Tuyệt Đối Dịu Dàng

Nghẹt thở


trước sau

Lúc trước, tại sao bọn họ chia tay?

Đó thực sự là một quá khứ, nhìn lại tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.

Hạ Sí nói tới những thứ khác, cuối cùng Bạch Phỉ không có được đáp án, sau khi tụ tập xong, Đỗ Nam Châu đón Bạch Phỉ về nhà, Hạ Sí phất tay chào tạm biệt.

Bạch Phỉ nói cho cô biết, cô và Đỗ Nam Châu đã bắt đầu mua nhà mua xe, chuẩn bị kết hôn định cư ở thành phố C. Từ đồng phục học sinh đến váy cưới không phải là trơn tru như bề ngoài nhìn thấy, bọn họ cũng đã có một cuộc cãi vã, có nhiều lần tan hợp, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn nắm tay nhau vượt qua tất cả các khó khăn.

Sắc trời đã tối, thành phố phồn hoa ồn ào náo nhiệt như cũ, ở trong vòng tròn ồn ào này, một ấm áp Hạ Sí cũng không cảm nhận được, xung quanh náo nhiệt không liên quan đến cô.

“Thật khó khăn…” Cô muốn ở cùng một chỗ với người mình thích, thật khó khăn.



Trên đường trở về, hàng trăng cách thức theo đuổi đầy ắp xoay quanh trong đầu Hạ Sí, cho đến khi tài xế nhắc nhở đến nơi, tất cả ảo tưởng đều bị đánh tan.

Bước chân chậm rãi bước vào tiểu khu, Hạ Sí trở lại tầng nhà mình, tùy ý ngước mắt lên, nhìn thấy trước mắt khiến cô sững sờ!

Cô nhìn thấy ở trước cửa nhà… Thời Ngộ?

“Sao anh lại ở đây?” Hạ Sí cất bước nhỏ chạy tới.

Thời Ngộ bưng chén canh màu xanh trắng lên, “Bện cảm lạnh của em còn chưa khỏi, tối hôm qua có ho khan, nấu một ít canh tuyết lê, nhuận phổi giảm ho.”

Một câu đơn giản, giải thích xong nguyên nhân anh xuất hiện ở chỗ này, cùng món đồ trên tay.

Hạ Sí mở khóa mật mã, dẫn anh vào nhà.

Ngoại trừ chén canh trên tay phải, tay trái còn xách theo túi trái cây, “Ở đây có một ít tuyết lê tươi, em có thể tự nấu, cách nấu vào từ từ rồi tôi sẽ nói cho em.”

“Phải rửa lê thái lê, rửa nồi đun nước, phiền phức quá!” Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt vụng trộm nhìn Thời Ngộ, âm cuối cố ý kéo dài.

“…… Ngày mai tôi sẽ mang đến cho em.” Anh không chọc thủng tâm tư nhỏ bé của Hạ Sí.

Nhận đồ trong tay anh, Hạ Sí ân cần rót một ly nước đưa tới trước mặt anh, Thời ngộ sờ thành ly, hơi nhíu mày nói, “Ở nhà chú ý, cố gắng uống nước ấm.”

Bản thân cô thể hàn, bây giờ lại là mùa đông, nước ấm mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng chính Thời Ngộ cũng không thèm để ý những thứ này, đưa ly lên gần miệng, còn chưa đụng đến môi, cổ tay bỗng nhiên bị cô nắm chặt.

“Anh chờ một chút!” Hạ Sí ngăn anh lại, lấy ly về. Vừa về nhà, còn chưa kịp đun nóng, Hạ Sí lại thay nước đã đun.

Lẳng lặng nhìn cô đi tới đi lui trong phòng, Thời Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt ẩn giấu sự chiều chuộng bất đắc dĩ. Bất luận đã qua bao nhiêu năm, Hạ Sí hiện tại hay là Hạ Sí lúc trước, chỉ cần hơi căng thẳng, làm việc sẽ dễ dàng trở nên nóng nảy.

Một lần nữa thay bằng một ly nước nóng, Hạ Sí mới đưa qua cho anh. Sau đó, ôm lấy chén canh tuyết lê của mình, “Nên cảm ơn anh như thế nào mới tốt đây, bác sĩ Thời.”

“Em ngoan một chút, không cần bị bệnh là tốt rồi.” Thời Ngộ cầm ly nước ấm, nhiệt độ lòng bàn tay nóng lên.

Hạ Sí vỗ vỗ bàn tay, ngồi xuống đối diện, “Không hổ là tấm lòng của thầy thuốc, hôm nào em đến bệnh viện tặng cờ gấm cho anh.”

“Cũng không cần…” Thời Ngộ không nói giỡn với cô, bởi vì đây hoàn toàn là chuyện Hạ Sí có thể làm được.

