Ngu Trĩ Nhất vốn nghĩ hôn lễ tổ chức vào mùa hè là chuyện tốt đẹp nhất trong năm nay, chẳng ngờ trước hôn lễ sự nghiệp của cô cũng phát triển rất tốt.
Nhà xuất bản liên hệ với trang web, muốn xuất bản cuốn truyện mới của cô. Cuốn mới kéo thành tích cho cuốn cũ, trừ mấy cuốn đã được bàn bạc xuất bản, lần này còn in thêm cả cuốn tiểu thuyết mà cô tốn nhiều thời gian nhất để viết.
“Rung động với anh đó” đã được đổi thành “Tuyệt đối rung động” khi xuất bản, hiện đang trong quá trình biên tập.
Ngu Trĩ Nhất chợt nghĩ cuốn tiểu thuyết này mà bị người thân bạn bè đọc được thì phải làm sao đây?
Thật ra cô không ngại chia sẻ niềm vui của mình với người khác, chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi.
Một cuộc sống hạnh phúc là điều ai cũng mong ngóng.
Buổi ký tên cho độc giả của Ngu Trĩ Nhất được ấn định vào tháng Ba, mùa hoa nở xuân về. Hôm cô đi ký tặng sách, Thời Dịch đích thân đưa cô đến nơi.
“Chốc nữa em ở đây một mình có ổn không?” Thời Dịch lo lắng hỏi.
“Cũng không phải có mình em, còn những người khác nữa mà.” Cô chỉ tay sang nhân viên.
Thời Dịch cầm tay cô: “Anh đang nói chuyện khác.”
Lần này, ánh mắt cô hết sức kiên định: “Em ổn mà!”
Cô gái nhỏ trước đây rụt rè trước đám đông cuối cùng cũng đã trưởng thành, có thể thoải mái đứng trước mặt mọi người, nói cảm ơn rành rọt.
Ký tên đến mức nhũn cả tay nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình của người hâm mộ.
Mọi người đều đã đọc “Tuyệt đối rung động” nên khá tò mò với nam chính ưu tú như vậy.
Vẻ ngoài của Ngu Trĩ Nhất xinh xắn, vậy còn “Tư Diệc” trong sách sẽ trông như thế nào đây?
Ngu Trĩ Nhất kể lại rất nhiều chuyện giữa mình và Thời Dịch, nhưng lại không để cho nam chính xuất hiện.
Trong lúc viết cuốn truyện này cũng có rất nhiều người nghi ngờ về tính chân thực, bảo cô dùng “nguyên mẫu” để làm mánh lới thu hút độc giả, song tình cảm giữa hai nhân vật ngày càng tốt, từ cấp ba cho đến tốt nghiệp đại học rồi kết hôn, quãng thời gian sáu năm ấy khiến người khác không thể phản bác.
Sau đó, trên weibo có người tuồn ra một tấm hình, trong buổi ký tên của tác giả “Dụ Tri” có một người đàn ông trẻ tuổi ngoại hình khí chất xuất chúng đứng chung với cô, còn cúi đầu thầm thì.
Mọi người đều đoán: Đây chính là Tư Diệc trong truyện rồi!
Dù không thấy chính diện nhưng tỉ lệ thân hình và cử chỉ thân mật giữa hai người, trông rõ là vô cùng xứng đôi.
Công ty game online Dịch Châu tung ra thị trường game lấy bối cảnh cổ trang “Trùng Mộng Giang Hồ” được rất nhiều bạn trẻ yêu thích, công ty ngày càng phát triển.
Tới tháng Tư, bộ phận thiết kế có một nhân viên mới, là một cô gái có vóc dáng cao gầy tên Uông Tư Uyển.
Uông Tư Uyển được bạn bè giới thiệu đến phỏng vấn tại Dịch Châu, cô cũng có thực lực nên thuận lợi qua vòng phỏng vấn, trở thành thực tập sinh.
Khi ấy cô mới biết Thời Dịch chính là ông chủ của Dịch Châu!
