Tuyệt Đối Phục Tùng

Đêm trước hôn lễ


trước sau

Sau khi Khương Nùng định ngày kết hôn, Thