Sau khi soi gương tô son lại hai lần, Hạ Sí vẫn không hài lòng lắm, màu son đỏ kem trong suốt như pha lê, tô lên đôi môi xinh đẹp trông cực kỳ bắt mắt, nhưng nếu nhìn kỹ hơn một chút, thì có thể thấy rõ dấu vết trên môi còn chưa tiêu tan đi là bao.
Rõ ràng là người dịu dàng như vậy, nhưng khi hôn, sao có thể lưu lại dấu ấn ở trên môi cô! Hơn nữa lại còn là trước khi đi ngoài!
Quay đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia dựa vào cạnh cửa, Hạ Sí nhíu mày lại, dùng lời lẽ chính đáng giáo dục một trận, “Sau này trước khi ra ngoài, không thể hôn như vậy nữa.”
“Xin lỗi.” Người đàn ông gật đầu mỉm cười, đi về phía cô, cầm lấy thỏi son trong tay cô, trùng khớp với nắp tròn đặt trên bàn, tự nhiên bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Khóe môi cô gái nhếch lên, rất nhanh đã đem sự tức giận vừa rồi vứt ra sau đầu, ôm lấy cánh tay bạn trai cùng nhau xuống tầng.
Lúc này không vội vàng, Hạ Sí có thể chậm rãi chọn lựa giày phù hợp để mang ra ngoài.
Trong tủ ban đầu chỉ đặt giày nam nhưng bây giờ đã có thêm vài hàng giày nữ, đủ loại đủ kiểu dáng, màu sắc khác nhau. Đôi giày có thể phối hợp với bộ trang phục hôm nay cũng có đến hai ba đôi, Hạ Sí có chứng khó khăn trong việc lựa chọn, ngón tay chỉ của cô đang di chuyển lần lượt trên ba đôi giày.
Cuối cùng, Thời Ngộ lấy ra một đôi boot cao cổ màu đen từ bên cạnh ra, hỏi cô: “Đôi này có được không?”
“Được được!” Hạ Sí không chút do dự gật đầu, duỗi tay ra lấy.
Áo len cao cổ màu trắng kết hợp với chân váy đen, quần tất màu da tự nhiên trắng nõn lại không bị lộ rõ, đôi boot màu đen vừa che, vừa làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp. Mặc một chiếc áo khoác màu đen, cũng vừa vặn phù hợp.
Lúc đi ra ngoài, cô mới chợt nhớ ra bên cạnh mình còn thiếu thứ gì đó, “Túi xách của em!”
“Ở chỗ này.” Thời Ngộ hơi nâng cánh tay lên, màu xách hình thoi màu trắng gạo ở trong tay anh, sợi dây xích màu vàng quấn quanh khớp xương cứng rắn.
Hạ Sí vui vẻ mỉm cười.
Có người quan tâm đến mình, vì mình mà chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, thật sự là quá hạnh phúc!
*
Dựa theo định vị mà An Lan đã phát, xe dừng ở trước một khách sạn sang trọng nào đó.
Trước đây nơi tụ tập của bọn họ cũng không chỉ giới hạn ở nhà hàng hay địa điểm vui chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người bạn cùng nhau thuê một căn phòng, bố trí những thứ cần thiết bên trong, miễn là sẵn sàng chịu chi tiền, là có thể vui chơi thỏa thích!
Hạ Sí cũng không suy nghĩ gì, dựa theo địa điểm An Lan phát để tìm kiếm.
“Cô là, Hạ Sí tiểu thư?”
“Đúng vậy.”
Quầy lễ tân cần xác minh thân phận của cô trước, sau khi nhiều lần xác định cô chính là Hạ Sí, ánh mắt dời về phía người đàn ông bên cạnh.
Người ở trên đã lên tiếng, nói đợi chút có một cô gái tên là “Hạ Sí” đến đây, thì bảo cô ấy lên tầng cao nhất, nhưng chỉ một mình Hạ Sí tiểu thư hay là…… Có bạn đồng hành khác nữa.
