Gần đến Tết, nhà nhà bắt đầu trang trí đèn lồng treo ngoài cửa, đi đến đâu cũng cảm nhận được không khí vui tươi náo nhiệt.
Văn Thính Ngữ nhận được cuộc gọi từ thành phố Vân Dương, vẫn là giọng nói quen thuộc ấy.
“Thính Ngữ, năm nay cháu..”
“Cháu sẽ về.”
Lần này không cần Nhậm Hinh tìm lý do, cô cũng định quay về.
Cô đã lớn và có thể phán xét mọi việc đúng sai một cách lý trí. Thật ra cũng chẳng thể phân rõ đúng sai, chỉ là có rất nhiều chuyện quấn vào nhau khiến cô bị trói chặt vào đó.
Còn bây giờ, cô đã học được cách thoát khỏi nó.
Sau khi Văn Thính Ngữ trở về thành phố Vân Dương, cô sống ở ngôi nhà ban đầu của mình, không phải là ngôi nhà mà mẹ cô ở.
Kỳ nghỉ tết chỉ có ba tuần, cô không mang theo quá nhiều đồ cá nhân, cần gì thì có thể đi mua luôn.
Có điều quần áo mùa đông thường rộng và nặng, một chiếc áo khoác đã chiếm hơn nửa vali.
Văn Thính Ngữ đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng thì có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Được sự cho phép của chủ nhân căn phòng, Nhậm Hinh từ từ mở cửa.
Văn Thính Ngữ nhìn lại, thấy Nhậm Hinh đang cầm hai tay hai chai rượu, trông giống như hai chai rượu vang gần đây cha cô mua về.
Nhậm Hinh bước vào phòng khi chắc chắn rằng cô không hề tỏ ra khó chịu, nâng hai chai rượu trên tay lên nói với cô: “Dạo này bố cháu cứ nhớ thương chai rượu này, cô phải giấu nó đi để ông ấy không phát hiện ra. Suy đi tính lại, cả ngôi nhà này chỉ có phòng cháu là an toàn nhất. “
Tuy Văn Thính Ngữ không biết nhiều về rượu nhưng nhìn chai rượu cũng biết giá không hề rẻ.
Rượu giấu trong phòng con gái.
Chuyện này… cũng khá thú vị.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước đây Văn Bân rất thích mua rượu vang về rồi từ từ thưởng thức, nhưng bây giờ bác sĩ không cho uống, ông vẫn chưa bỏ được thói quen, có lúc không kìm được lại uống trộm.
Nhậm Hinh nghĩ chi bằng giấu luôn chai rượu đi.
Trong căn nhà này có chỗ nào Văn Bân không thể vào? Chỉ có phòng của con gái ông, từ đó ông sẽ kiềm chế hơn.
Văn Thính Ngữ ngầm đồng ý với hành động của Nhậm Hinh.
Thấy cô không bài xích mình như mấy năm trước, Nhậm Hinh thử tâm sự với cô: “Bố cháu, ông ấy…”
Mọi chuyện trong miệng Nhậm Hinh đều liên quan đến Văn Bân, có lẽ bà đang cố ý nói cho cô biết chuyện này.
Văn Thính Ngữ cũng biết được nhiều điều về thói quen của bố mình, cùng với… hai bên thái dương của ông dần xuất hiện tóc bạc.
“Bố cháu ấy à, rõ là đã già mà không chịu nhận, vài sợi tóc bạc cũng không chịu được. Ông ấy cứ đòi mua cái gì đó để nhuộm lại, hễ ai mách ăn gì có thể mọc tóc đen là ông ấy thử hết.”
Văn Thính Ngữ yên lặng lắng nghe, lúc này cô không cảm thấy Nhậm Hinh đang ồn ào.
Cuối cùng, cô nghiêm túc nói lời cảm ơn Nhậm Hinh: “Cô Hinh, cô vất vả rồi.”
Nhậm Hinh ngẩn người.
Đến khi hoàn hồn, bà cười đáp Văn Thính Ngữ: “Không vất vả đâu, sống thế này cả đời lại hay đấy, chẳng phải sống đơn giản thì sẽ vui hơn đó sao?”