Sau khi Thời Ngộ đi, Hạ Sí ôm chén canh tuyết lê ngọt ngào kia, khóe miệng tươi cười chưa từng ngừng lại.

Tại sao phải so sánh với những “người tiền nhiệm” khác, lúc trước sau khi cô và Thời Ngộ ở bên nhau, lần thứ hai hỏi anh: “Nếu người cứu mạng anh là một người khác, anh sẽ làm như thế nào?”

Thời Ngộ thay đổi đáp án khác với lần đầu tiên, “Nếu người đó không phải là em, có lẽ anh sẽ không làm đến bước này.”

Tất cả mọi thứ, chỉ vì anh đã gặp em.

Chỉ cần cô theo đuổi Thời Ngộ một lần nữa, quá khứ lúc trước cũng không quan trọng!

*

Ngày hôm sau, Hạ Sí bắt đầu chính thức đi làm.

Các lớp học trong ngày làm việc khá ít, chủ yếu tập trung vào buổi tối và cuối tuần. Bởi vì chưa quen nên cần thời gian mài giũa, nhưng may mà có những giáo viên khác giúp đỡ, coi như được tiến hành thuận lợi.

“Cô Hạ, hôm nay cảm giác thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

Mỗi khi đến giờ ăn, luôn có một giáo viên dạy múa đến mời cô. Có lẽ Hạ Sí đoán được tâm tư của các cô ấy, đối với người từng xuất hiện trên màn hình luôn cảm thấy tò mò, đây là chuyện rất bình thường.

Cân nhắc tất cả các yếu tố, Hạ Sí thấy dạy múa ở nơi làm việc mới này cũng không tệ, ít nhất mọi người bề ngoài thoạt nhìn đều vô cùng hòa hợp.

Buổi chiều chào đón một nhóm trẻ em tan học, Hạ Sí chậm rãi nói chuyện, ở chung với bọn trẻ. Đợi đến sau đó, phụ huynh lục tục đến đón, Hạ Sí cùng một vị giáo viên khác tiễn bọn nhỏ đi.

Vẫn còn lại một cô bé.

“Phụ huynh của bạn học Tô Viên Viên còn chưa tới sao?” Hạ Sí còn chưa rõ mấy đứa nhỏ này trong lớp, chỉ lặng lẽ hỏi giáo viên cũ.

“Vừa rồi cậu của cô bé gọi điện thoại tới, nói có việc trì hoãn, nên đến trễ một chút.”

Hiện tại đã trễ hơn mười phút kể từ khi tan học, Hạ Sí mở điện thoại di động ra, nhớ tới Thời Ngộ nói hôm nay muốn đưa canh tuyết lê cho cô…

Bọn họ không hẹn trước, càng không thêm thông tin liên lạc ngoại trừ số điện thoại. Hạ Sí nhớ tới liền vỗ vào trán, não mình làm bằng gì vậy, chỉ lo nói chuyện phiếm với Thời Ngộ.

Hạ Sí đánh ra một dãy số điện thoại di động trên thanh tìm kiếm Wechat, người dùng không tồn tại, “…”

Muốn lặng lẽ thêm một bạn tốt cũng không được.

Thời cấp 3 không cần liên hệ này, hiện tại thêm bạn tốt cũng không thêm được, chẳng lẽ bác sĩ Thời không cần Wechat sao? Cô cũng không chắc chắn.

Sợ Thời Ngộ đợi lâu, liền gửi tin nhắn qua số điện thoại. Nhưng lại nghĩ, lỡ như đối phương không nhìn thấy thì sao?

Trong lòng Hạ Sí tìm lý do gọi điện thoại, đang chuẩn bị hành động, một người đàn ông thành thục mặc âu phục giày da đi vào, cuối cùng bạn học Tô Viên Viên ở lại lớp học đứng lên gọi “chú”.

Hạ Sí thở phào nhẹ nhõm, định tiễn người bạn học cuối cùng đi, ngẩng đầu lên, trong chớp mắt đối diện với ánh mắt đối phương.

Bầu không khí ngưng đọng hai giây, người đàn ông thăm dò hỏi: “Hạ Sí?”

Hạ Sí hơi bất ngờ, từ ngũ quan của người đàn ông tìm được cảm giác đã từng quen thuộc, “Lăng Nguyên sư huynh…”

“Hạ sư muội, thật sự là em.” Trên mặt người đàn ông hiện ra vẻ kinh hỉ đã lâu không gặp lại.

Hạ Sí bày ra nụ cười chuẩn mực.

Trước khi ra nước ngoài, cô có một giáo viên dạy múa mà cô đã biết từ khi còn nhỏ, có ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp múa của mình. Lăng Nguyên vốn cũng là một trong những học trò của người đó, năng lực không tệ, nhưng lúc học cấp 3 anh ta từ bỏ thi nghệ thuật, lựa chọn con đường thích hợp nhất với mình, tham gia tài chính, sự nghiệp phát triển thăng hoa.