Người ở quầy lễ tân cố ý vô tình nhìn chằm chằm vào Thời Ngộ, cảm giác nguy cơ của Hạ Sí rất mạnh, lặng lẽ đứng chắn ở trước mặt Thời Ngộ, chắn cả người anh lại ở phía sau.
Phát hiện ra động tác nhỏ của cô, Thời Ngộ giả vờ như không biết, phối hợp với cô, chủ động lùi lại phía sau hai bước.
Mặc dù quầy lễ tân hơi do dự, nhưng cô ấy cũng chỉ nhận được nhiệm vụ là dẫn Hạ Sí lên tầng, sau khi xác nhận thân phận, cung kính đem mời hai người vào thang máy riêng.
“Chào cô, Hạ tiểu thư, xin mời đi theo tôi.” Nhân viên lễ tân nhấn số tầng cho bọn họ, cũng không đi cùng.
Trong thang máy chỉ có hai người, Hạ Sí kéo cánh tay Thời Ngộ, lặng lẽ nhéo một cái, “Vừa rồi nhân viên làm việc ở quầy lễ tân, cứ nhìn chằm chằm anh mãi.”
“Anh sai rồi.” Anh cũng không phản bác, tính tình cũng rất tốt trả lời không chút do dự.
“Nào có người nào nhận sai như vậy chứ.” Mặc cho tính tình của người nào có nóng nảy hơn đi chăng nữa, gặp được người có tính tình như Thời Ngộ, chỉ sợ đều sẽ mềm lòng hơn vài phần.
Hạ Sí đến gần, thì thầm điều gì đó bên tai anh, trong thang máy có camera giám sát, nhân viên công tác chỉ nhìn thấy dáng người cao thẳng của người đàn ông, hơi cúi đầu xuống, ôm cô gái bên cạnh vào lòng.
“Nhanh, liên hệ với Mục thiếu!” Nhân viên đảm nhận nhiệm vụ theo dõi cầm lấy bộ đàm, nhưng đối phương lại chậm chạp một lúc lâu không nhận được câu trả lời.
“Đinh ——”
Thang máy dừng ở tầng tương ứng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một nam một nữ nắm tay nhau vừa nói vừa cười bước ra khỏi cửa thang máy……
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ánh đèn dẫn đường thắp sáng cả hành lang, kéo dài từ thang máy về phía trước. Mặt đất hành lang được phủ kín bằng thảm đỏ, hoa hồng hai bên tường dưới ánh đèn được bố trí tinh tế chiếu xuống có vẻ đặc biệt kiều diễm.
“A!”
Hạ Sí bị một màn này “dọa sợ” đứng yên tại chỗ.
Cô hơi ngửa đầu, nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn đến chỗ nào, cũng đều được trang trí giống nhau.
“Cái này…… Chúng ta đi nhầm chỗ rồi sao?” Phản ứng đầu tiên của Hạ Sí là kinh ngạc, không dám đi lên phía trước thêm một bước, sợ mình đi nhầm chỗ làm rối loạn địa điểm người người khác đã bố trí tỉ mỉ.
Cô cầm lấy điện thoại di động, liên tục kiểm tra lại tin nhắn vài lần, ngẩng đầu tìm kiếm số tầng, “Không sai mà, là tầng này, An Lan gửi nhầm sao.”
“Ừm, có cũng có thể.” Thời Ngộ nhẹ giọng phụ họa, độ cong khóe miệng càng sâu, ý cười ở đáy mắt lại càng nông hơn.
“Chúng ta đi xuống trước đi, anh xem cách trang trí này hơn phân nửa là dùng để tỏ tình hoặc là cầu hôn, chúng ta đừng phá hỏng!” Hạ Sí nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thời Ngộ, thật sự sợ mình đi nhầm chỗ.
Trong lòng cô, tỏ tình và tình yêu là chuyện tốt đẹp. Cô đã gặp được tình yêu đích thực của mình, được như ước nguyện, cuối cùng cũng tin tưởng hầu hết mọi người trên thế giới đều có thể có một trái tim chân thành.
Nhưng mà bọn họ đã tính sai!
Nút thang máy mất tác dụng như bình thường, nhấn thế nào cũng không có phản ứng.
Cùng lúc đó, Hạ Sí nhận được tin nhắn mới từ An Lan: 【Không sai, em đi lên phía trước đi.】
“Hai người làm cái gì……” Cô nghi ngờ, An Lan và Mục Minh Viễn kết hợp lai với nhau chỉnh cô? Bằng không vì sao lại bày ra những thứ loè loẹt như vậy làm gì!
Thời Ngộ đứng ở bên cạnh, thu hết cuộc trò chuyện giữa cô và An Lan vào đáy mắt. Anh mỉm cười vươn tay ra, vuốt hai sợi tóc rũ trước người Hạ Sí ra sau lưng, tự nhiên ôm lấy bả vai cô gái, sau đó đi theo lời nói của cô ấy, “Có lẽ là trò chơi, đi xem một chút cũng được.”
Ngay cả Thời Ngộ cũng nói như vậy, Hạ Sí gần như sẽ không cần động não suy nghĩ nữa, tin tưởng lời nói của anh không nghi ngờ.
Dấu hiệu dẫn đường ở cửa thang máy kéo dài đến trong phòng, Hạ Sí giẫm lên ngọn đèn dẫn đường dưới lòng bàn chân chậm rãi đi vào, trên đường đi vẫn không buông tay Thời Ngộ ra.
Cửa phòng mở rộng ra, càng đi tới gần, ánh đèn càng sáng. Khi cô vừa bước bước chân đầu tiên vào cửa, ngay lập tức bị khung cảnh tinh xảo và lộng lẫy bị bên trong làm cho kinh hãi.
Chính giữa căn phòng, vô số bó hoa bao quanh hình trái tim tình yêu đối xứng, những ánh đèn lấp lánh xung quanh giống như bầu trời đêm đầy sao, lấp lánh, không ai không tiết lộ một chút thông tin nào……
Trong căn phòng rộng rãi này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi khi mới vào cửa, nếu nhìn vào bên trong, nhất định cách trang trí sẽ càng thêm bắt mắt hơn nữa.
Hạ Sí không khỏi lùi lại phía sau vài bước, bàn tay nắm lấy cánh tay Thời Ngộ càng dùng sức hơn, “Thật, thật sự đi nhầm rồi!”
Thời Ngộ cao hơn Hạ Sí, tầm mắt sẽ càng rộng hơn, giữa những bó hoa có một thứ mà Hạ Sí không nhìn thấy, in rõ ràng ấn hai chữ cái đặc biệt. Ánh mắt trong sáng của người đàn ông đảo qua dòng chữ cái tỏ tình kia, hơi nghiêng người, lặng lẽ ngăn cản tầm mắt của Hạ Sí, “Như vậy sao? Có lẽ là bận em nhớ nhầm thật.”
Vừa mới dứt lời, bên trong căn phòng rộng rãi sáng sủa đột nhiên tối đi, ánh đèn tắt đi rất nhanh.
“A Ngộ!”
Tình huống xảy ra bất người khiến cho Hạ Sí cực kỳ khó chịu, trực tiếp chui vào trong lòng ngực Thời Ngộ.
“Đừng sợ.” Người đàn ông đặc biệt bình tĩnh, rất nhanh đã bật đèn pin của điện thoại di động lên chiếu sáng.
Cùng lúc đó, tiếng chuông của điện thoại di động Hạ Sí vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng xung quanh, cô vừa cúi đầu đã nhìn thấy, là An Lan.
“Hạ Hạ, rất xin lỗi rất xin lỗi, chị thật sự nhớ nhầm tầng rồi, không phải là tầng 32, là tầng 23!” An Lan sốt ruột giải thích, sợ cô đi nhầm.
“Thì ra là thật sự đi nhầm.” Hạ Sí nhíu mày, trong lòng đã có chút không vui, “Em biết rồi, đợi lát nữa sẽ đến đó.”
Nếu như lúc trước chỉ xông vào địa điểm do người khác tỉ mỉ trang trí, cô sẽ không như vậy, nhưng hiện tại gặp phải tình huống bất ngờ thật sự là ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
“A Ngộ, là An Lan nhớ nhầm.” Hạ Sí có chút lo lắng, “Chủ nhân của nơi này có trách chúng ta đã làm phiền họ rồi hay không? Nhưng dọc đường đi cũng không nhìn thấy có người.”