Cái tên Thời Dịch này cô đã nghe từ bé đến lớn, lần nào về nhà ông bà ở thị trấn đều sẽ nghe thấy người lớn đang nói về anh, khen ngợi anh.
Thời Dịch từ nhỏ đã được gọi là “con nhà người ta”, khi bé ghét chơi với bọn trẻ cùng tuổi.
Tới bây giờ người ta đã thành ông chủ, còn mình lại đi làm thuê cho người ta.
Một lần nọ Ngu Trĩ Nhất đến công ty, Uông Tư Tuyển mở miệng gọi chuẩn xác tên cô không sai một từ.
Ngu Trĩ Nhất nhìn gương mặt xa lạ, hơi nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Uông Tư Uyển cười nói: “Em quên rồi à, trước đây nhà chúng ta ở gần nhau đó.”
Ngu Trĩ Nhất nhìn kỹ Uông Tư Uyển lại một lần, thực sự trong đầu không có tí ký ức gì, nhưng cô không nói thẳng chỉ uyển chuyển gật đầu, thấp giọng tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi em cũng không nhớ rõ.”
“Em không nhớ là chuyện bình thường, dù sao khi ấy chúng ta vẫn còn nhỏ.” Uông Tư Uyển nhắc lại chuyện tấm bé.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hồi đó cô từ thành phố về nhà ông bà ở quê chơi, tự nhận mình hơn hẳn lũ trẻ ở đây nên chơi trò gì đều muốn giành lấy thứ tốt nhất.
Cô lớn hơn Ngu Trĩ Nhất ba tuổi, cũng nhớ rõ chuyện đó hơn. Chẳng thể ngờ cô bé con bị mọi người chê bai khi chơi trò chơi hồi đó lại gả cho thiên tài được mọi người tán dương.
Giờ phút này cô ta vô cùng hối hận! Hối hận sao lúc trước không giữ liên lạc với hai người này.
Ngu Trĩ Nhất nghĩ chuyện đến đây kết thúc, nhưng không biết Uông Tư Uyển xin được số điện thoại của cô ở đâu, gửi lời mời kết bạn qua wechat.
Sau khi được đồng ý kết bạn, Uông Tư Uyển thường xuyên chia sẻ vài món đồ của con gái, tìm chủ đề nói chuyện phiếm với cô.
Ngu Trĩ Nhất cũng đoán được cô ta đang muốn tìm cách trở nên thân thiết hơn với mình.
“Ài…” Giờ cô vô cùng cùng hối hận khi đồng ý kết bạn.
Làm bạn với nhau cũng được, nhưng kiểu người kết bạn có mục đích thì cô chẳng thể vui vẻ đón chào.
Thấy thái độ Ngu Trĩ Nhất lạnh nhạt, Uông Tư Uyển cũng dần dần nhận ra bèn kiềm chế hơn.
Một tuần sau, Uông Tư Uyển gửi tin nhắn cho cô: “Mấy hôm trước chị về chơi với ông bà, tình cờ gặp được thằng nhóc béo ngày trước chơi cùng đó. Chị và nó nói chuyện về em và Thời Dịch, nói một lát thì nhớ ra một chuyện.”
Nhắc tới chuyện hồi tấm bé, Ngu Trĩ Nhất vẫn khá thấy hứng thú.
Cô thuận theo hỏi lại: “Chuyện gì thế ạ?”
Uông Tư Uyển trả lời: “Lúc chơi trò chơi ấy, bọn nó chẳng bảo em chơi ngốc lắm đấy sao, khi ấy không chỉ bị Thời Dịch bắt phải xin lỗi, sau khi về nhà cũng bị bố mẹ mắng cho một trận, em có biết tại sao không?”
Đâu phải chỉ chơi ngốc, hồi đó ngoại trừ Thời Dịch thì chẳng ai bằng lòng chơi với cô!
Ngu Trĩ Nhất không biết.
Uông Tư Uyển nhắn tiếp: “Vì sau đó Thời Dịch đi tìm bố mẹ mấy đứa bắt nạt em, về sau chẳng đứa nào dám nói xấu em nữa.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Ngu Trĩ Nhất lặng thinh chốc lát, nhắn lại: “Cảm ơn chị đã cho em biết chuyện này, cảm ơn chị.”