Bà không hề cảm thấy khổ cực khi chăm sóc mái ấm này, bởi vì bà bằng lòng làm những điều đó.
Nói về những điều vụn vặt hàng ngày của chồng đều xuất phát từ sự quan tâm, yêu thương của bà dành cho chồng.
Trong bữa cơm, Văn Bân hỏi về công việc của con gái: “Năm cuối chắc sắp học xong rồi nhỉ? Con sắp phải đi thực tập chưa? Con định tìm việc ở đâu?”
Văn Thính Ngữ thuận miệng đáp: “Thành phố Vân Dương ạ.”
Văn Bân khẽ gật đầu: “Cũng được, thành phố Hằng xa quá, thường ngày bố không thể chăm sóc con. Nếu con về Vân Dương làm việc, bố có thể nhờ người quen sắp xếp cho con.”
Văn Thính Ngữ nhẹ nhàng đặt đôi đũa lên chiếc bát nhỏ, khéo léo từ chối sự giúp đỡ của bố: “Bố, con có thể tự tìm việc.”
Văn Bân không ép buộc, xua tay tỏ vẻ không thèm để ý: “Con muốn thế nào cũng được, bố càng vui vẻ thoải mái.”
Nhậm Hinh khẽ đẩy cánh tay ông, ra hiệu bằng mắt bảo ông chú ý lời nói của mình.
Năm mới là ngày sum họp gia đình, những người con lang thang xa xứ cũng sẽ trở về nhà.
Ngày Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch trở lại thành phố Vân Dương, Văn Thính Ngữ đã biết được lịch trình của cô bạn, hai người đã trao đổi qua tin nhắn.
Văn Thính Ngữ hiếm khi rủ người khác ra ngoài, nhưng Ngu Trĩ Nhất là một ngoại lệ.
Cô rất thích tâm sự với cô gái ấy vì cô biết rằng cô ấy sẽ lắng nghe và có thể giữ bí mật.
Trò chuyện với Ngu Trĩ Nhất là một điều thú vị.
Cô rất thích không gian quán cà phê này, ánh đèn ấm áp không chói chang, ngồi trong góc có cảm giác yên tĩnh và thanh bình.
Một quán cà phê yên tĩnh, một ly cà phê, các cô có thể ngồi rất lâu ở đây.
Cả hai đều là sinh viên năm cuối, lại quá hiểu nhau nên có vô vàn chủ đề để nói chuyện.
Hai người đều không phải kiểu người nói liên miên, đối thoại cũng chậm rãi, như đang cố ý nghiền ngẫm từng từ để ngộ ra ẩn ý trong đó.
Ngu Trĩ Nhất hỏi kế hoạch tương lai của cô: “Sắp phải đi thực tập rồi, cậu đã nghĩ kỹ muốn làm gì chưa?”
“Tớ sẽ về Vân Dương làm việc. Cậu thi nghiên cứu sinh rồi phải không? Có chắc không?” Thực ra kế hoạch của Văn Thính Ngữ không phải dài hạn, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn rằng mình sẽ quay lại đây.
“Ừ! Học thêm kiến thức, tớ thấy cũng ổn.” Ngu Trĩ Nhất có thu nhập, cũng chẳng thiếu thốn cái gì. Thời Dịch không muốn cô tiếp xúc với những phức tạp của xã hội quá nên càng ủng hộ cô học lên cao.
Văn Thính Ngữ cụp mắt, ngón tay vuốt vành cốc cà phê, khẽ thở dài: “Tốt thật đấy.”
“Có thể làm chuyện mình muốn làm, ở bên người mình thích, tốt biết bao.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngu Trĩ Nhất cũng biết chuyện của cô và Thẩm Lạc Bạch, nhưng cô không dám hỏi vào lúc này, vì sợ động vào nỗi đau của đối phương.
Màn hình điện thoại di động bên cạnh đột nhiên sáng lên, tiếp đó rung lên từng hồi.
Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng cầm điện thoại, ra hiệu với Văn Thính Ngữ rồi đi ra ngoài, để không làm phiền người khác bởi tiếng nói chuyện điện thoại.
