, rất nhộn nhịp. Bọn họ cũng tạt vào xem thử, thấy ông chủ đang khắc chữ trên huyên, nom cũng thú vị.
(2)Huyên là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Nó là một trong những nhạc cụ lâu đời nhất ở Trung Quốc và đã được sử dụng trong khoảng bảy nghìn năm. Huyên ban đầu được làm bằng đất sét nung hoặc xương, và sau đó làm bằng đất sét hoặc gốm; đôi khi nhạc cụ đó làm bằng tre. (theo Wikipedia)Giá một cái huyên không đắt, các cô cậu còn đang bàn bạc xem có nên mua không, Văn Thính Ngữ đã đi thẳng lên trước, hỏi mua một cái: “Chú ơi, cháu muốn khắc chữ.”
Về việc khắc chữ gì thì hội bạn cũng không biết.
Chắc là yêu thích hàm ý của việc khắc chữ, Ngu Trĩ Nhất cũng bước đến, hỏi mua hai cái.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng lúc Thời Dịch chuẩn bị trả tiền, Ngu Trĩ Nhất ngăn cậu lại, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh, em muốn tặng anh một cái.”
Điều này có nghĩa là cô muốn tự bỏ tiền mua.
Món đồ này cũng chỉ hai, ba mươi tệ, Thời Dịch gật đầu, không sĩ diện tranh trả tiền với cô.
Khương Mịch Nhĩ và Kiều Lạc Chỉ thấy bạn bè mua, cảm thấy chơi khá hay, thế là ùa lên mua theo nhưng không khắc chữ.
Lê Thiếu Chu đợi mua sau cùng, bảo ông chủ bán cho hai cái khắc chữ.
Cả nhóm chơi ở Tây An hai ngày, ngày thứ ba thì thu dọn đồ đạc lên Hoa Sơn. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ từ Tây An, sang đến chân núi thì đã hơn ba giờ chiều.
Bọn họ đã đặt trước khách sạn dưới chân núi.
“Nghỉ ngơi cho lại sức, tối đến thì chuẩn bị leo núi!”
Không sai, là leo núi vào buổi tối.
Mọi người đều nói, vì địa hình Hoa Sơn hiểm trở nên khi leo buổi tối sẽ không thấy sợ hãi.
Trước đó cả nhóm đã đặt nước và đồ ăn hút chân không vào trong hai balo, Thời Dịch và Lê Thiếu Chu mỗi người đeo một cái. Sau đó dựa theo thời gian trong kế hoạch để mua găng tay và áo mưa cùng với vé lên núi.
Mười giờ tối bắt đầu khởi hành leo núi, cả chặng đường vừa đi vừa nghỉ. Ngước nhìn lên núi chỉ thấy một hàng người đông nghìn nghịt không thấy điểm đầu, tất cả đều là du khách lên Hoa Sơn.
Ven đường leo núi được chăng xích sắt và đèn chiếu sáng, những nơi khác chỉ có một màu đen bao trùm. Không nhìn thấy độ cao thì sẽ không còn thấy sợ nữa.
Có vài đoạn dốc dường như thẳng đứng, chỉ đủ chỗ dẫm nửa bước chân, hoàn toàn phải vịn vào xích sắt mới leo lên tiếp được.
Phía trước đằng sau đều là biển người, dù có sợ hãi cũng chẳng thể quay lại, chỉ có thể dốc sức
leo tiếp. Trong lòng không tránh khỏi lo lắng, nhưng may mắn thay họ vẫn leo lên được tới đỉnh núi.
Mãi đến ba bốn giờ sáng, bọn họ mới tới được ngọn núi thấp nhất, cũng không định leo nữa bèn tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Trên núi gió thổi mạnh, chiếc áo mưa mỏng manh cũng có chút ít tác dụng.
Thời Dịch tháo găng tay đưa cho Ngu Trĩ Nhất, vẫn cảm thấy khá lạnh. Cậu hỏi: “Lạnh lắm à?”