“Thường xuyên nhìn thấy em trên TV, hơn nữa chúng ta cũng đã lâu không gặp.” Sau khi tốt nghiệp, Lăng Nguyên bắt đầu làm việc trong lĩnh vực tài chính, rèn luyện tính lịch sự và khéo trong xã hội, thỉnh thoảng nhận được khen ngợi, lại nhắc tới chuyện cũ.

Vốn từng học cùng một giáo viên, có chút giao tình, Hạ Sí cũng nói chuyện vài câu.

Lăng Nguyên sư huynh hỏi: “Em về nước lúc nào vậy? em có liên lạc với cô Liêu không?”

Cô Liêu chính là vị
giáo viên day múa mà Hạ Sí quen biết từ nhỏ.

Nghe người khác nhắc tới cô Liêu, trong lòng Hạ Sí vẫn nhớ nhung, “Vừa mới về nước không lâu, còn chưa trở về thành phố Vân Dương, cho nên tạm thời không quấy rầy cô Liêu.”

“Em không biết à?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Nguyên là kinh ngạc, sau đó nói cho cô biết, “Chồng hiện tại của cô Liêu là người thành phố C, nên cô Liêu cũng đã đến thành phố C!”

Ra nước ngoài năm năm, quả thật Hạ Sí đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức, ví dụ như rất nhiều bạn bè của cô đến thành phố để phát triển tốt hơn, người giáo viên mà cô tôn trọng, cũng theo tình yêu đến thành phố C.

Đây thật sự là một nơi tuyệt vời, cô nghĩ.

Khoảng cách từ phòng huấn luyện đến dưới tầng, Lăng Nguyên đã nói với cô rất nhiều chuyện về cô Liêu.

Xe của Lăng Nguyên dừng ở gần đó, anh ta đề nghị đưa Hạ Sí về nhà, Hạ Sí liền từ chối.

Bởi vì mới gặp mặt, Lăng Nguyên cũng không cố cưỡng cầu, chỉ là vừa ngồi lên xe nhắc nhở cô, “Cũng sắp đến sinh nhật cô Liêu rồi, Hạ sư muội em cũng đến tham gia đi, nhiều năm như vậy không gặp, cô Liêu cũng rất nhớ em.”

Sinh nhật của cô Liêu là vào tháng 12, trước đây các học trò trong phòng múa lâu lâu sẽ cùng nhau tổ chức lễ kỷ niệm cho giáo viên. Hạ Sí có chút do dự, cô đồng ý, cũng nên đi gặp cô Liêu, nhưng tiệc sinh nhật, chắc là sẽ gặp được một vài đồng nghiệp, sẽ bị nhận ra.

“Mấy năm nay em không có ở đây, lúc chúng ta tụ tập, lần nào cô Liêu cũng nhắc đến em, còn nói rất tự hào vì em.” Lăng Nguyên vẫn quan sát biểu tình của cô, thấy có chút không đúng, liền bổ sung thêm: “Chỉ là thật đáng tiếc, em đi năm năm, vẫn chưa từng trở về.”

Người đã từng từ bỏ múa cũng thường xuyên trở về thăm giáo viên cũ, cô vừa đi thì đã đi liền năm năm, càng nên đến để bày tỏ thành ý.

“Em đi.” Cuối cùng Hạ Sí lấy được phương thức liên lạc hiện tại của cô Liêu từ Lăng Nguyên sư huynh.

*

Phòng huấn luyện cách nhà không xa, Hạ Sí chậm rãi đi tới ga tàu điện ngầm, vừa vặn nhận được điện thoại Thời Ngộ, “Tôi thấy tin nhắn rồi.”

Chuyện ở bệnh viện vừa mới xử lý xong, Thời Ngộ cũng đang trên đường về nhà, ngược lại không tồn tại vấn đề sẽ phải chờ đợi lâu.

“Số điện thoại di động của anh, chỉ dùng để gọi điện thoại sao?” Hạ Sí thăm dò hỏi.

“Cái gì?” Thời Ngộ nghi hoặc.

“Chỉ là… không thể thêm Wechat được.” Căn bản không tìm được.

“Em nói cái này à.” Thời Ngộ phản ứng lại, “Không dùng số điện thoại di động này đăng ký, cho nên tìm không được, lát nữa tôi thêm em.”

“!” Hạ Sí im lặng làm động tác đắc thắng.

Ngoại trừ Thời Ngộ, Hạ Sí lại nhận được một tin tức mới của Bạch Phỉ:【Người chị em, tớ vừa có được một tài nguyên mới.】

Hạ Sí chậm rãi đánh dấu chấm hỏi:【?】

Bạn học Tiểu Bạch:【Đam mỹ, cậu biết đấy, nhưng lần này là chủ đề gương vỡ lại lành.】

Hạ Sí hiểu, Bạch Phỉ từ hồi trung học đã thích xem truyện tranh đam mỹ, sau đó lượng người tiếp nhận càng rộng, từ truyện tranh đơn thuần thăng cấp thành truyện tranh có màu sắc.

Cô đứng trên đường, không thuận tiện để gõ chữ, cũng không có thời gian để xem nội dung. Hạ Sí không có hứng thú với chuyện này, Bạch Phỉ hết lần này tới lần khác nhắc tới “gương vỡ lại lành”, đây thật đúng là… Quá chọc vào trái tim cô.

Bạn học Tiểu Bạch:【Có thuận tiện để chat voice không?】

Chat voice thuận tiện hơn đánh máy, Hạ Sí đồng ý.

“Bộ truyện tranh này tớ còn chưa đọc xong, là một câu chuyện gương vỡ lại lành, có R có cốt truyện, tớ nghĩ, cậu đọc thử xem có thể rút kinh nghiệm.” Lòng nhiệt tình của Bạch Phỉ luôn được thể hiện rất độc đáo.

“Vậy không thể chứ…” Đây chính là đam mỹ, cô rút kinh nghiệm gì?

“Tớ nói cho cậu biết, chương đầu tiên chính là công về nước tìm thụ, mượn rượu giả say chạy tới trước cửa nhà thụ, sau đó nửa đêm nhân cơ hội bò lên giường. Cường thế hắc hắc hắc!” Bạch Phỉ ở đầu kia cười ha ha, “Cái này phải dựa vào chính cậu lĩnh hội được gì, Hạ Hạ cậu làm chuyện này trước giúp tớ.”

“Cậu nói đi…” Tiểu quỷ này. Nụ cười khác thường làm cho cô đột nhiên sợ hãi.

“Tớ gửi tài nguyên này cho cậu, sau đó cậu chuyển lại cho tớ nha.”

“Tại sao lại phiền phức như vậy?”

“Cậu không biết đâu, tớ và Đỗ Nam Châu thường xuyên kiểm tra điện thoại di động, tớ không thể lưu vào album ảnh.” Mỗi người đều có thứ mình không thể tiếp nhận, mà Bạch Phỉ thích loại truyện tranh đó, vừa vặn chọc trúng điểm sấm của Đỗ Nam Châu.

“Vậy cậu lưu đĩa đám mây đi.”

“Thứ này sẽ bị khóa…”

Hạ Sí hiểu rồi, bởi vì chứa đựng nội dung vi phạm, tại lên xong sẽ không thể tải xuống được.

“Cậu có thể trực tiếp chuyển sang acc phụ mà.”

“Vậy phải thêm bạn tốt mới được, chuyển đổi qua lại rất phiền phức, cũng rất dễ nhầm lẫn.”

“Được rồi, vậy cậu thêm tớ đi.” Dù sao Bạch Phỉ cũng có chủ ý của mình, Hạ Sí lười tìm tòi, nguyện ý giúp đỡ chút việc nhỏ này.

Bạch Phỉ đăng xuất khỏi tài khoản chính, nói muốn chuyển sang tài khoản phụ để thêm. Chỉ một lúc sau, danh sách bạn bè của Hạ Sí xuất hiện một chấm đỏ “1”, một đại diện màu trắng tinh khiết, không có ghi chú, thoạt nhìn giống như tài khoản phụ cho có lệ.

Sau khi nhấp vào Thêm, Hạ Sí chọn những hình ảnh truyện tranh vừa rồi, chuyển tiếp qua.

Vừa vặn, xuống thang máy, vào ga.

Chờ đến khi ngồi vào tàu điện ngầm, đã qua hai phút.

Hai phút sau, lại gửi tới hai tin nhắn mới, danh bạ lại xuất hiện một người bạn mới, là một đại diện đam hình đam mỹ.

Hạ Sí đứng tại chỗ, một tay nắm lấy tay cầm.

Hiện tại cái ảnh đại diện đam mỹ chưa được thêm này càng phù hợp với Bạch Phỉ hơn, vậy vừa rồi chính là?

Đột nhiên nhớ tới người nào đó, Hạ Sí khó tin mở to hai mắt, “Mẹ nó!”

Thu hồi lại tin nhắn, thấy ảnh đại diện màu trắng tinh khiết lục tục nhảy ra tin nhắn, tay cô run rẩy, tới gần màn hình.

Bạn học Tiểu Bạch vừa nói nội dung truyện tranh là gì? Ngày đầu tiên về nước uống rượu giả say chạy đến nhà người yêu cũ, nửa đêm… cường thế?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện