Editor: Limoncello
Ngón tay sắp chạm đến đôi môi đỏ bừng kia, động tác của Lê Ngôn Chi tạm dừng lại, sợ sẽ khiến cô bị thương một lần nữa.
“Có trách anh không?” Trong giọng nói của cậu che giấu một chút dè dặt, điệu bộ ấm ức làm nũng của người con gái khuấy động trái tim cậu, khó có thể bình tĩnh được.
“Đương nhiên là trách anh rồi!” Thấy thái độ của cậu vẫn bình tĩnh như trước, Giang Duyệt Hề buông ngón tay ra, mở to mắt nhìn cậu một cái, lên án: “Kỹ thuật hôn của anh tệ quá, cắn đau em!”
“Anh xin lỗi.” Giọng nói của cậu đột nhiên nhỏ hơn vài phần.
“Em mặc kệ, anh phải chuộc lỗi với em!”
“Được.”
“Anh phải yêu đương với em, bằng không anh sẽ là tên tra nam lợi dụng người ta sạch sành sanh!”
“Được.”
“…… Thật chứ?”
“Ừm.” Lê Ngôn Chi nghiêm túc gật đầu.
Đôi mắt của Giang Duyệt Hề chớp chớp không ngừng, hàng mi mảnh dài cụp xuống, cô không dám chắc lắm, nghi ngờ mình nghe lầm hay Lê Ngôn Chi trả lời sai.
Nhưng cô cũng không muốn hỏi lại, sợ Lê Ngôn Chi đổi ý!
Hai người suy đoán ý đồ của nhau, yên lặng quan sát, Lê Ngôn Chi thấy phần vạt áo của cô chưa kịp sửa sang mà vén bên hông, cậu duỗi tay muốn làm phẳng lại cho Giang Duyệt Hề, cô lại đột nhiên lùi ra sau một bước.
Cánh tay cứng đờ trên không trung, Lê Ngôn Chi rũ mắt: “Vừa rồi, có bị dọa không?”
Giang Duyệt Hề dùng ba giây đồng hồ để tự hỏi vấn đề này, câu trả lời mang tính thăm dò: “Vẫn… vẫn ổn?”
Tuy ngoài miệng cô có vẻ chủ động nhưng trên thực tế thì rất ít tiếp xúc thân mật với người khác giới, cho dù đã quen biết Lê Ngôn Chi nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị kéo quần áo… còn… chạm vào phần da thịt không thể lộ ra bên ngoài nữa.
Kinh ngạc, hoảng loạn, cùng với cảm giác ngượng ngùng đang nảy lên trong đầu khiến cô đẩy cậu ra, trước mắt không biết nên đối mặt như thế nào nên quay đầu chạy đi, đóng sầm cửa một cái thật mạnh.
Chạy đến cửa cầu thang, cô mới cảm thấy có gì không đúng lắm.
Chạy trốn không phải phong cách của Giang Duyệt Hề, gặp vấn đề gì thì phải đối mặt giải quyết cho xong, cô không thèm đào binh đâu! Thế nên cô liền vòng lại.
Trong khoảng cách mấy mét ngắn ngủn, cô đã tự ngẫm cách để trả lời Lê Ngôn Chi, giữa nghiêm khắc chỉ trích và ấm ức làm nũng, Giang Duyệt Hề chọn cách sau.
Từ nhỏ cô đã biết phải dùng những cách thế nào để đối xử với những người khác nhau để đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng, cô cũng thành công!
*
Giang Duyệt Hề thành công thoát kiếp độc thân cũng mở ra một cuộc sống mới tinh, cho dù Lê Ngôn Chi có thái độ gì, Giang Duyệt Hề cũng từ giai đoạn đơn phương tiến vào tình yêu cuồng nhiệt.
Làm hết những chuyện như ăn cơm, hẹn hò, xem phim, có điều khi ở cạnh nhau thì khác lúc trước.
Cô thích skinship để thể hiện tình cảm, đi ở trên đường nhất định phải dắt tay, lúc ngồi sẽ gác chân lên đầu gối của bạn trai, thỉnh thoảng thì *chụt* một cái lên mặt cậu.
Mỗi lần về ký túc xá, Lê Ngôn Chi sẽ tự mình tiễn cô đến dưới lầu, nhiều lần còn ngẫu nhiên gặp được bạn cùng phòng.
Giang Duyệt Hề chào hỏi với bạn cùng phòng, sau đó giới thiệu Lê Ngôn Chi cho họ.
“Xin chào xin chào.” Lần đầu tiên được tiếp xúc gần với nhân vật thuộc hạng nam thần trong trường, người đó có chút sợ hãi.
“Xin chào.” Ánh mắt của Lê Ngôn Chi dừng lại trong một thoáng ngắn ngủi, giọng nói lạnh nhạt dường như không mang theo chút cảm xúc nào.
