Lê Ngôn Chi sau khi say rượu thì như biến thành máy nói thật vậy, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, ngoan ngoãn không thôi.
“Vì sao lúc đầu lại đồng ý yêu đương với em?” Giang Duyệt Hề ôm tâm trạng đánh cược, hỏi vấn đề mà nhiều năm mình vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Dưới cái nhìn soi mói, Lê Ngôn Chi hơi hé miệng: “Muốn.”
Bởi vì không thể nào làm trái lại ý muốn của mình được.
“Nhưng anh đã từ chối em nhiều lần rồi mà.”
“Anh xin lỗi, anh… không cố ý.” Lê Ngôn Chi chậm rãi cúi đầu, giống như một đứa trẻ nhận sai.
Giang Duyệt Hề lùi về phía sau một bước, rời khỏi người cậu, chống nạnh trợn mắt làm ra vẻ nghiêm túc: “Em muốn biết nguyên nhân, anh phải nói hết cho em, em sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh hay không?”
Mười ngón tay đan vào nhau, thái độ của Lê Ngôn Chi có vẻ hơi luống cuống, đã qua nhiều năm, cậu vẫn nhớ rõ tình cảm lúc ban đầu.
“Ban đầu, lúc em nói thích anh, muốn ở bên anh, anh… rất lo lắng.”
“Không ngừng hỏi em có phân biệt rõ tình cảm nam nữ và tình đồng chí hay không, anh sợ sẽ có một ngày em đột nhiên hối hận, phát hiện chuyện tình này là một lựa chọn sai lầm.”
“Nhưng mà… em cứ cố chấp như vậy, tràn đầy nhiệt huyết nhào vào ngực anh, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản.” Vì vậy chỉ có thể dần dần chìm đắm.
“Bởi vì em quá chủ động nên không tiện từ chối sao?” Giang Duyệt Hề lặp đi lặp lại câu hỏi, chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Lê Ngôn Chi lắc đầu.
Tình cảm của cậu đã bắt đầu từ nhiều năm hơn Giang Duyệt Hề.
Bắt đầu khi còn bé, trong mắt của cậu dường như chỉ tồn tại một mình Giang Duyệt Hề, khi đó bọn họ là bạn bè.
Lớn hơn một chút nữa, trái tim nhút nhát nói cậu biết - tình bạn đã biến mất.
“Vì sao cũng không bàn bạc về tương lai của chúng ta với em? Anh nói muốn cưới em, vì sao lại không cầu hôn em?”
Hai năm gần đây, bạn bè xung quanh đã lần lượt kết hôn, cũng không ít người bắt đầu yêu đương, hơn nữa thời gian trước còn bị Thời Ngộ và Hạ Sí ảnh hưởng, cô cũng tự động canh cánh chuyện hôn nhân.
Thời gian hai người bên cạnh nhau không ngắn, cũng đủ để hiểu đối phương, tình cảm cũng không gặp vấn đề gì lớn, cho dù chuyện kết hôn để thuận theo tự nhiên thì cũng là việc hiển nhiên.
Càng kéo dài càng khiến cô cảm thấy bất an, hễ là những tin tức Lê Ngôn Chi từng nói với cô, cô sẽ không hề nghi ngờ độ chân thật của cậu.
Do đó, câu trả lời của Lê Ngôn Chi rất quan trọng với cô.
“Anh…” Lê Ngôn Chi chần chừ, nói: “Đã từng nghe em nói… không thích kết hôn.”
Hai năm trước, khi mới tốt nghiệp, để đứng vững gót chân trong ngành nghề này nên bận rộn công việc.
Sau đó công việc ổn định, trong lòng cũng bắt đầu có kế hoạch, có điều cậu không rõ suy nghĩ của Giang Duyệt Hề, trong một lần tình cờ thì nghe Giang Duyệt Hề nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, rằng:
“Không muốn kết hôn sớm đâu, cậu chưa từng nghe nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao? Gấp như vậy làm gì, hưởng thụ thời gian yêu đương dài thêm một chút không tốt sao?”
“Đến khi kết hôn, luật pháp buộc chặt quan hệ của cả hai một chỗ.
Cho nên, đừng suy nghĩ vội vàng làm gì hết.”
Khi đó cậu nghĩ, chắc chắn bây giờ Giang Duyệt Hề không muốn kết hôn.
Từ nhỏ cô đã yêu tự do không muốn bị ràng buộc, nếu như kiên quyết nhắc chuyện kết hôn với cô thì có lẽ sẽ bị chán ghét.
Thế thì sẽ có ác cảm, mất nhiều hơn được.
Thoáng một cái, cũng được hai năm.