Văn Thính Ngữ nghĩ đến cái tên ghi chú cô vừa liếc thấy trên màn hình, một ghi chú đặc biệt.
Nhưng cô biết đó là Thời Dịch.
Cốc cà phê đã cạn đáy, tay của Văn Thính Ngữ vẫn không rời khỏi thành cốc.
Cô thẫn thờ ngồi nhìn bốn phía xung quanh.
Có một đôi nam nữ ngồi đối diện bên cửa sổ. Người đàn ông thỉnh thoảng có vài động tác tay. Người phụ nữ hơi cúi đầu xuống, mái tóc dài gợn sóng buông xõa qua tai, bàn tay khum lại che khuôn miệng, như nếu cô ấy nghe thấy điều gì đó thú vị mà mỉm cười.
Đằng trước có hai cô gái, cuộc trò chuyện tuy không ồn ào nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra một số điểm chính. Ví dụ như ai và bạn trai của ai, rồi lại nói sang chủ đề chia tay.
Ngu Trĩ Nhất cũng không nghe điện thoại quá lâu, lúc quay lại vẫn mang theo nụ cười trong trẻo, nụ cười xuất phát sự vui sướng trong lòng vốn có sức hút rất lớn, ngay cả Văn Thính Ngữ cũng kkông khỏi cảm thán vẻ đẹp của cô gái ấy.
Chỉ xét riêng về ngoại hình, vẻ đẹp của Ngu Trĩ Nhất không phải kiểu gây ấn tượng mạnh, nhìn thoáng là phải ngơ ngẩn.
Vẻ đẹp của cô là kiểu…dịu dàng theo năm tháng, khiến cho bạn cam tâm tình nguyện ở bên cô nhìn thời gian trôi.
“Nhất Nhất, mình đi thôi.”
Một cốc cà phê đi đôi với câu chuyện, câu chuyện dở dang phải đợi đến lần sau mới hé lộ tình tiết hấp dẫn hơn.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống nhiều, Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng quàng khăn che cổ.
Văn Thính Ngữ không sợ lạnh, mùa đông người khác mặc ba bốn cái áo, cô chỉ cần hai cái là không cảm thấy lạnh.
Tuy nhiên, nhìn phản ứng trong tiềm thức của Ngu Trĩ Nhất, hệt như một con vật nhỏ bị gió lạnh đóng băng, vội rúc vào lớp vỏ bảo vệ ấm áp luôn rất thú vị.
Văn Thính Ngữ thuận miệng nói: “Thói quen này của cậu tốt đấy.”
“Bị nhắc nhiều lần thành quen.” Ngu Trĩ Nhất khoác tay cô một cách tự nhiên, không cần nói những lời ngọt ngào hay làm dáng vẻ gì đó cũng đã toát ra sự nũng nịu.
Một cô gái như thế này luôn khiến người ta muốn cưng chiều.
Đường phố mùa đông lạnh lẽo, nhưng không khí tươi vui của năm mới luôn mang lại không khí sôi động, người qua kẻ lại trên phố nườm nượp, Ngu Trĩ Nhất vô tình liếc đã thấy ngạc nhiên.
“Thính Ngữ… kia có phải Thẩm Lạc Bạch không?” Ngu Trĩ Nhất kích động kéo Văn Thính Ngữ.
Cánh tay của cô bị lắc liên hồi, tựa như ly nước nằm yên trong lòng nổi gợn sóng, chao đảo muốn tràn ra ngoài.
Văn Thính Ngữ ngước mắt theo hướng Ngu Trĩ Nhất chỉ, bóng dáng mờ ảo đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ trở nên rõ ràng từng chút một trong con ngươi của cô.
Chỉ một cái liếc mắt đã làm ánh mắt cô khựng lại, sau đó rất khó dời đi.
Nhưng cậu ấy không đi một mình.
Bên cạnh cậu là một cô gái trẻ ưa nhìn với mái tóc đen dài để mái, mặc một chiếc áo khoác màu hồng với váy ngắn màu trắng, kết hợp với đôi giày màu be trông vô cùng phong cách. Tông màu nhẹ từ đầu đến chân, dáng vẻ tươi sáng dịu dàng động lòng.
