22 tuổi……
Kết hôn.
Hạ Sí che miệng, ánh mắt bỗng nhiên chua xót, nhanh chóng chớp chớp vài cái, kìm nén nước mắt sắp chảy ra về lại.
Thời gian ngọt ngào nhất của tình yêu, bọn họ đã đồng ý. Những lời hứa lúc còn trẻ, nhiều đến mức hầu như không thể đếm được, nhưng cô không biết, mỗi lời nói và hành động của Thời Ngộ không phải là một lời hứa nhất thời, mà là một kế hoạch thật sự chuẩn bị cho tương lai.
Cuối cùng Hạ Si cũng nhận lời chúc phúc kia từ bố mẹ, đặt ở trước người, trông vô cùng quý giá.
Đi đến Thời gia, Hạ Sí phát hiện tiếp xúc nói chuyện với người khác cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng, ít nhất những gì cô nhìn thấy và nghe được đều là những chuyện và âm thanh làm cho tâm tình vui vẻ. Còn có Pho Mát bị gửi nuôi ở Thời gia, đã nhiều ngày không gặp, cũng làm cho cô vô cùng hạnh phúc.
Tâm tình rất tốt Thời phu nhân bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trước tiên phải chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến, bà còn cảm thấy trong nhà ít người sẽ quạnh quẽ, muốn mời người khác đến cùng chia vui.
Nhưng suy xét đến tình huống hiện tại của Hạ Sí, bọn họ chỉ liên lạc với Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi. Người trẻ tuổi tóm lại cũng dễ nói chuyện hơn một chút, hơn nữa bọn họ quen biết nhau từ trước, càng dễ ở chung hơn.
Nghe nói chuyện Thời Ngộ và Hạ Sí lãnh chứng, Giang Duyệt Hề vừa mừng vừa sợ, tốc độ chạy tới cọ cơm so với ai cũng nhanh hơn nhiều. Nhưng mà, chỉ có một mình cô ấy đến, nghe nói công việc của Lê Ngôn Chi bận rộn, không có thể cùng Giang Duyệt Hề đến đây.
“Hai đứa này đúng thật là, bất ngờ như vậy không kịp chuẩn bị gì hết!”
Người yêu cũ đã chia tay 5 năm, quay lại chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, giờ đã kết hôn, nghe ra có vẻ thú vị.
Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Duyệt Hề lóe lên một tia trêu chọc, “Tiểu A ngộ đợi em 5 năm, chỉ sợ đã ngóng trông hôm nay từ lâu rồi.”
Mẹ Thời nói, A Ngộ đã muốn kết hôn với cô từ rất lâu trước kia; Giang Duyệt Hề nói, Thời Ngộ vẫn luôn đợi cô trở về.
Đây là người nhà và bạn bè thân thiết nhất của Thời Ngộ, thái độ của họ làm cho Hạ Sí cảm nhận được sự ấm áp, giống như tất cả những người xung quanh Thời Ngộ đều biết và chấp nhận sự tồn tại của cô, và chúc phúc cho cô.
“Chị Duyệt Hề, chị cũng vẫn luôn biết sao?”
“Biết cái gì?”
“Chính là…… A Ngộ anh ấy vẫn luôn…… Đợi em?”
“Đó là đương nhiên, cậu ấy làm rõ ràng như vậy, mấy trăm năm trước đã nói với chú dì muốn cưới em, còn tiêm mũi dự phòng cho nhóm bạn bè bọn chị.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Duyệt Hề cùng Lê Ngôn Chi và một vài người bạn khác đã quen biết Thời Ngộ từ nhỏ, quan hệ thân thiết, cũng biết không ít chuyện của anh, huống chi, Thời Ngộ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giấu giếm.
Lúc học cấp 3, bọn họ ở thành phố C cách xa thành phố Vân Dương đều biết Thời Ngộ có một cô bạn gái tên là Hạ Sí, Thời Ngộ rất thích cô.
Sau đó Thời Ngộ chia tay, bạn bè đều thấp cảm xúc của anh trầm xuống, tại bữa tiệc hẹn hò một nhóm chị gái xinh đẹp với phong cách khác nhau, muốn giới thiệu cho Thời Ngộ.
Toàn bộ đều bị cự tuyệt.