Làm rõ ngọn nguồn của chuyện này, Giang Duyệt Hề giận điên lên được, lấy tay nhổ tóc cậu: “Lê Ngôn Chi, đầu óc của anh phát triển thế nào vậy? Chỉ có IQ chứ không có EQ hả?”
Nếu như Lê Ngôn Chi không nhắc đến thì cô sẽ không nhớ nổi chuyện đó rồi.
Cô kỳ thị hôn nhân khi nào?
Nguyên nhân thật sự là: Người bạn có tính cách nhu nhược, bị người trong nhà ép cưới, mới quen biết với đối tượng hẹn hò một tháng mà người ta lại muốn đính hôn.
Cô thấy trong lòng người bạn đó không muốn nhưng lại không dám phản kháng, do đó mới nói mấy lời an ủi người bạn đó phải lựa chọn theo trái tim mình.
Hoàn toàn không ngờ rằng, có người “nghe lén trong xó” lại còn nhát gan như thế, ngay cả hỏi cô một câu cũng không dám.
Lê Ngôn Chi sau khi say rượu dễ thương hơn bình thường rất nhiều, dễ dàng trả lời những vấn đề mà mình muốn biết, có điều không kéo dài được bao lâu, Lê Ngôn Chi thành đại bàng gãy cánh.
Tốn biết bao nhiêu sức lực mới có thể đỡ người đàn ông đang mơ màng buồn ngủ về phòng.
Giang Duyệt Hề ngồi ở đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào gương mặt tuấn tú: “Thật không hiểu anh nghĩ cái gì nữa, đã không dám nói lại không dám hỏi, rõ ràng là em không có cảm giác an toàn, sao đến cuối cùng lại là anh dè dặt rồi.”
“Nhưng mà, Lê Ngôn Chi, anh tới số rồi ~”
Lần này bị cô đào ra bí mật trong lòng rồi, cô đã cầm trên tay thì chắc chắn sẽ xuất chiến!
***
Ngày hôm sau.
Đêm qua say khướt, Lê Ngôn Chi không dậy đúng giờ, mở mắt ra thì thấy Giang Duyệt Hề chống tay lên má, nhìn chằm chằm vào mình.
“Hề Hề?”
“Tỉnh rồi hả, khỏe chưa?”
Lê Ngôn Chi ngồi dậy, ấn huyệt thái dương để thư giãn.
Chỉ nhớ tối hôm qua uống rất nhiều rượu, những chuyện xảy ra sau đó thì trở nên mờ mịt trong đầu, đối mặt với Giang Duyệt Hề, cậu cảm thấy rối rắm.
Theo tình trạng hai ngày trước, Giang Duyệt Hề sẽ không quan tâm đến mình nhưng bây giờ lại canh giữ ở bên cạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh mà lại… nói nhiều thứ sau khi say vậy à…” Giang Duyệt Hề vuốt cằm, con ngươi đảo quanh: “Thú vị lắm đó.”
Trước kia không biết nên nghĩ Lê Ngôn Chi uống ngàn ly không say, thì ra chỉ là chưa tới.
“Lê Ngôn Chi, mấy lời anh nói ngày hôm qua, còn nhớ không?”
“Xin lỗi.”
“Quên cũng không sao, đừng có giựt nợ là được.”
“Anh… đã nói cái gì?”
Cô hơi hất quai hàm, đi lên phía trước, đến gần bên tai Lê Ngôn Chi, lặng lẽ nhắc nhở.
Trong mắt Lê Ngôn Chi tràn đầy ngạc nhiên.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên, Giang Duyệt Hề nghiêng đầu tránh né tầm mắt của Lê Ngôn Chi, vẻ mặt đắc ý.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm và phản ứng chậm chạp của Lê Ngôn Chi, Giang Duyệt Hề mặc quần áo tử tế bước xuống giường, tìm một cái vali màu xanh da trời ở trong góc xó xỉnh nào đó.
Mới vừa nãy, Giang Duyệt Hề nói một bí mật bên tai cậu, hơn nữa là còn báo cho cậu biết, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ đi du lịch một mình.
“Thời gian du lịch của em bắt đầu từ hôm nay, còn anh á, cứ tiếp tục trở về công ty hoàn thành công việc của anh đi ~”
Lúc này Lê Ngôn Chi không đồng ý: “Em muốn ra ngoài du lịch thì được, nhưng không được đi một mình.”
“Lại muốn nói em buông thả quá hả?”
“Không có.” Cậu chỉ cảm thấy, con gái đi xa một mình rất nguy hiểm.
“Có hay không cũng chả có vấn đề gì, dù sao anh cũng không phải ông chủ, lời anh nói không được tính.” Giang Duyệt Hề phất tay một cái: “Em đã quyết định xong rồi.”