Sau màn chào hỏi, bạn cùng phòng đi lên lầu trước, Giang Duyệt Hề vẫy tay tạm biệt, giơ ngón tay được Lê Ngôn Chi nắm lấy lên, sau đó cũng hạ xuống.
“Mấy ngày nữa anh sẽ khá bận, không thể ăn cơm với em được rồi.”
“Hả?” Lúc ra ngoài chơi không nói, hôm nay bữa hẹn sắp kết thúc mới đột nhiên nhắc tới, Giang Duyệt Hề rất tò mò: “Anh làm gì vậy?”
“Đang làm một loại chip nghiên cứu kiểu mới, khá phức tạp.” Chuyên ngành học của bọn họ khác nhau, mà những chuyện Lê Ngôn Chi đang làm cũng đã vượt qua vùng kiến thức của năm nhất đại học, đúng là Giang Duyệt Hề không hiểu.
Nếu có việc quan trọng thì cô cũng sẽ không làm phiền.
Nhưng nếu, thời gian tới không gặp được… nghĩ thôi cũng bắt đầu thấy buồn.
“Nếu anh sắp bận đến mức không gặp được thì sao lại không nói sớm với em một tí.” Làm hại cô chưa chuẩn bị chút tâm lý nào cả.
“Nói sớm hay muộn thì chuyện cũng sẽ xảy ra thôi, vui vẻ được một hồi không phải tốt hơn sao?” Vốn dĩ cậu cũng định lúc gặp mặt sẽ nói với Giang Duyệt Hề, nhưng trên đường đi cứ thấy tâm trạng đầy phấn khởi của cô, cậu lại không đành lòng phá hỏng.
Lời nói mắc trong cổ họng phải nuốt xuống bụng hết lần này đến lần khác, mãi đến khi cô vẫy tay tạm biệt lần cuối thì cũng không thể không nói.
“Có lý!” Suy nghĩ một hồi, Giang Duyệt Hề gật đầu.
Cô nhìn chung quanh, cuối cùng kéo Lê Ngôn Chi đến một góc chết dưới cây đại thụ, đôi tay đặt ra sau, đầu hơi nhướng về phía trước: “Nếu sắp phải xa nhau mấy ngày, anh Ngôn Chi không muốn bày tỏ một chút sao?”
“……”
Trừ hai lần bị kích thích hôn môi trước khi xác định quan hệ yêu đương, Lê Ngôn Chi cũng chưa từng chủ động hôn cô, Giang Duyệt Hề cũng không để tâm lắm, dù sao lúc đó cô tận hưởng cũng vui.
Bây giờ cô đề nghị bạn trai của mình một cái hôn cũng là yêu cầu hợp tình hợp lý, nhưng Lê Ngôn Chi chậm chạp không cử động, thậm chí còn tìm cớ: “Đây là trường học.”
“Đây là đại học rồi…” Số người bày nến tỏ tình trước mặt mọi người cũng không ít, tránh ở một góc không ai thấy để hôn một chút thôi không phải tội lỗi gì.
Lê Ngôn Chi hơi hé miệng, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không tìm thấy từ nào thích hợp.
“Thôi được rồi!” Giang Duyệt Hề nhướng mày, bày ra dáng vẻ hiểu biết như học sinh giỏi: “Anh thấy ngại, em hiểu mà.”
Không chờ Lê Ngôn Chi tỏ thái độ, cô dẫm lên tảng đá nhỏ bên cạnh, nhanh chóng “chụt” một phát lên mặt cậu, xoay người rời đi, sải chân nhỏ nhẹ nhàng thoải mái.
Trở lại ký túc xá, Giang Duyệt Hề ngâm nga trong miệng, trông tâm trạng có vẻ không tệ.
Bạn cùng phòng hồi nãy đưa đầu ra khỏi màn: “Emma, hôm nay chào hỏi nam thần ở gần, mùi vị đó thật quá!”
“E hèm?”
“Đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì với bạn trai cậu đâu, tớ chỉ cảm thấy anh ấy giống với những nhận xét bên ngoài kia, toàn thân tỏa ra hơi thở ‘đừng tới gần tôi’.” Còn gương mặt đẹp trai không khuyết điểm kia nữa, khiến cho người cảm thấy đến cả thần thánh cũng không thể xâm phạm.
Giang Duyệt Hề chậc lưỡi: “Thần kỳ như vậy ư?”
“Đương nhiên! Ánh mắt, thái độ, giọng điệu của anh ấy đều không thể tìm được từ nào hợp để hình dung, chỉ có thể hiểu ngầm thôi.” Bạn cùng phòng càng nói, lòng hiếu kỳ càng nặng: “Bình thường hai người ở cạnh nhau, anh ấy cũng như vậy sao?”