Họ cách nhau không quá mười mét, tấm biển quảng cáo chắn giữa như vạch giới hạn.
Trong mắt hiện lên một lớp sương mù, bóng dáng kia dần ẩn trong lớp sương mù dày đặc.
“Thính Ngữ …” Ngu Trĩ Nhất sửng sốt.
Vừa rồi cô không nhìn thấy người đứng bên cạnh Thẩm Lạc Bạch nên mới gọi Văn Thính Ngữ.
Mặc dù không biết mối quan hệ giữa Thẩm Lạc Bạch và người đó là gì, nhưng chuyện giữa Văn Thính Ngữ và Thẩm Lạc Bạch vốn đã nhạy cảm, lại nhìn thấy bức ảnh này, ắt hẳn sẽ khó chịu trong lòng.
Văn Thính Ngữ nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn duy trì lý trí như bình thường: “Chúng ta đi thôi.”
Ngu Trĩ Nhất biết cô và Thẩm Lạc Bạch đã lâu không gặp nhau, nhưng bây giờ họ phải quay đầu bước đi khi bắt gặp nhau trên phố, thật là đáng tiếc.
Cô nắm tay Văn Thính Ngữ, cổ vũ cô bạn theo đuổi: “Nếu như muốn gặp cậu ấy, thì nhất định phải đi tìm.”
Nét mặt Văn Thính Ngữ không đổi, hỏi một câu: “Nếu người mà cậu nhìn
thấy là Thời Dịch, cậu sẽ nghĩ gì?”
“Ừm …” Ngu Trĩ Nhất chậm rãi lắc đầu trả lời: “Chẳng nghĩ gì cả.”
Cứ coi như Thời Dịch đứng với những cô gái khác, cô sẽ không có bất cứ suy nghĩ linh tinh nào
Bởi vì tin tưởng.
Văn Thính Ngữ đọc được câu trả lời từ nét mặt chân thành của cô bạn.
Văn Thính Ngữ hiếm khi nở nụ cười: “Cậu biết không? Cậu có một đặc điểm rất hấp dẫn.”
Đề tài đột nhiên chuyển sang bản thân khiến Ngu Trĩ Nhất hoang mang, chỉ có thể hỏi ngược lại: “Cái gì thế?”
Chiếc khăn quàng cổ Ngu Trĩ Nhất tuột từ bả vai xuống phía trước vì hành động quay người vừa rồi.
Văn Thính Ngữ cười nhìn cô, quấn lại chiếc khăn quàng cổ dài, sờ lên bộ lông mềm mại, sau đó quấn lấy nửa cổ cô rồi quàng ra sau lưng, động tác nhẹ nhàng: “Ở bên cậu khá là thư thái, luôn có một cảm giác thoải mái dễ chịu. ”
Không ngờ lại nhận được đánh giá tốt, Ngu Trĩ Nhất ngây ngốc cười, “Có lẽ là bởi vì tớ là người được chữa lành.”
Dù biểu hiện thường ngày có hơi ngây ngô nhưng cô cũng không còn là đứa trẻ, mọi chuyện cô đều hiểu rõ trong lòng.
Cô không phải là một bông hoa được nuôi trong nhà kính, nhưng cô rất may mắn, gặp được người thương yêu, bứng về nhà nuôi dưỡng, chăm chút dịu dàng tưới tắm, cuối cùng khiến cô mọc rễ nảy mầm một lần nữa.
Carol phát hiện người đàn ông bên cạnh lơ đãng mất hồn, cô nàng nhìn theo tầm mắt của Thẩm Lạc Bạch để tìm kiếm, ngoại trừ đám đông bình thường, cô nàng không tìm thấy gì cả.
Carol có chút tò mò: “Này Thẩm, anh đang nhìn gì thế?”
Thẩm Lạc Bạch dời ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Carol, cô nên đi rồi.”
Carol xách một chiếc túi màu hồng nhạt, khóa bạc có họa tiết mèo chạm rỗng, dễ thương nhưng vẫn thời trang, rất phù hợp với cách ăn mặc ngây thơ của cô nàng.
Trước thái độ dửng dưng của người đàn ông, cô nàng không hề tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ nũng nịu: “Sao anh lại vội vàng đuổi người ta đi thế, bố em gọi anh đến đón em, anh nên đưa em về nhà mới phải.”
“Đó không phải là công việc của tôi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có một ánh đèn đỏ mờ nhạt trên chiếc taxi đang lao tới, Thẩm Lạc Bạch giơ tay phải lên, chiếc taxi giảm tốc độ và tấp vào lề để dừng lại.
Thẩm Lạc Bạch mở cửa và đứng ở một bên.
Carol nghĩ rằng đây là thuận theo của anh, mỉm cười ngồi vào xe.
“Rầm …”
Cánh cửa đóng lại, chỉ có một mình cô lên xe.
Carol ấn cửa sổ xuống, bàn tay dán vào cửa kính, thò đầu ra ngoài: “Anh để tôi một mình trong taxi, nhỡ tôi có chuyện gì thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ gọi cảnh sát.” Thẩm Lạc Bạch quay người rời đi không chút do dự.
Carol nhìn bóng lưng kia, càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này tràn đầy sức hấp dẫn khó cưỡng.
Cô nàng cảm thấy thú vị, có vài thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, mà cái kiểu giữ khoảng cách thế này lại càng khiến người ta muốn chiếm lấy.
Nhà của Văn Thính Ngữ và Ngu Trĩ Nhất ở hai hướng ngược nhau, hai người đi được nửa đường thì tách ra.
“Gặp sau nha.”
Ngu Trĩ Nhất vẫy tay, chờ sau khi Văn Thính Ngữ rời đi, cô lấy điện thoại di động ra gọi lại cho ai đó: “Anh, anh đến đi, em đợi anh ở bên đường, gần trạm xe buýt.”
Một lúc sau, một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, dừng lại ven đường.
Ngu Trĩ Nhất ngồi vào ghế phụ lái.
Thời Dịch đặt một tay lên vô lăng gõ nhịp hai lần: “Cứ nói với anh ở đây là được rồi, sao còn phải bắt anh ở bên đó chờ? Anh không thể gặp người khác à?”
“Không phải đâu.” Ngu Trĩ Nhất thuần thục kéo dây an toàn xuống, Thời Dịch xoay người sang một bên, lấy dây an toàn từ tay cô, ấn vào chốt cài bên dưới.
“Thính Ngữ rất nhạy cảm, em sợ cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”
Không phải sợ Văn Thính Ngữ sẽ hiểu lầm điều gì đó, nhưng việc nhìn thấy người khác ngọt ngào ân ái trong tâm trạng như vậy có thể khiến cô ấy càng nghĩ thêm.
Thời Dịch vuốt tóc của cô: “Được rồi, chuyện này cho qua đi.”
Sau khi tạm biệt Ngu Trĩ Nhất, Văn Thính Ngữ gọi điện cho Văn Bân: “Buổi tối chắc con sẽ về nhà mẹ, không về nhà ăn tối nữa.”
Những việc này Văn Bân đều để cô tự ý quyết định.
Mở khóa túi xách, lấy chìa khóa lâu ngày không dùng đến, nhét vào ổ khóa.
Vặn nhẹ một cái, cánh cửa mở ra.
Sau nửa năm, vật dụng trong nhà vẫn y như lúc cô rời đi, ngay cả việc dọn dẹp cũng sạch sẽ như lúc đó.
Căn nhà này chỉ có hai chiếc chìa khóa nên không cần tra, đáp án đã hiện ra trong đầu cô.
Ở đây lâu rồi không nấu nướng, nhà cũng không có nguyên liệu tươi ngon, cô lười ra ngoài nên đặt mua đồ trên mạng.
Mất khoảng nửa giờ để đồ mang đi đến nơi, nhưng không lâu sau khi thoát khỏi trang đặt hàng, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Chúng tôi được cử đến kiểm tra các thiết bị điện trong gia đình và loại bỏ các mối nguy tiềm ẩn.”