Giờ phút cô thật lòng cảm ơn Uông Tư Uyển.
Chuyện đã qua nhiều năm, thậm chí cô không thể nhớ lại cảnh tượng khi ấy, nhưng khi thấy Uông Tư Uyển bảo khi ấy Thời Dịch vì bảo vệ cô mà đã lén đi tìm người lớn, trong đầu cô bất chợt hiện lên hình ảnh đó.
Đối với một đứa trẻ sáu tuổi mà nói thì đúng là cũng tốn nhiều tâm tư rồi!
Thời Dịch đối với cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Ngu Trĩ Nhất rút tai nghe, tắt màn hình máy tính rồi đứng dậy ra ngoài.
Cô vốn đang ở trong phòng viết truyện, Thời Dịch xử lý công việc ở phòng đọc sách bên cạnh, hai người đều ăn ý không quấy rầy đối phương.
Còn hiện tại cô lại muốn sang “quấy rầy” anh một chút.
Bất ngờ là Thời Dịch cũng không nghiêm chỉnh làm việc trước máy tính, mà đang nhàn nhã ngồi trên nệm dựa vào khung cửa ngoài ban công chơi game.
Được lắm! Vậy mà lại ngồi chơi game một mình! Ngay cả âm thanh trong trò chơi cũng nghe rõ mồn một.
Ngu Trĩ Nhất thả nhẹ bước chân, đến khi đứng gần anh không nói tiếng nào cúi người xuống, ghé sát đầu vào thình lình hỏi: “Anh thắng rồi à?”
Thời Dịch ngẩng đầu, suýt nữa va vào cằm của cô. Anh vươn tay kéo cô xuống ngồi lên đùi mình.
Một loạt động tác lưu loát khiến Ngu Trĩ Nhất không kịp trở tay: “Này này này, anh muốn làm gì đấy!”
Người đàn ông vừa rồi còn chơi game quăng điện thoại sang một bên, giam cô trong vòng tay mình: “Cố tình dọa anh đấy à?”
“Không hề, chính anh mải chơi game thì có!”
“Ừm, lỗi của anh.” Anh cũng không cãi lại. Thái độ nhận lỗi nhanh chóng này dù có giận đến mấy cũng chẳng giận nổi nữa, huống hồ Ngu Trĩ Nhất vốn không giận.
“Anh xong việc rồi à?”
“Cũng xong được một phần rồi.”
“Anh chơi game mà chẳng gọi em.” Gần đây cô và Thời Dịch đang cùng chơi một trò, song “ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới”, thời gian chơi game cũng không nhiều.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khóe mắt Thời Dịch đảo qua chiếc điện thoại ở gần đó, đôi môi nhếch lên thành nụ cười mỉm: “Ừm, là lỗi của anh.”
“Em không trách anh!” Cô thanh minh.
“Nhưng vừa nãy anh đã tự kiểm điểm lại bản thân một chút, cảm thấy mình đang sai.”
“Dạ?” Giờ này mà còn có người chủ động kéo lỗi sai về phía mình sao?
“Vậy nên anh thấy rằng cần phải bồi thường thật tốt cho Nhất Nhất nhà mình.” Lời nói của Thời Dịch tự nhiên chuyển biến, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên khang khác.
Dường như Ngu Trĩ Nhất nhận ra điều gì đó, vội vàng giãy ra khỏi người anh: “Không không không không, không cần đâu, anh cứ chơi tiếp đi, em ra ngoài trước…”
Thời Dịch bật dậy, cô không thoát được bèn trốn vào tấm rèm bên cạnh.
Thời Dịch cầm mép tấm rèm vạch ra, chui vào tóm lấy cô.
Hai tay bị ấn vào tường, cảm giác khô nóng lan toàn thân. Người đàn ông cúi đầu mơn trớn vành tai cô: “Cô gái ngoan của anh, hôm nay chúng ta thử tư thế mới nhé.”
Giọng nói nồng ấm như hương rượu khiến lòng người mê say.
Chốc lát sau, trong tấm rèm cửa sổ truyền ra tiếng rên yêu kiều không ngừng.
Sau đó cô kể lại chuyện Uông Tô Uyển với Thời Dịch, hỏi anh có còn nhớ không.
Thời Dịch phủ nhận, chỉ nói rằng lúc đó còn bé nên không nhớ nữa.
Nhưng làm sao anh có thể quên chuyện đó được?
Thuở thơ ấu, Ngu Trĩ Nhất khá ngu ngơ, không được nhanh nhẹn như bạn bè cùng lứa, luôn chậm chạp hơn người ta. Những đứa trẻ khác cũng không biết cách lựa lời đối đãi, lúc nào cũng thẳng thừng đuổi cô ra chỗ khác.
Thế nên anh thường dẫn theo Ngu Trĩ Nhất, để cô không cần phải chạy theo sau lũ trẻ.
Cô bé con bị tổn thương bởi những lời nói ác ý của đám trẻ con, anh sẽ nhớ tên từng đứa rồi đi tìm bố mẹ của chúng, cố ý khiến cho chúng nó bị ăn mắng.
Dù bị những đứa trẻ khác cho rằng anh cố ý đi mách người lớn cũng không sao, miễn là không còn lời ác ý nào nhằm vào cô.
Tóm lại anh nhất định phải che chở bảo vệ cô.
Hôn lễ của Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch được ấn định vào đầu tháng Sáu, lúc này đã sang hè nhưng trời chưa nóng bức, không lạnh cũng không nóng vừa hợp mặc áo cưới.
Điều khiến Ngu Trĩ Nhất cảm thấy ngạc nhiên chính là
thiết kế bối cảnh đám cưới.
Trước đây trong tiểu thuyết viết về cảnh kết hôn của nam chính và nữ chính, cô luôn phải dựa vào việc xem video rồi viết lại một cảnh tượng xinh đẹp.
Bây giờ Thời Dịch biến những điều cô viết trong tiểu thuyết trở thành hiện thực ngay trước mắt.
Thật giống như hồi còn bé đã từng nói, nếu như cô muốn làm công chúa, Thời Dịch sẽ xây cả một tòa thành cho cô.
Thời Dịch sẽ thực hiện tất cả những điều cô mong muốn.
“Anh, anh đọc tiểu thuyết của em từ lúc nào thế?”
“Lâu rồi nên anh cũng không nhớ.”
“Thì cũng phải có khoảng thời gian đại khái chứ?”
“Em thử đoán xem?” Thời Dịch không chịu trả lời mà còn đưa cho cô một câu hỏi khó.
Trước đây khi ở chung, Thời Dịch đã biết chuyện cô viết tiểu thuyết. Cô nghĩ thầm dù sao cũng ở chung rồi, không có khả năng giấu diếm mãi được.
Nhưng Thời Dịch tỏ vẻ không hứng thú lắm với việc cô viết tiểu thuyết, chỉ khích lệ cô kiên trì với đam mê này.
Cô cũng cho rằng Thời Dịch không quá để tâm…
Nhưng sau khi xâu chuỗi những sự việc lại với nhau, rất nhiều chuyện đều là tình tiết trong tiểu thuyết của cô.
Lần thứ nhất, thứ hai còn cho là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy chính là do người nào đó tạo nên.
Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, Ngu Trĩ Nhất tìm được một cái máy bắn bong bóng nhỏ xinh màu hồng trong hộp giấy.
Cái máy đã bị hỏng chức năng bắn bong bóng, nhưng bên ngoài vẫn nguyên vẹn không xước xát.
Cô chợt nhớ đến mình từng viết một câu trong tiểu thuyết: “Tay cầm máy bắn bong bóng, chạy nhào vào lòng chàng trai mà em thích.”
Ngu Trĩ Nhất tra lại thời gian đăng chương, lại ngồi nhẩm tính, hình như sau khi cô viết câu này, Thời Dịch không chỉ mua cho cô máy bắn bong bóng mà còn ôm cô?
Chắc không…không sớm vậy đâu nhỉ!Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Để làm rõ chuyện này mà cô đã nói bóng gió nhiều lần, nhưng Thời Dịch luôn không chịu nói đáp án cho cô.
Càng như vậy Ngu Trĩ Nhất lại càng tò mò hơn.
Quân sư quạt mo Văn Thính Ngữ cho cô một chiêu tuyệt diệu: “Đợi đến tối, lúc trên giường ấy, cậu đừng cho cậu ta vào, để xem cậu ta có nói hay không!”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Ác thật sự!
Nói thật lòng, Ngu Trĩ Nhất không quá tin tưởng vào đề nghị này, vì Thời Dịch rất mạnh mẽ trong chuyện đó, nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, lần nào cũng khiến cô mệt đến nỗi chẳng còn sức phản kích.
Nhưng những lời Văn Thính Ngữ nói cứ văng vẳng không ngừng trong đầu cô, mà cô cũng vô cùng muốn…giành quyền chủ động một lần!
Cô nghĩ như vậy và cũng làm như vậy.
Lúc động tình, cô cố gắng giữ vững lý trí, kiên quyết cản anh lại: “Từ lúc nào anh đã biết em viết cuốn tiểu thuyết đó.”
“Em yêu, thời điểm này không hợp để nói những chuyện khác đâu.”
“Nhưng em muốn biết.” Cô chống tay vào lồng ngực Thời Dịch, không chịu cho anh làm bước tiếp theo.
Thời Dịch híp mắt, ngay tức khắc xoay chuyển thế cục, siết chặt hai tay cô ấn xuống chiếc giường mềm mại.
“Thời Dịch!” Đôi môi cô vợ nhỏ mềm mượt, gương mặt ửng đỏ: “Anh đừng cậy anh khỏe hơn em mà muốn làm gì thì làm!”
“Nhất Nhất không muốn à?” Thấy đôi mắt long lanh ngấn nước của cô, rõ là đã động tình, Thời Dịch trêu trọc không ngừng: “Trông em rõ ràng rất khó chịu khi phải nhịn mà.”
“…” Cô bất an uốn cong thân thể, nhỏ giọng rầm rì nhưng chẳng thành lời.
Rốt cuộc Thời Dịch không nỡ tổn thương cô, cô vừa phản kháng anh cũng đành nghe theo, không để cô giãy dụa mãnh liệt nhỡ bị thương.
Thấy cô cố chấp như vậy, Thời Dịch biết nếu hôm nay không cho cô một đáp án e là cô thật sự buồn bực.
“Em muốn biết lắm à?”
“Muốn.” Giọng nói của cô gái mềm mại khiến anh chẳng kìm lòng nổi.
“Năm nhất đại học, cái bữa liên hoan mà hai chúng ta ăn cùng một chỗ ấy.”
“Thế còn lúc anh mua máy bắn bong bóng cho em, còn bảo em ôm anh nữa?”
“Anh có xem qua tờ ghi chú em kẹp trong cuốn sổ.” Cũng vì nhìn thấy nội dung trong tờ ghi chú mà cậu cảm thấy đây là điều cô mong muốn, nên mới thực hiện theo.
Mà Ngu Trĩ Nhất đã quên mất chuyện mình từng kẹp tờ ghi chú vào trong cuốn sổ.
May mắn là Thời Dịch vẫn chưa phát hiện ra bí mật hồi cô yêu thầm.
Ngu Trĩ Nhất đang thả trôi suy nghĩ thì Thời Dịch lại không nhịn nổi nữa.
“Được rồi, câu hỏi của em anh đã trả lời hết, vậy nên giờ anh muốn đòi thưởng từ em.” Nói xong anh cắn môi cô, không hề cho cô cơ hội đặt câu hỏi.
Anh vẫn cho rằng mỗi bước tiến trong cuộc đời đều nên dựa theo một kế hoạch rõ ràng, làm xong bước này rồi chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp.
Nhưng đến khi gặp Ngu Trĩ Nhất, anh không thể chờ lâu như vậy, anh chỉ muốn cô thuộc về mình càng sớm càng tốt!
Ngày chính thức cử hành hôn lễ, Nguyễn Tinh đưa theo con trai đến, giải thích với cô: “Dạo này Nghiên Nghiên bận quá nên đành phải đưa em theo.”
Triệu Tâm Nghiên không thi đỗ đại học nên đã đi làm, giờ đã thành một nhân viên trong xã hội.
Ngu Trĩ Nhất có thể cảm nhận được những lời Nguyễn Tinh nói với mình cũng chẳng có ý tốt đẹp gì.
Song cô chẳng quan tâm Triệu Tâm Nghiên có đến hay không, chị em ruột các cô chẳng khác gì những người xa lạ.
Chuyện cũ năm xưa đã không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, hôn lễ diễn ra thuận lợi theo đúng kế hoạch trước đó.
Ngoài khung cảnh xanh biếc tuyệt đẹp bên trong, bên ngoài còn dựng một cầu vòm dài bện đầy hoa hai bên, hệt như một hôn lễ trong mơ.
Khi người chủ trì hỏi hai người có đồng ý làm vợ chồng, cùng đồng cam cộng khổ với nhau không, hai người đều trả lời không chút do dự: “Tôi đồng ý.”
Quãng đời còn lại chầm chậm bước, may sao có người kề bên.
Hôn lễ chỉ là một nghi thức nhưng lại không thể thiếu trong hôn nhân.
Một ngày vui vẻ cũng đầy mệt nhọc.
Thời Dịch đi mời rượu khách khứa, không chịu để cô uống một giọt nào.
Tối hôm đó, Ngu Trĩ Nhất đẩy người đàn ông đầy mùi rượu vào phòng tắm: “Hôm nay anh uống bao nhiêu thế?”
“Không nhiều lắm.”
“…” Cô thấy uống đến nỗi người sực mùi mà giờ lại bảo không nhiều lắm với cô?
Ngu Trĩ Nhất: “Anh, có phải anh say rồi không?”
Thời Dịch lắc đầu nói: “Anh không say.”
“Được rồi.” Ngu Trĩ Nhất nghe vậy yên lặng gật đầu, làm vẻ mình đã biết: Anh thật sự say rồi.
Cởi quần áo cho anh xong, Ngu Trĩ Nhất muốn đi điều chỉnh nước ấm, lại phát hiện mình bị Thời Dịch kéo lại, không đi được.
“Anh, anh buông em ra đã, em…” Mới nói được nửa câu đã bị động tác của Thời Dịch ngăn lại.
Không biết câu nói kia đã kích thích đến chuyện gì trong lòng Thời Dịch, anh đột ngột xoay người ôm chặt lấy cô, miệng còn nỉ non một câu: “Anh mãi mãi không bỏ rơi Nhất Nhất.”
Những lời này…dường như đã được nghe.
Một câu nói dễ dàng chạm đến trái tim cô, một câu khơi lại hồi ức mà cô chôn sâu trong đáy lòng.
Nhưng bây giờ nhớ lại, cô không thể nhớ nổi những tổn thương mà những người đó đã mang lại cho cô, và khi cô nhắm mắt lại, tất cả những hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô là sự kề cạnh ấm áp.
Nghĩ đến đây, Ngu Trĩ Nhất thuận thế ôm eo anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về: “Nhất Nhất đã về nhà với anh rồi nè, sẽ không rời đi một lần nào nữa.”
“Được.” Thời Dịch cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, cặp mắt đào hoa lại càng mê ly.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, cánh cửa đóng chặt phản chiếu hình bóng hai người đang quấn quýt thân mật.
=====
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chương này tui đã dùng từ cực kỳ cẩn thận rồi á, mong rằng chúng ta may mắn (ý bả là mấy cảnh Tấn Giang không cho phép đó =)))))
1.
Anh giai nào đó: Lỗi của anh.
Nhất Nhất: Không, anh không sai.
Anh giai: Anh sai, anh muốn bù đắp.
2.
Anh giai: Anh trả lời hết rồi, cần được thưởng.
Nhất Nhất:???