“À…” Vấn đề này, khiến cô phải nhớ lại để nhận xét: “Cũng không khác lắm, anh ấy là kiểu trầm tính ít nói, khá trưởng thành.”
“Vậy hai người yêu đương thế nào vậy?”
“Thì… giống mọi người thôi.”
“Tớ chưa có yêu bao giờ, cậu đừng dọa tớ!” Bạn cùng phòng cảm thấy không thể tưởng tượng được, lấy một người khác trong phòng ngủ để so sánh việc thoát kiếp độc thân: “Tối nào Tiểu Kỳ người ta cũng nấu cháo điện thoại với bạn trai kìa…”
Nhắc tới Tiểu Kỳ, Giang Duyệt Hề có chút vui vẻ.
Khoảng thời gian trước bạn học Tiểu Triệu lớp bên cạnh nhờ cô bắc cầu, được anh anh em em với Tiểu Kỳ cùng phòng như ước nguyện.
Bây giờ tối ngày nào hai người cũng nấu cháo điện thoại trong phòng ngủ, trình độ sến súa chắc chắn không thua gì phim thần tượng máu chó cả.
Bạn học Tiểu Triệu sáng nào cũng không ngừng kiên trì đưa bữa sáng cho bạn gái, lúc có tiết thì đưa đến phòng học, không có tiết thì đưa về phòng ngủ, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Bọn họ thấy hết nên cho bạn học Tiểu Triệu một cái nhãn thân thương: Bạn trai tốt “nhị thập tứ hiếu”.
(*) "Nhị thập tứ hiếu": là một tác phẩm văn học Trung Hoa kể về 24 tấm gương hiếu thảo, hầu hết những người con là nam giới báo hiếu mẹ già
Có ai mà không thích yêu đương ngọt ngào sến sẩm với người mình thích chứ.
Giang Duyệt Hề tắt đèn bàn, hai tay đan vào nhau, gục xuống bàn thở dài.
Tưởng tượng xem khi cô và Lê Ngôn Chi nấu cháo điện thoại, có lẽ trong 2 giờ là cô nói chuyện một mình suốt 1 giờ 50 phút rồi.
Đưa bữa sáng, chắc chắn Lê Ngôn Chi sẽ dựa theo tiêu chuẩn “ăn uống khỏe mạnh” để bổ sung dinh dưỡng cho cô, ví dụ như ép cô ăn trứng gà.
Ôi……
Không muốn như vậy đâu.
-
Lần này Lê Ngôn Chi bận rộn, suốt một tuần cũng không có được một bữa cơm hoàn chỉnh nào, Giang Duyệt Hề có cảm giác bị lãng quên, ngay cả bạn cùng phòng cũng cẩn thận dò xét xem có phải cô đã chia tay rồi hay không.
Thật ra từ trước đến nay Lê Ngôn Chi không hề để bản thân rảnh rỗi, khi còn nhỏ không nhiều bài tập lắm thì tự mua sách làm bài.
Sau này lớn hơn một chút, ngoài chuyện học ra thì cậu sẽ tận dụng thời gian học xong mà làm một ít thí nghiệm vật lý, hóa học.
Ngoại trừ việc ra ngoài chơi với cô, Lê Ngôn Chi đã dùng hầu hết thời gian vào việc có ý nghĩa, không hề lãng phí chút gì.
Cũng không phải chưa từng xảy ra việc không liên lạc suốt mấy ngày, biết Lê Ngôn Chi đang bận, cô cũng có thể không vướng bận gì mà đi tìm người khác chơi.
Trước kia lúc làm bạn bè thì không thấy gì, bây giờ trở thành bạn trai bạn gái nên trong lòng hơi có chút hụt hẫng.
Là do cô trở nên hà khắc sao?
Lúc Giang Duyệt Hề phát sầu vì vấn đề này, Tiểu Kỳ và bạn học Tiểu Triệu đã tiến vào giai đoạn mới — cãi nhau.
Tiểu Kỳ khóc lóc kể lể trong phòng ngủ, mọi người hết lời khuyên giải an ủi, kết quả ngày hôm sau bạn học Tiểu Triệu cũng không nhắn tin cho cô ấy, Tiểu Kỳ đột nhiên bị lạnh nhạt cũng bắt đầu sợ hãi, lo lắng bạn trai thay lòng đổi dạ, cuối cùng không biết sao lại nói ra mấy lời: “Muốn chia tay” bậy bạ.
Thật sự Giang Duyệt Hề không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, một ngày không nhắn tin thì cùng lắm là giận dỗi thôi, sao lại đến mức phải chia tay chứ?
Cô ấy cho rằng dây tơ hồng của mình đã đứt rồi, kết quả vào ngày thứ ba, hai người lại ngọt ngào hòa thuận như lúc ban đầu, thậm chí còn thân thiết hơn so với lúc trước.