“Cũng hơi lạnh ạ, nhưng vẫn có thể chịu được.” Mọi người leo núi chỉ để chờ cảnh mặt trời mọc, chịu lạnh một chút cũng không sao.
Mùa hè mà leo núi thì cũng chỉ chuẩn bị hai bộ quần áo, không giống mùa đông có thể khoác áo phao ấm áp, nhưng mà nếu ôm nhau thì vẫn có thể sưởi ấm được chút ít.
“Ôm anh sẽ đỡ hơn đấy.” Thời Dịch nói ra một cách rất thản nhiên.
Ngu Trĩ Nhất nhìn xung quanh, thấy khá nhiều người quanh đó, đặc biệt là nhóm bạn đang đứng cạnh, cô gái nhỏ dễ xấu hổ, cuối cũng vẫn ngại không dám hành động.
“Thôi, để anh ôm em vậy.” Thời Dịch hiểu thấu tâm tư nhỏ bé của cô, thẳng tay kéo cô ôm chặt vào lòng.
Kiều Lạc Chỉ răng va lập cập đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Lạnh quá má ôi!
Chắc chắn là vì gió thổi nên mới lạnh!
Bọn họ không may mắn lắm, không nhìn được cảnh tượng đẹp đẽ khi mặt trời mọc, thế nhưng cảnh ban sớm cũng đẹp không kém, mây mù giăng lối, dường như bước vào chốn tiên cảnh.
“Tớ cảm thấy, mình có thể khoe khoang chuyện này suốt đời luôn!”
Trèo lên được độ cao và địa hình núi non hiểm trở như vậy, chính là một kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đời.
Sáu người đứng tụm lại, nhờ một vị khách khác chụp giúp một tấm ảnh chung.
“Há há, quả nhiên cái kiểu chụp tập thể khi đi du lịch mộc mạc thật đấy.”
“Không sao, bọn mình ai cũng đẹp hết!”
Lúc ngồi cáp treo xuống núi, Ngu Trĩ Nhất cố khắc chế nỗi sợ độ cao của mình, nhưng cả hành trình không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể nắm chặt lấy tay của Thời Dịch.
—
Buổi sáng xuống khỏi Hoa Sơn, trưa lại ngồi xe về Tây An.
Lần này họ chọn một nhà nghỉ gần khu phố của dân tộc Hồi.
Thời gian du lịch còn chưa kết thúc, Văn Thính Ngữ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, nói: “Tớ phải đi trước đây.”
“Hả? Có chuyện gì à?”
“Có chút việc gấp, giờ phải về xử lý luôn, chúc các cậu đi chơi vui vẻ.”
Văn Thính Ngữ đột nhiên rời đi, Ngu Trĩ Nhất vốn ở cùng phòng với cô bây giờ lẻ loi một mình.
Thời Dịch chắc chắn không yên tâm để cô một mình một phòng trong nhà nghỉ.
“Hay là con gái ở chung một phòng hết?”
Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ đồng thời lắc đầu: “Ba người hơi chật.”
“Tớ và Nhĩ Nhĩ lúc ngủ đều thích giang chân giang tay, bọn tớ đều phải ngủ giường riêng, nếu Nhất Nhất mà ngủ chung một cái giường với ai trong hai người bọn tớ, thì cậu ấy đều bị thiệt.”
“Ớ? Hai người các cậu…” Ngu Trĩ Nhất còn đang muốn nói gì đó, Khương Mịch Nhĩ lập tức lôi cô ra một chỗ: “Nhất Nhất cậu qua đây, tớ giải thích với cậu một chút.”
Kiều Lạc Chỉ ở lại đối phó Thời Dịch: “Anh Dịch, hay là cậu thuê một phòng đơn cho Nhất Nhất đi, chủ yếu là dáng ngủ của tớ với Khương Mịch Nhĩ không được tốt lắm.”
Thời Dịch từ chối ngay tắp lự: “Không được, em ấy ở một mình sẽ sợ.”
Kiều Lạc Chỉ lại đưa ra đề nghị: “Thế nếu không thì cậu thuê phòng ở cùng với cậu ấy?”