Từ khi viết đơn từ chức đến nay, cô đã giải quyết xong hết công việc trong tay mình, ngay lúc thời gian trước công ty có thực tập sinh lên làm chính thức, cô rời đi thì sẽ có nhân viên kỳ cựu của công ty được thăng chức, nhân viên mới sẽ thế chỗ của họ.
Lê Ngôn Chi nhíu chặt chân mày, giải thích: “Không có thấy em buông thả, cũng không phải không thể từ chức…”
Chẳng qua thời gian này hai người có chút xa cách, cậu sợ Giang Duyệt Hề dùng cách này để rời khỏi mình nên mới không chịu.
“Đồng ý với anh là trước tiên không chia tay rồi, nhưng em cần thời gian để thả lỏng tâm trạng, huống hồ gì, chúng ta cũng không thể để cuộc sống cứ đứng mãi một chỗ được, nếu không sẽ có một ngày vợ chồng không hòa thuận.”
“Em vẫn luôn dùng ngôn ngữ và hành động của mình để nói cho anh biết là em rất thích anh, nhưng có một số việc, không phải chỉ dựa vào một mình em nhiệt tình chủ động là có thể giữ gìn cả đời.”
Âm thanh dừng lại, cô hít một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt Lê Ngôn Chi, từng câu từng chữ đều hết sức nghiêm túc: “Em nói là… cả đời.”
“Nếu như anh nghĩ thông rồi thì đến tìm em.”
Ngày đầu tiên thành công trở về làm người tự do, Giang Duyệt Hề dọn hành lý lên đường, chạy về một nơi xa xôi nào đó.
Tối hôm qua đã suy nghĩ rất lâu, liên quan đến chuyện giữa mình và Lê Ngôn Chi mấy năm gần đây.
Tình trạng không nóng không lạnh đã trở thành thói quen của cả hai, mà theo thời gian, cô lại bắt đầu lo âu mình không đủ ưu tú để xứng đáng, đây hoàn toàn không phải là trạng thái mà “Giang Duyệt Hề” nên có.
Sức quyến rũ lớn nhất của phụ nữ là tỏa sáng trong lĩnh vực mình giỏi, nếu như cứ mãi đuổi theo Lê Ngôn Chi để đánh mất bản thân thì ngay cả chính cô cũng thấy tự khinh thường mình.
Cho dù là bây giờ vẫn chưa rõ ràng mục tiêu của mình, nhưng cô sẽ không cam lòng sống qua ngày như trước đây nữa.
Cho dù là cô hay Lê Ngôn Chi, đều cần một cơ hội để thay đổi, để bản thân trở thành một người tốt hơn, trở thành một người yêu xứng đáng với đối phương hơn.
***
Giang Duyệt Hề kéo vali, điểm đến đầu tiên là một thành phố có phong cảnh lãng mạn, thả lỏng tâm trạng.
Lúc đi trên đường, có vài người đàn ông xa lạ đến làm quen, Giang Duyệt Hề từ chối hết, đến khi gặp được một du khách nữ tốt bụng ở trong nhà nghỉ.
Đó là một nhà làm nghệ thuật rất đặc biệt, cắt tóc ngắn, giọng nói trầm thấp, không để ý kỹ thì sẽ dễ hiểu lầm là con trai.
Người làm nghệ thuật có sở thích đặc biệt, Giang Duyệt Hề lại giỏi ăn nói nên hai người nhanh chóng kết bạn.
Nhà nghệ thuật đưa kế hoạch du lịch toàn là chữ của mình ra, biết Giang Duyệt Hề vẫn chưa có nơi du lịch tiếp theo nên tiện thể đưa ra lời mời.
Vì vậy, hai người nhanh chóng quyết định cùng nhau đến phố cổ với di sản văn hóa lâu đời.
Giang Duyệt Hề ở trong căn phòng kế bên sân thượng, ban ngày ngồi phơi nắng trên ghế rất thoải mái, rảnh rỗi không có gì làm thì bắt đầu chỉnh sửa những bức ảnh du lịch chụp mấy ngày trước, thuận tay đăng dòng trạng thái lên Weibo.
Bạn bè thân quen cũng bình luận khen ngợi phía dưới, Giang Duyệt Hề đang vui nên trả lời hết mọi người, sau đó thấy vài lời mời kết bạn của người lạ.
Thấy nhiều người thích như vậy, Giang Duyệt Hề đột nhiên muốn ghi lại hết những phong cảnh du lịch mình thấy.
Thư giãn cả ngày, muốn tìm chút chuyện vui, mua vật dụng để leo núi.
Vừa mạo hiểm vừa kích thích, thật sự khiến người ta khó quên.
Trên đường xuống núi về nhà nghỉ, Giang Duyệt Hề cảm thấy chân của mình sắp tê dại mất cảm giác rồi, chỉ muốn mau chóng trở lại nhà nghỉ để nằm liệt ra đó thôi.
Nhưng không ngờ, lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Phòng đón khách nhà nghỉ, trên đường lên lầu lại đi qua một người đàn ông mặt lạnh ngồi trên sô pha, khách khứa trở về phòng cũng không khỏi quay đầu nhìn lén, chỉ có Giang Duyệt Hề đứng sững sờ tại chỗ, dùng sức dụi mắt, hoài nghi mình mình lầm.
“Hở? Tại mình mệt quá nên gặp ảo giác sao?”
Nhà nghệ thuật đi cùng khẽ đẩy tay cô, nhắc nhở cô không nên nhìn lộ liễu như vậy, hành động này lọt vào mắt người khác thì liền trở thành động chạm tay chân giữa người khác phái.
Bầu không khí xung quanh Lê Ngôn Chi bắt đầu lạnh dần, bỏ tạp chí xuống, đi về phía cô.
“Mệt nên gặp ảo giác.” Giang Duyệt Hề hoàn toàn không nhận ra sự lúng túng của nữ nghệ thuật gia, nhưng cũng không tiện để người ta tốn thời gian vì mình, nghiêng đầu nói với cô ấy: “Chuyện là, tớ có chút việc, cậu về phòng trước đi.”
Thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, nhà nghệ thuật không muốn dây vào: “Được, có chuyện nhớ tìm.”
Năm tiếng, lại giảm âm lượng nên không khác gì giọng nam.
Lê Ngôn Chi lạnh lùng quét qua, ép mình đè chặt nỗi sầu đang trào dâng trong lòng, tầm mắt chuyển lên người Giang Duyệt Hề, ân cần hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
“A…” Giang Duyệt Hề đang đứng thẳng bỗng nhiên nhiên lảo đảo một cái: “Ai da chân em, không đi nổi nữa.”
Lê Ngôn Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ tay cô, động tác quen thuộc bế ngang cô lên.
Phòng của Giang Duyệt Hề ở lầu hai, Lê Ngôn Chi ung dung bế cô lên lầu, mặt không đổi sắc.
Quẹt thẻ mở cửa, Lê Ngôn Chi nhanh chóng thả cô lên chiếc giường mềm mại.
“Sao anh lại đột nhiên tới? Còn không nói với em tiếng nào nữa, chẳng may em không có ở đây thì phải làm sao?” Giang Duyệt Hề hỏi.
“Trừ khi em nói dối.” Giọng nói của cậu có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù đồng ý để Giang Duyệt Hề đi du lịch một mình nhưng cũng không phải hai người sẽ cắt đứt liên lạc đến khi vượt qua thời gian để tỉnh táo.
Mỗi tối Giang Duyệt Hề đều phải gửi vị trí để báo bình an cho cậu, miệng của cô không giấu diếm được chuyện gì, Lê Ngôn Chi có thể thong thả biết được kế hoạch du lịch ngày hôm sau của cô.
Biết cô ở trong nhà nghỉ đó, biết hôm nay cô sẽ leo núi với người bạn quen biết khi đi du lịch nên mới tìm được chính xác đến đây.
“Leo núi vui không?”
“Vui! Leo mấy tiếng vẫn chưa lên được đỉnh núi nên hơi tiếc, có điều dù hôm nay hơi mệt nhưng rất thú vị, cảm thấy như có thể quay về kể chuyện vui cho họ nghe cả năm vậy.”
“Không phải lúc trước nói kết bạn với phái nữ sao?” Cậu hết sức cắn răng nặn ra hai chữ “phái nữ”.
“Thì…” Cô giơ ngón tay lên, muốn nói “thì vừa nãy đó”, thế nhưng thấy sắc mặt Lê Ngôn Chi không bình thường thì đột nhiên nghĩ đến gì đó.
“Thì… cậu ấy có việc phải đi, có điều em gặp một người bạn mới, hồi nãy anh có gặp rồi đó, thế nào? Có phải trông rất được hay không?” Cô cười hì hì, rõ ràng rất hài lòng với người bạn mới này.
Từ xưa giờ Giang Duyệt Hề rất thích những người và những món đồ “đẹp”, cô vừa nói thế thì Lê Ngôn Chi cũng không nghi ngờ nữa.
Hoặc là, cậu đã không còn đủ lý trí để phân tích nữa.
Mấy ngày Giang Duyệt Hề rời khỏi cậu, có vẻ rất vui, chuyện này khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
“Lúc trước em đi một mình luôn có người bắt chuyện, mà lúc đi với bạn mới thì mọi người đều cho rằng cô ấy (*) là bạn trai em, bớt được rất nhiều chuyện phiền