Rõ ràng mọi người đều biết anh và Hạ Sí đã chia tay, nhưng vẫn kiên trì lấy lý do “Tôi đã có bạn gái” để lảng tránh những cô gái khác, cự tuyệt vô cùng quyết đoán.
Giới thiệu không có kết quả, mọi người đều dừng lại, Thời Ngộ cũng không còn có đề cập đến những từ liên quan đến “bạn gái” hoặc là “bạn gái cũ”.
Bọn họ đều cho rằng, Thời Ngộ đang chậm rãi quên đi, cũng ăn ý không nhắc đến nữa.
Một lần nọ trong bữa tiệc sinh nhật của Giang Duyệt Hề, Thời Ngộ nhờ người đưa quà đến, còn mình lại không có mặt. Sau khi truy hỏi, nghe thấy một người bạn khác cũng là bạn cùng trường nói: “Ngày hôm qua A Ngộ đã xin giáo viên nghỉ, tôi nghe thấy cậu ấy gọi điện thoại với một người, nói cái gì mà cuộc thi múa…… Nghĩ không ra, dù sao hôm nay cậu ấy ngay cả trường học cũng không đến.”
Chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, lúc ấy bọn họ chỉ nghĩ Thời Ngộ có chuyện quan trọng phải làm, cũng không bám riết lấy nữa.
Cho mấy khoảng thời gian sau, Giang Duyệt Hề tìm kiếm tư liệu trong thư phòng của Thời Ngộ, trong lúc vô tình kéo ngăn kéo ra, phát hiện ra bên trong có hai chồng vé rất dày.
Đó là vé máy bay đi lang thang khắp nơi và vé các cuộc thi múa khác nhau.
Trong nháy mắt đó, Giang Duyệt Hề đột nhiên suy nghĩ lại cẩn thận chợt nhận ra một điều, Thời Ngộ chưa từng buông bỏ bạn gái cũ của anh.
“Chị Duyệt Hề, tư liệu Ngôn Chi muốn tìm……” Thời Ngộ đẩy cánh cửa thư phòng khép hờ ra, nhìn thấy Giang Duyệt Hề đứng trước ngăn kéo, âm thanh đột nhiên im bặt.
Thời Ngộ không nhanh không chậm cất bước đi qua, không nói gì, chỉ là yên lặng đóng ngăn kéo lại một lần nữa.
Giang Duyệt Hề khẽ thở dài, “A Ngộ, đã gần ba năm rồi, em vẫn là không thể quên được người kia sao?”
Thời Ngộ dường như nghe thấy một câu hỏi không thể giải thích được, hỏi ngược lại: “Vì cái lại phải quên?”
“Mấy năm nay không nghe thấy em nhắc tới, mọi người đều cho rằng em đã bước ra được từ quá khứ.” Những lời này, có nghĩa là tất cả bạn bè bên cạnh anh đều cho rằng như vậy.
“Vậy thfi có lẽ là mọi người hiểu lầm rồi.” Khóe môi Thời Ngộ chợt nhếch lên, độ cong nhàn nhạt, giọng điệu lại đặc biệt kiên định rõ ràng, “Em chưa bao giờ nói, muốn buông bỏ cô ấy.”
“Nhưng mà cô ấy đã đi……” Lời khuyên chỉ dừng lại ở đó, Giang Duyệt Hề cũng không muốn ép buộc người khác phải nghe theo suy nghĩ của mình, “Không phải là chị muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của em, chỉ là là người thân, bạn bè, chúng ta đều hy vọng em có thể đi về phía trước, tìm được người tốt nhất.”
Vừa dứt lời, cậu thiếu niên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, không chút do dự nói cho cô ấy biết, “Ở trong mắt em, cô ấy chính là tốt nhất.”
Giang Duyệt Hề muốn nói cái gì đó, cánh môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thời Ngộ đứng ở trước mặt cô ấy hơi mỉm cười, “Em cũng không biết mọi người vẫn luôn nghĩ về cô ấy như vậy, nhưng mà sau này em sẽ nói cho mọi người biết, nếu chia tay một hai phải nói sai, thì đó chính là em sai, là em không thể chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: “Nếu có một ngày cô ấy trở về, em hy vọng có thể nhận được sự hỗ trợ và lời chúc phúc của chị, cảm ơn.”