Thời Dịch: “…”
“Dù sao thì hai cậu cũng bên nhau từ nhỏ, ngày nào cũng như hình với bóng, trong tình huống đặc biệt thì ở chung cũng không có vấn đề gì.” Kiều Lạc Chỉ thật lòng thật dạ sắp xếp rõ ràng căn phòng cho hai người.
Thời Dịch day trán, bất chợt im lặng.
Ngày nào hai người cũng đi với nhau, nhưng…
Thôi vậy.
Chăm sóc cho cô gái nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Kế hoạch thành công, Khương Mịch Nhĩ đưa Ngu Trĩ Nhất trở lại, khuôn mặt Ngu Trĩ Nhất hẵng còn đỏ bừng.
“Cậu ấy cũng không thể kiểm tra dáng ngủ của tớ và Kiều Kiều, thế chẳng phải là bọn tớ sắp xếp thế nào cũng được sao.”
“Nhất Nhất, đây là một cơ hội ngàn năm có một đấy, cậu phải nhân dịp này thăm dò tâm tư của cậu ta.”
“Độc giả của cậu giục chương mới từ lâu lắm rồi, cậu không định cho họ một chương mới có cái kết hoàn mỹ à?”
Khương Mịch Nhĩ lải nhải với cô.
Nói đến câu cuối, mặt Ngu Trĩ Nhất đã đỏ rực.
Thế nhưng, cô thầm chấp nhận kế hoạch của Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ.
Cơ hội…ngàn năm có một đó!
Vốn định đặt một phòng đôi hai giường, nhưng nhà nghỉ lại hết phòng hai giường, nên đành phải chọn phòng có một cái giường lớn.
Hình thức chung phòng này không có gì quá khác biệt so với lúc bình thường, nhưng có lẽ vì Ngu Trĩ Nhất có tâm tư riêng nên cứ thấy lo lắng thấp thỏm, ngồi trong phòng mà cứ nhấp nhổm, cổ họng khô khốc.
“Nhất Nhất.”
“…”
“Nhất Nhất?”
“…Dạ?”
Gọi vài câu mới phản ứng lại, Thời Dịch lấy đồ đạc trong vali để trên bàn: “Em đi tắm trước đi.”
“Vâng vâng!” Cô chỉ mong sao có chuyện gì đó có thể để cô bình tĩnh hơn một chút.
Ngu Trĩ Nhất cầm đồ và quần áo vào phòng tắm, cứ chậm chạp câu giờ, lúc đi ra đã là nửa tiếng sau.
Khi đó Thời Dịch vẫn đang cầm điện thoại chơi game, trông vô cùng nhàn nhã.
Ngu Trĩ Nhất cảm giác mình đã nghĩ nhiều quá.
“Anh, em tắm xong rồi.”
“Ừ, từ hôm qua đến giờ chưa được ngủ, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Cậu bình tĩnh nói xong thì quay vào phòng tắm.
Ngu Trĩ Nhất ngồi khoanh chân trên giường, gục đầu xuống, thở dài thườn thượt: “Ài…”
Thời Dịch chẳng có tí cảm giác nào với cô cả, khác hoàn toàn với lời Kiều Kiều và Nhĩ Nhĩ nói, trái lại cô mới chính là người căng thẳng ở chỗ này, mất mặt quá đi mất.
Khó chịu thật ấy…
Huhu.
Nhưng cô lại không hay biết rằng, sau khi người mà cô thích đi vào phòng tắm, giơ tay phải lên ấn vào vị trí của trái tim trên ngực, cảm nhận nhịp tim đập rộn rã không thể nào khống chế được.
Cậu thực sự…
Không bình tĩnh nổi.
Ngu Trĩ Nhất cứ ngồi chờ bên ngoài, không ngờ Thời Dịch rề rà tắm rửa còn lâu hơn cô.
Cô bật điều hòa muốn nằm xuống ngủ, nhưng lúc ngả lưng thì đầu óc tỉnh táo hết sức.