Thời Ngộ an ủi nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ liên hệ với quản lý khách sạn xử lý chuyện này sau, hiện tại nên đi tìm bạn của em trước được không?”
“Ừm ừm!” Chỉ cần Thời Ngộ lên tiếng, cô sẽ không nghi ngờ gì nữa.
Lúc cô và Thời Ngộ nắm tay nhau rời đi, thang máy vừa rồi không thể chạy đã trở lại như bình thường.
–
Tầng 23.
An Lan tạm thời chạy tới tầng 23, mặt đối mặt với Mục Minh Viễn.
“Vì sao đột nhiên bảo tôi nói với Hạ Hạ ở tầng 23?” Vừa rồi nhận được điện thoại của Mục Minh Viễn, tạm thời thay đổi chú ý, bảo cô nói với Hạ Sí là nhớ nhầm tầng, hiện tại An Lan vân chưa hiểu được.
“Cô ấy dẫn theo Thời Ngộ đến!” Nhắc tới việc này, Mục Minh Viễn tức giận đến mức dậm chân!
Vừa rồi anh ta vốn đã trốn trong một căn phòng ở tầng 32 đợi Hạ Sí đến, chỉ là bởi vì không kịp thời nhận được thông tin từ phòng điều khiển truyền đến, vô ý để cho Hạ Sí dẫn theo Thời Ngộ cùng nhau đi vào.
Khi anh ta biết được việc này, thiếu chút nữa tức giận đến mức một hơi cũng không thở ra được!
Nhưng anh ta cũng không phải là đồ ngốc, trước khi Hạ Sí nhìn thấy lời thổ lộ có khắc tên cô giữ những bó hoa, đã bảo người làm công việc tắt tất cả đèn của tầng ca nhất, rồi lại bảo An Lan gọi điện thoại dẫn bọn họ rời đi.
“Người đàn ông kia thế mà cũng không biết xấu hổ đi theo tới?” An Lan nhíu mày, phản đối cách làm của Mục Minh Viễn, “Cho dù Thời Ngộ đến thì thế nào, điều này cũng không thể ngăn cản chuyện anh tỏ tình với Hạ Hạ.”
Mục Minh Viễn không phụ họa theo, ngược lại nhìn chằm chằm An Lan thêm nhìn vài lần, “Đột nhiên tôi có hơi hoài nghi cô đây là thật sự muốn tác thành cho tôi và Hạ Hạ hay là chỉ muốn xem đây là vở kịch hay?”
“Có ý gì?”
“Hạ Hạ dẫn theo Thời Ngộ tới, chứng tỏ trăm phần trăm là sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của tôi, cho dù tôi có xuất hiện, cô ấy cũng sẽ cự tuyệt ngay tại chỗ.”
“Nhưng không phải lúc trước anh đã biết rõ Hạ Hạ sẽ không dễ dàng chấp nhận cậu rồi sao? Chính anh đã nói, lần này tỏ tình chỉ vì muốn làm cho cô ấy hiểu rõ được tâm ý của anh mà thôi.”
“Vậy cũng không giống nhau! Hạ Hạ đến một mình, tôi có thể nhắc cho cô ấy nhớ lại chuyện cũ, nói không chừng cô
ấy sẽ động dung. Nhưng nếu người đàn ông kia ở đây, tôi sẽ chỉ bị chế giễu!”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh ta biết Hạ Sí khẳng định sẽ cự tuyệt anh ta. Bị cô gái mình thích cự tuyệt ở ngay trước mặt tình địch, chẳng phải là tự mình đưa tới cửa cho tình địch dằn mặt sao?
Cho nên anh ta mới nhanh chóng rút lui khỏi tầng 32, bảo người sắp xếp một phòng bình thường, hy vọng sẽ có thể đánh tan nghi ngờ của Hạ Sí.
Chẳng được bao lâu, tiếng cửa phòng vang lên.
An Lan đi đến mở cửa, quả nhiên thấy Hạ Sí và Thời Ngộ đứng cùng nhau ở ngoài cửa.
Nhìn thấy người quen thuộc, cuối cùng Hạ Sí cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may lần này không đi nhầm nữa.”
An Lan nhéo ngón tay, gượng cười hai tiếng, “Thật sự xin lỗi, thế mà lại nhớ nhầm số tầng.”
Bên trong truyền tiếng chào hỏi nhiệt tình của Mục Minh Viễn.
Hạ Sí nắm tay Thời Ngộ bước vào bên trong.
Bốn người cùng gặp mặt.
“Hôm nay chính thức giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn trai của tôi, Thời Ngộ.” Hạ Sí nhìn về phía người bên cạnh, hai gò má bạch ngọc lộ ra màu hồng nhạt.
“Cái gì?” An Lan vô cùng giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, “Hai người ở bên nhau?!”
Cô ấy phản ứng như vậy, tuyệt đối không phải vui mừng. Nhớ tới thái độ lúc trước của An Lan, sắc mặt Hạ Sí hơi trầm xuống.
Từ trước đến nay cô không che giấu điều gì, cũng không cần che giấu cảm xúc của mình, An Lan nhìn mặt đoán ý, che giấu vẻ mặt kinh ngạc, “Lúc trước không nghe the thấy em nói đến, có hơi bất ngờ.”
“Ừm.” Hạ Sí nhẹ giọng đáp, lại về phía Thời Ngộ giới thiệu hai người với anh.
“Cô ấy là An Lan, trợ lý của em.”
“Đây là Mục Minh Viễn, bạn em quen lúc ở nước ngoài.”
Vừa rồi Mục Minh Viễn đã chuẩn bị xong lý do, cúi đầu xuống như tự lấy đá đập vào chân mình.
Bạn trai?
Vào này anh ta chuẩn bị bày tỏ tâm ý của mình, Hạ Sí lại mang đến cho anh ta một “kinh hỉ thật lớn” trước, Mục Minh Viễn đứng ở bên cạnh An Lan, cả người cũng sắp choáng váng!
Bầu không khí xung quanh vi diệu, bình tĩnh nhất, cũng làm cho người ta khó nắm bắt nhất có lẽ cũng chỉ có Thời Ngộ.
“Chào hai người.” Anh giả vờ như không biết địch ý của An Lan và Mục Minh Viễn, mỉm cười vươn tay về phía Mục Minh Viễn.
Mục Minh Viễn rất không muốn bắt tay, nhưng anh ta càng không muốn để lại ấn tượng xấu không biết phép tắc ở trước mặt Hạ Sí, cắn răng lịch sự bắt tay với Thời Ngộ, “Xin chào.”
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Hạ Sí cũng lộ ra nụ cười.
Cuộc hẹn hôm nay, ý định chính là để cho bạn bè biết, Thời Ngộ không phải là đang đùa giỡn với cảm tình của cô, bọn họ đã ở bên nhau một lần nữa.
Sau khi ngồi xuống, Mục Minh Viễn bắt đầu nói bóng nói gió, “Hạ Hạ, nghe nói vừa rồi hai người đi nhầm lên tầng 32, không gặp phải chuyện gì kỳ quái chứ?”
“Có gặp phải.” Hạ Sí thành thật trả lời.
Trái tim Mục Minh Viễn lập tức bị treo lên!
“Hình như ở tầng 32 có người bố trí địa điểm để tỏ tình, bọn tôi thiếu chút nữa đi vào nhầm……” Nhớ lại chuyện vừa rồi, Hạ Sí thật sự không có ấn tượng gì tốt, “Nhưng mà bên trong một người cũng không có, bằng không thật sự xấu hổ muốn chết.”
Mục Minh Viễn: “……”
Bên trong có người, còn không ít! Chẳng qua là đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta trốn ở trong bóng tối.
Vốn là sắp xếp những người kia dựa theo bước đi của Hạ Sí ấn xuống các công tắc mở ra từng bất ngờ, không ngờ, sẽ bị làm phiền.
Một ánh mắt đảo qua mặt Mục Minh Viễn, thoáng nhìn bộ dáng anh ta muốn nói rồi lại thôi, Thời Ngộ khẽ cười nói: “Vẫn luôn nghe nói danh tiếng phục vụ của khách sạn dưới trướng Mục gia rất tốt, hôm nay may mắn nhìn thấy khung cảnh của tầng cao nhất, danh xứng với thực.”
“Hả? Mục gia? Mục Minh Viễn?”
Cùng họ, Hạ Sí rất nhanh liên kết chúng lại với nhau. Trước kia chỉ biết nhà Mục Minh Viễn có tiền, chưa bao giờ tìm hiểu về sản nghiệp của nhà anh ta, hiện giờ xem ra quả thật không tồi.
“Ha, ha ha…… Thật trùng hợp, đây là nhà tôi.” Mục Minh Viễn luôn cảm thấy, câu nói kia của Thời Ngộ không giống như là đang giải thích quan hệ của anh ta với khách sạn của Mục gia, mà là là ám chỉ anh ta không kịp triển khai kế hoạch.
Giữa đàn ông, có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ràng.
Mục Minh Viễn ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt ôn hòa kia, không có một chút lực công kích nào. Nhưng anh ta luôn cảm thấy, phía dưới đôi mắt ôn hòa kia của Thời Ngộ, có ẩn chứa sự tính toán thâm thúy khiến người ta nhìn không thể thấu được.
Lần tụ hội này, Thời Ngộ rất thoải mái, iều này trái ngược với sự khó chịu của bọn họ, một chút bất cẩn sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng họ đang tìm kiếm lỗi lầm.
“Hạ Hạ, đây đều là những món dựa theo khẩu vị của cậu.” Mục đẩy dĩa pha lê đến trước mặt Hạ Sí, ân cần quan tâm.
Hạ Sí ngược lại rất tinh tưởng về đánh giá của Mục Minh Viễn về đồ ăn, bởi vì anh ta kén ăn, món ăn có thể được anh ta khen ngợi hương vị đều thật tốt.
Đang muốn vươn đũa ra gắp, bên tai truyện đến một hơi thở ấm áp, “Thời tiết lạnh, ăn ít đồ ăn lạnh thôi.”
Trong phòng riêng được ngăn cách với bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Thời Ngộ dặn dò không nhẹ không nặng vừa vặn truyền đến tai những người khác.
Vừa dứt lời, Hạ Sí liền rút tay lại.
Nghe qua là vì suy nghĩ cho sức khỏe của Hạ Sí, cũng không mạnh mẽ ngăn cản sự lựa chọn của Hạ Sí, tìm không ra chút sai lầm nào. Mục Minh Viễn thầm mắng một tiếng “Ngụy quân tử”, nghĩ thầm người này lòng dạ đen tối thâm trầm, chỉ cần không chú ý sẽ bị anh lừa gạt tính kế.
Anh ta cũng không chết tâm, lại chuyển một chén canh nóng thơm phức đến trước mặt Hạ Sí, “Đúng đúng đúng, trời lạnh thì nên uống canh nóng.”
Đây là canh nóng bổ dưỡng, thơm mà không ngấy, cái này Thời Ngộ sẽ không thể bắt được lỗi đâu đúng không?
Sau đó, không đợi Mục Minh Viễn đắc ý quá lâu, nụ cười trên mặt liền cứng đờ.
Trong chén Hạ Sí đựng đầy đồ ăn, nếu mà múc thêm canh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hương vị của đồ ăn.
Loại chuyện nhỏ này chỉ cần trực tiếp ấn chuông bảo nhân viên phục vụ đưa lên bộ đồ ăn mới là được, nhưng Hạ Sí không lên tiếng, Thời Ngộ trực tiếp múc canh vào trong bát của mình, đẩy đến trước mặt cô, “Có thể nếm thử.”
Hạ Sí dùng ngay cái thìa sứ trong chén múc một ngụm đưa đến bên miệng, uống xong còn vô cùng hài lòng đánh giá, “Thơm.”
“Thật sao?”
Thời Ngộ lơ đãng biểu lộ tò mò.
Hạ Sí không suy nghĩ gì, sảng khoái đẩy nửa chén còn lại trở về, “Anh thử xem là biết.”
Mục Minh Viễn: “……”
Mẹ kiếp, sao lại có cảm giác như mình đang giúp đỡ tình địch!
–
Mục Minh Viễn xum xoe hết lần này đến lần khác, cuối cùng đều bị Thời Ngộ khéo léo giải quyết, thậm chí ngược lại còn thể hiện ân ái trước mặt bọn họ.
Tuy nhiên, hai người là quan hệ bạn trai và bạn trai được hai bên công nhận, bọn họ không thể bởi vì chi tiết tương tác nhỏ này mà mà thể hiện ý kiến.
Lúc sau, An Lan gần như không hề mở miệng.
Cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng, Mục Minh Viễn là sẽ tiêu tiền dỗ dành người khác vui vẻ, nhưng kiểu phú nhị đại bình thường chỉ lo ăn nhậu chơi bời như anh ta, căn bản đấu không lại tâm tư thâm trầm như Thời Ngộ.
Có lẽ không thể trông cậy vào Mục Minh Viễn được.
Đồng thời, cô ấy cũng phát hiện, Hạ Sí nhìn có vẻ kiêu căng, nhưng ở trước mặt Thời Ngộ tùy tâm sở dục, trên thực tế lại bị Thời Ngộ ăn đến gắt gao.
Có thể nói, Thời Ngộ phải đồng ý, sẽ mặc kệ Hạ Sí đi làm; nếu là anh không đồng ý, nói dăm ba câu, không, đôi câu vài lời cũng có thể làm cho Hạ Sí từ bỏ.
Hạ Sí ở trước mặt Thời Ngộ, ngoan ngoãn đến mức làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Êm đềm chưa bao giờ nhìn thấy một Hạ Sí như vậy, ngay lập tức cảm thấy, ảnh hưởng của Thời Ngộ đối với Hạ Sí quá lớn.
*
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Hạ Sí nói tạm biệt với An Lan và Mục Minh Viễn.
An Lan trầm mặc một lúc lâu êm đềm cuối cùng cũng nói ra, “Hạ Hạ, không bằng hôm nay em và chị cũng trở về bên kia đi? Thuận tiện chăm sóc em hơn.”
“A……” Hạ Sí hiển nhiên không ngờ An Lan lại cố chấp với công việc như vậy, lúc trước cô nói ra những lời cay nghiệt, nhưng cũng không phải là muốn đuổi việc An Lan, chỉ đành nói: “Tạm thời không cần, A Ngộ sẽ chăm sóc em.”
“Như vậy làm sao giống nhau được, chị là trợ lý của em, có một số việc anh ta không hiểu, chị sẽ giúp em xử lý thỏa đáng.” Giọng điệu An Lan hơi vội vàng, cố gắng nhắc nhở chính mình tầm quan trọng.
“Quá khoảng thời gian nữa rồi nói sau.” Hạ Sí mím môi, ý cười trên mặt dần dần nhạt đi.
Thái độ Hạ Sí kiên định, An Lan chỉ phải tạm thời từ bỏ.
Hạ Sí và Thời Ngộ trở về Thủy Mộc Thanh Uyển, xe chạy vào gara ngầm.
Mỗi chủ sở hữu của Thủy Mộc Thanh Uyển đều có nhà để xe riêng, nhưng hai chiếc xe thường xuyên được sử dụng thường sẽ đậu trong bãi đậu xe công cộng của Thủy Mộc Thanh Uyển, thuận tiện cho việc ra vào.
Xe dừng lại, Hạ Sí xuống trước đợi.
“Bíp ——”
Có còi xe.
Thanh âm không nên vang lên này khiến Hạ Sí chú ý, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe mở ra, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt khiến cô quen thuộc đến mức khó quên bị ác mộng quấn quanh.
Cả người Hạ Sí ngẩn ra, vội vàng quay mặt đi.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ thật đọc kỹ đoạn trước, cũng có thể đoán được người đàn ông thần bí là ai ~