Tiểu Kỳ nói: “Tuy rằng lần này xảy ra mâu thuẫn rất khó chịu, nhưng hai người nói hết mọi thứ ra sẽ dễ dàng hiểu được lòng của người kia hơn.”
Cho nên, tình cảm giữa bọn họ đã được liên kết linh hồn.
-
Gặp lại Lê Ngôn Chi lần nữa, rốt cuộc cậu cũng thoát khỏi hạng mục trước đó, có thể ăn một bữa cơm ngon với bạn gái.
Nhưng bữa cơm này, rõ ràng Giang Duyệt Hề mất tập trung, thường xuyên như người mất hồn, xém chút nữa đã bỏ ớt đỏ cay vào trong miệng như đồ ăn, Lê Ngôn Chi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
“Sao lại thế này?”
Rốt cuộc ánh mắt của Giang Duyệt Hề cũng dừng lên người cậu.
“Em cảm thấy, chúng ta không có yêu đương như những người khác.” Nghĩ đến việc không ai giống mình, cô bổ sung thêm câu: “Cũng không giống trong tưởng tượng của em lắm.”
“Cạch ——”
Chiếc đũa rơi lên mép chén sứ, móng tay ấn vào lòng bàn tay, ánh mắt của Lê Ngôn Chi nhanh chóng lạnh đi: “Vậy em… muốn như thế nào?”
Đối mặt với món ngon mà lại không có tâm trạng ăn uống, Giang Duyệt Hề buông đũa, một tay chống cằm, hỏi cậu: “Vì sao chúng ta không có mâu thuẫn? Không có cãi nhau?”
“…”
Có thấy ai không có việc gì rồi đi kiếm chuyện chưa.
Nếu chọc Giang Duyệt Hề tức đến mức cãi nhau thì thi thể cũng sắp lạnh rồi, còn yêu đương cái nỗi gì.
Giang Duyệt Hề nghiêm túc phân tích: “Em cảm thấy chúng ta cần phải hiểu nhau.”
Lê Ngôn Chi: “?”
“Hiểu nhau, giao lưu ngôn ngữ, hiểu không? Anh nói với em nhiều một chút, nếu không em sẽ không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì đâu.” Cô vừa nói vừa khua tay múa chân.
“…” Bí mật trong lòng cậu… không thể nói thẳng, nếu không sẽ dọa cô chạy mất.
Thôi xong, trao đổi thất bại.
Đối mặt với sự im lặng của Lê Ngôn Chi, Giang Duyệt Hề cắn môi, không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào, giống như cô đốt được một đốm lửa thì lại gặp một khối băng, không có cách nào hòa vào nhau.
Đang lúc cô phiền lòng đau não, nghe thấy hai người bàn bên nói chuyện không thành.
Cô gái chất vấn bạn trai: “Gần đây anh không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, cố ý giữ khoảng cách, có phải muốn chia tay với em hay không?”
Giọng điệu của chàng trai như lấy lệ: “Nếu em muốn nghĩ như vậy thì anh cũng không còn cách nào.”
Cô gái rơi nước mắt, lên án: “Anh thay đổi rồi, trước kia anh không có như thế!”
Thái độ của chàng trai kia ung dung nhưng cũng vô tình: “Trước kia thích em, chỉ muốn đối xử tốt với em, bây giờ thì không thấy vậy nữa…”
Trò khôi hài diễn ra bên cạnh khiến Giang Duyệt Hề xem đến trợn mắt há mồm.
Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, còn luôn không thấy người đâu.
Lúc cô và Lê Ngôn Chi mới bắt đầu yêu đương cũng kéo một khoảng cách còn xa hơn bạn bè, tính tình của Lê Ngôn Chi lạnh nhạt, nhưng đối mặt với người mình thích cũng sẽ lạnh lùng như thế sao?
Càng nghĩ nhiều, càng cảm thấy không có cảm giác an toàn, so sánh với chuyện vừa rồi một chút thì toàn thân đều thấy không ổn.
Cô ngẩng mặt, tủi thân kéo ống tay áo của Lê Ngôn Chi: “Anh Ngôn Chi, có phải anh muốn chia tay với em hay không?”
Lê Ngôn Chi trả lời cô: “Không chia tay.”
Đồ mê diễn nở một nụ cười trên mặt: “Anh lặp lại câu lúc nãy một lần nữa đi, em muốn ghi âm lại!”
Lê Ngôn Chi vuốt ve tóc cô.
-
Bởi vì câu “Không chia tay” kia, nỗi bất an dồn nén suốt nhiều ngày trở thành không khí, lòng tin của Giang Duyệt Hề tăng gấp bội, càng hết lòng đầu tư cho mối tình này hơn trước.
Cô nghiêm túc phân tích tuyến tình