Lật qua lật lại nằm xuống bật dậy cả chục lần, rốt cuộc Thời Dịch mở cửa đi ra.
“Sao còn chưa ngủ thế?”
“Em không ngủ được.”
“…Chắc là đèn sáng quá, tắt đi là được.” Thời Dịch đi đến bên giường, với tay tắt công tắc đèn trên đầu giường, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Tia sáng mờ nhạt từ ngoài hắt vào qua khung cửa sổ, có thể nương vào đó nhìn đường nét lờ mờ trong phòng. Ngu Trĩ Nhất cảm giác được Thời Dịch ngồi bên cạnh, nhưng mãi vẫn chưa nằm xuống.
Bốn phía trở nên im ắng, một lát sau, Ngu Trĩ Nhất chợt lên tiếng: “Anh, anh cứ ngồi thế này thì…em cũng không ngủ được.”
“Khụ, được rồi, nhắm mắt lại đi, lát nữa là ngủ được thôi.” Thời Dịch ho nhẹ, rốt cuộc cũng nằm xuống.
Giường rất lớn, khoảng cách giữa hai người dường như chứa được cả một con sông.
Ngu Trĩ Nhất có tâm làm chuyện xấu nhưng lại không có gan làm, dù rất muốn dựa gần Thời Dịch thêm một chút, nhưng nếu làm như vậy thì lộ liễu quá. Cô chỉ có thể thầm thở dài trong lòng: “Anh, anh buồn ngủ chưa?”
“Ừm.” Dường như cậu thật sự mệt rồi, chỉ ậm ừ lên tiếng.
Ngu Trĩ Nhất ngại không làm phiền cậu nữa: “Thế anh nghỉ sớm chút.”
Ngu Trĩ Nhất chỉ có thể nương vào bóng đêm, len lén nhìn cậu, cứ chong mắt nhìn mãi. Cô chẳng sợ bị phát hiện vì Thời Dịch nằm ngửa, tư thế ngủ rất nghiêm chỉnh.
Nhưng cô cũng chẳng hay, thân thể của thiếu niên có dáng ngủ tốt bên cạnh kia đang cứng ngắc, hoàn toàn không dám cử động.
Nếu như không phải để ý cô gái nhỏ vẫn chưa trưởng thành thì sao cậu phải vất vả nhẫn nhịn như này?
Thế nên cậu chỉ có thể niệm thần chú trong lòng: “Cố gắng nhịn thêm chút nữa.”
Rất nhanh thôi, rồi họ sẽ trưởng thành.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Ngu Trĩ Nhất vẫn chưa ngủ.
Ngu Trĩ Nhất mượn ánh sáng nơi cửa sổ thận trọng dịch sang chỗ của Thời Dịch.
Cô chống hai tay trên giường, lúc đến gần Thời Dịch còn có thể ngửi được hương sữa tắm thơm ngát trên người cậu giống y của cô.
“Đến lúc ấy cậu hôn cậu ta một cái là biết ngay!”
Lời nói của Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ văng vẳng bên tai, tim Ngu Trĩ Nhất đập như trống dồn.
Cô thì thầm khe khẽ trong bóng tối: “Em hôn một cái nhé?”
===
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chuyện ở Tây An và Hoa Sơn tui đã tự trải qua rồi, tui sợ độ cao, tế bào vận động cũng không phát triển lắm, nhưng đến khi leo lên đỉnh thì cảm thấy cực kỳ có ý nghĩa luôn.
Thế nên anh giai làm gì trong phòng tắm ấy nhỉ hé hé hé
Spoil chương sau:Cô thì thầm khe khẽ trong bóng tối: “Em hôn một cái nhé?”Không trả lời tức là đồng ý!!!Mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng cô vẫn có thể phân được được mặt mũi của cậu, còn cả vị trí của đôi môi.Chỗ bàn tay ấn xuống trên cái giường mềm mại hơi lõm xuống, cô mượn lực nâng người lên.Lấy hết can đảm cúi sát vào cậu, chuẩn xác chạm vào bờ môi ấy, xác cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi biến mất.