Cô kiểm tra danh tính người đến, đúng là người được ban quản lý sắp xếp mới mở cửa ra.
Người đó kiểm tra mạch điện, lại hỏi vài câu đơn giản rồi ký vào biên bản trước khi rời đi.
Hai mươi phút sau, đồ ăn được giao đến, shipper gọi điện bảo cô xuống lấy.
Cổng vào khu nhà có nhân viên bảo vệ canh giữ, nhưng cổng của từng khu có lối đi bộ riêng, nếu may mắn, bạn có thể lựa lúc người khác đi ra để vào, còn không thì sẽ bị chặn ngoài cửa phải nhờ người bên trong ra mở.
Văn Thính Ngữ đi xuống sau khi nhận được cuộc gọi, lúc lấy túi ni lông từ tay người giao hàng, cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng… Chìa khóa vẫn ở trong nhà, trên bàn ở cửa ra vào.
Cũng may cô không để điện thoại trong phòng.
Cánh cửa sắt ở tầng dưới bị đóng lại, Văn Thính Ngữ ngồi trên băng ghế bên trong cùng với chiếc hộp đựng đồ mang đi bên cạnh.
Điện thoại được mở khóa tự động bằng khuôn mặt. Cô sử dụng điện thoại bằng một tay. Thay vì tìm kiếm danh bạ, cô lại gõ từng chữ số một.
Chuông điện thoại vang lên khoảng mười giây, trong thời gian chờ đợi, tốc độ tim đập của cô cũng thay đổi, trong lòng cũng không bình tĩnh như ngoài mặt.
17 giây …
Có người nhận.
Bên kia không phát ra tiếng động, Văn Thính Ngữ cầm điện thoại áp bên tai, nhẹ giọng nói: “Em để quên chìa khóa trong nhà.”
Giọng nữ từ điện thoại di động là giai điệu đã vang vọng bên tai cậu hàng ngàn lần, trong vài giây im lặng, tâm trạng cậu dao động dữ dội hơn bao giờ hết.
Giọng nói từ cổ họng cậu như nhuốm lửa: “Chờ anh về.”
Là quay về.
Giọng điệu giao tiếp không hề xa lạ, như thể cả hai chưa từng xa cách.
Khi Thẩm Lạc Bạch chạy ra ngoài, cậu suýt nữa đụng trúng đồng nghiệp: “Ôi mẹ ơi, ai mà chạy khiếp thế.”
Có người ngạc nhiên nói: “Hình như người đó là Thẩm Lạc Bạch?”
Văn Thính Ngữ ngồi trên băng ghế, đồ đạc bên cạnh vẫn chưa động vào. Mùa đông nhiệt độ xuống thấp, bất cứ thứ gì nóng nực để bên ngoài sẽ dần dần nguội đi.
Đồ ăn mà cô đặt chắc là… cũng đã lạnh rồi.
Biểu tượng pin ở góc trên bên phải của điện thoại gần như trong suốt, chỉ còn một vạch đỏ nhấp nháy rồi biến mất.
Điện thoại cũng sập nguồn.
Trên đường đi, Thẩm Lạc Bạch bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng Khưu Huệ Nghi tái phát nhốn nháo muốn gặp con trai.
Thẩm Lạc Bạch gọi lại cho Văn Thính Ngữ, nhưng điện thoại bên kia đã tắt.
Vì mẹ mà cậu đã từ bỏ rất nhiều thứ.
Kể cả cô gái đó.
Nhưng lần này…
Hãy cứ để cậu ích kỉ một lúc, chỉ một lúc thôi …
Xe dừng ở lối vào của khu nhà, Thẩm Lạc Bạch mở cửa chạy thẳng lên, đưa chìa khóa vào khu vực cảm ứng, đẩy cửa đi qua.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến tầng dưới nơi Văn Thính Ngữ ngồi, người bên trong đúng lúc quay đầu lại.
Đôi mắt của hai người chạm nhau trong không khí xẹt ra tia lửa.
“Trên đời này, có vài người, được gặp mặt… đã là ơn trên ban cho.”