Thái độ của Thời Ngộ rất rõ ràng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không muốn nhìn thấy bạn bè lấy danh nghĩa “vì tốt cho anh” để bài xích Hạ Sí, mà hy vọng người thân và bạn bè yêu ai yêu cả đường đi, tiếp nhận cô gái mà anh thích.
Giống như anh, từ lúc bắt đầu đã tin tưởng chắc chắn sẽ ở bên cạnh Hạ Sí một lần nữa, đã sớm mở ra cho cô một con đường.
Giang Duyệt Hề không phải là người cổ hủ, cũng không hoàn toàn cho rằng Thời Ngộ kiên trì với tình yêu là sai, cho nên, cô ấy cũng biến thành một thành viên chờ đợi Hạ Sí trở về.
Bởi vì, Hạ Sí không trở lại, chỉ sợ người em trai này của cô ấy sẽ cô đơn cả đời, thật thảm……
Nhớ tới chuyện cũ, Giang Duyệt Hề hận không thể kể lại tất cả những gì mình biết cho Hạ Sí biết, làm cho Hạ Sí biết được Thời Ngộ trả giá như thế nào cho phần tình cả mà anh luôn cố chấp này.
“Chị Duyệt Hề, chị nhìn thấy ở ngăn kéo thứ mấy trong thư phòng đó?”
“Dựa vào vách tường bên kia đi, chuyện này đã từ hai ba năm trước, chị cũng không chắc chắn có còn ở đó hay không.”
“Nếu như nói, nói không chừng vé máy bay và vé vào cửa đều nhét đầy toàn bộ ngăn kéo rồi!” Giang Duyệt Hề không hề khoa trương nói cho cô biết, “Em biết công việc của A Ngộ rất bận rộn mà đúng không? Sầm Khải đều nói cậu ấy là chiến sĩ thi đua, ngày thường không bao giờ nghỉ phép, cứ tích cóp, nhưng đến một khoảng thời gian nhất định nào đó cậu ấy sẽ xin bệnh viện, đổi hai ngày kỳ nghỉ.”
“Vốn dĩ chúng ta cũng không hiểu rõ những chuyện trong bệnh viện, nhưng em cũng đã từng gặp qua bác sĩ Sầm Khải, hẳn là biết anh ta là người thường hay lảm nhảm. Từng nghe thấy anh ta nói đến vài lần, cảm thấy rất kỳ quái, chị lặng lẽ tìm kiếm một vài tin tức về em…… Tất cả đều đúng!”
Hạ Sí có một tài khoản Weibo chính thức, trợ lý phụ trách tuyên truyền những cuộc thi và buổi biểu diễn, muốn biết hành trình của cô được sắp xếp như thế nào rất dễ dàng.
Giang Duyệt Hề rất chú ý, lần lượt kiểm chứng, tất cả những cuộc thi và buổi biểu diễn lớn của Hạ Sí, Thời Ngộ đều sẽ nghỉ phép, đáp án không cần nói cũng biết.
Giang Duyệt Hề nói: “Chị rất hâm mộ em.”
“Hâm mộ em?”
Hạ Sí trừng lớn mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Vẫn luôn là cô lặng lẽ hâm mộ Giang Duyệt Hề rực rỡ xán lạn, làm sao Giang Duyệt Hề lại hâm mộ cô được
chứ? Hâm mộ cô về cái gì?
Thu biểu cảm nghi hoặc của Hạ Sí vào trong mắt, Giang Duyệt Hề thẳng thắn nói, “Người em thích, mở rộng trái tim đối xử tốt với em, làm cho em cảm nhận được cậu ấy yêu em……”
“Thật sự rất làm cho người ta hâm mộ.”
Thì ra là như thế này!
Những lời tốt đẹp này nghe làm cho người ta vui vẻ, Hạ Sí mỉm cười với cô ấy, lại nói: “Chị Duyệt Hề và bạn trai thanh mai trúc mã, cũng rất làm cho người ta hâm mộ.”
“Đúng không……”
Giang Duyệt Hề rũ mắt, sau đó cũng cười rộ lên.
Hạ Sí chỉ biết Giang Duyệt Hề cười rộ lên rất đẹp, nhưng lại phân biệt không ra, nụ cười kia có phải có nghĩ là vui vẻ hay không, cũng có thể là, che giấu.
Bởi vì hôm nay Thời Dịch đi công tác không có ở nhà, Thời Ngộ và Hạ Sí trực tiếp ở lại Thời gia, chờ ngày mai Thời Dịch trở về, người một nhà lại cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng.
Lần trước đến, Thời phu nhân sắp xếp phòng khách cho Hạ Sí, nhưng lần này thì không cần, thậm chí còn cười bảo hai người trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.
Hạ Sí nghẹn một buổi chiều nói muốn hỏi, đang định mở miệng, lại thấy Thời Ngộ nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy vẻ mặt có hơi nghiêm túc, “Tri Tri, anh có việc phải đến bệnh viện một chuyến, em ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy? Nhất định phải đi bây giờ sao?”
“Sầm Khải trực ban gặp phải chút phiền phức, anh đến giúp xử lý một chút, sẽ cố gắng trở về sớm.”
Hạ Sí gật đầu.
Thời Ngộ phải đi, Hạ Sí đi tiễn người đến cửa, “Có chuyện gì cứ từ từ giải quyết, không cần quá gấp gáp.”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại yên lặng cầu nguyện: Nhanh lên trở về, trở về sớm một chút.
Trước khi đi, Thời Ngộ xoa xoa đầu cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, “Nghỉ ngơi sớm nhé, có chuyện gì thì có thể đi tìm mẹ.”
Thật ra Hạ Sí kỳ vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng với việc có thêm một người “mẹ” dịu dàng, nhưng cô vẫn nghe theo Thời Ngộ, gật đầu đồng ý.
Thời Ngộ đi rồi, Hạ Sí nằm ở trong phòng anh, trằn trọc khó ngủ. Dứt khoát mặc áo khoác vào, rời khỏi phòng.
Ánh đèn phòng khách chiếu ra ngoài cổng hơi tối, nhưng cũng có thể chiếu sáng con đường phía trước.
Hạ Sí ngồi xuống trên trên sô pha cách cửa gần nhất để đợi, không biết qua đi bao lâu, cánh tay chống đầu gật gà gật gù, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, ngã vào trên sô pha mềm mại thoải mái ngủ.
Phòng khách có một bóng người từ từ đi đến, cuối cùng đứng ở trước mặt Hạ Sí.
Nhìn bóng dáng đang cuộn tròn lại kia, Thời phu nhân khẽ thở dài, cẩn thận mở chăn mình ôm ra, đắp lên trên người Hạ Sí.
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lúc ngủ say, Hạ Sí giống như được trở lại năm 22 tuổi. Cô đứng ở trên sân khấu hoa lệ, xuất sắc giành được chiếc cúp vô địch với các biên đạo múa độc đáo và vũ đạo điêu luyện.
Ngày đó, tất cả khán giả dưới sân khấu đã cổ vũ cho cô, người dẫn chương trình bảo cô phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận được giải thưởng.
Hạ Sí hướng về phía micro, đứng trước ống kính máy quay, cảm ơn từ giáo viên đến bạn đồng hành, cảm nghĩ khách quan nhưng vẫn nhận được những tràng pháo tay không ngớt.
Sau khi rời khỏi sân khấu, Hạ Sí thu lại biểu cảm, từ chối lời mời của những người khác, bảo An Lan lấy quần áo cho cô thay, về thẳng nhà.
An Lan chúc mừng cô, chủ động đề nghị lấy cúp cho cô, Hạ Sí lại ôm cúp vào trong ngực, từ chối ý tốt của cô ấy.
Sau khi ra khỏi hội trường, An Lan đã liên lạc với tài xế chuyên nghiệp, lát nữa cô ấy sẽ che chở Hạ Sí trực tiếp vào trong xe, để tránh bị fans quấn lấy.
Hạ Sí đang gật đầu, trong nháy mắt ngước mắt lên, dường như đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc……
Âm thanh bốn phía bên tai cô nhất thời biến mất, Hạ Sí không quan tâm đến sự sắp xếp hoàn mỹ của An Lan, ôm cúp đuổi theo bóng dáng sắp biến mất kia.
An Lan đang định hét lên, lại thấy fans chung quanh trải rộng, chỉ có thể cố nén xuống, lại đi tìm kiếm Hạ Sí.
Hạ Sí không biết bản thân mình đã chạy rất xa, rõ ràng bóng dáng kia đã không còn trong tầm mắt, nhưng vẫn nhịn không được chạy theo về phía trước, giống như như vậy thì sẽ có thể “đuổi kịp” bóng dáng mà mình đã ngày đêm thương nhớ kia.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không thể được như ước nguyện.
Khi An Lan tìm thấy cô bên bờ sông, sân khấu là vô hạn, một nghệ sĩ múa tài năng giống như những người cô đơn bị bỏ rơi khác, tiếp nhận hết tất cả ánh sáng và chìm trong bóng tối.
Cô đánh thức Hạ Sí, Hạ Sí yên lặng xoay người, không nói một lời ôm cúp đi với cô ấy.
Đi ngang qua đường phố rộng rãi, nơi đó có một đám người vây quanh náo nhiệt, ồn ào hét lên “Gả cho anh ấy”.
Xe dừng gần đó, An Lan đang chuẩn bị gọi Hạ Sí lên xe, lại thấy cô không nhúc nhích nhìn chăm chú vào hiện trường cầu hôn náo nhiệt kia.
“Hạ Hạ, lên xe thôi.” An Lan mở cửa xe ra, Hạ Sí mới hoàn hồn lại.
Xe đang định khởi động, Hạ Sí vốn dĩ đang trầm mặc bỗng nhiên hỏi: “An Lan, chị có biết điều 7 Luật Hôn nhân là gì không?”
An Lan không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, nhất thời không trả lời được.
Hạ Sí cũng không trông cậy vào câu trả lời từ những người khác, lẩm bẩm: “Điều 7 của Luật Hôn nhân, cấm những người bị bệnh về tinh thần cho rằng không nên kết hôn.”
Những người bị điên, trầm cảm tâm thần phân liệt trong giai đoạn bộc phát, người ta cho rằng không nên kết hôn.
An Lan cho rằng cô đã nhìn thấy cảnh cầu hôn của người khác, sợ chứng rối loạn lưỡng cực của mình không thể chữa khỏi mà liên hệ với đề tài kết hôn, vì vậy an ủi: “Hạ Hạ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hạ Sí lắc đầu, không nói gì nữa.
Nhìn thấy ánh đèn lấp lánh tại hiện trường cầu hôn, cô không thể không vươn tay ra, dán vào cửa sổ kính.
Bên tai giống như vang lên một giọng nói dịu dàng từ rất lâu, “Đợi đến khi anh 22 tuổi, Tri Tri sẽ gả cho anh, được không?”
Cô gái trong ký ức nói “ok”.
Bây giờ, thời hạn 22 tuổi đã đến, nhưng cô đã thất hứa.
Xe khởi động, cho đến khi cảnh tượng náo nhiệt hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mắt Hạ Sí đỏ lên, lặng lẽ rơi một giọt nước mắt nóng bỏng, “Em muốn… Kết hôn với anh ấy.”
Hạ Sí về đến nhà, tự nhốt mình ở trong phòng, cẩn thận lấy cúp vô địch ra bỏ vào trong hộp.
Sau đó, cô lại gỡ hai kẹp tóc có khắc chữ từ trên đầu xuồng, đặt cùng chỗ với chiếc cúp vô địch đã giành được hôm nay, cất vào trong hộp.
“A Ngộ 22 tuổi, sinh nhật vui vẻ.”
Đến lúc này, tỉnh mộng.
Hạ Sí chậm rãi mở mắt ra.
Năm 22 tuổi ấy, mỗi ngày cô đều bôn ba trong phòng luyện tập và sân khấu, tự nhốt mình ở trong phòng uống thuốc, căn bản không dám vọng tưởng về tương lai.
Khi đó Thời Ngộ sinh nhật 22 tuổi, lại đang làm gì, nghĩ gì?
–
Vào ngày sinh nhật 22 tuổi của mình, anh không mời mọi người chúc mừng, mà chỉ một mình rời khỏi thành phố C, cầm vé máy bay đi đến một đất nước khác.
Cũng không ai biết, tại hiện trường của một cuộc thi múa tuyệt vời đó, có một người đàn ông đứng trong đám đông, nhìn cô gái đang tỏa sáng trên sân khấu, tự tay mở một cái hộp ra, lấy ra một chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Tri Tri và A Ngộ của tôi, khóc chết tôi o (╥_╥) o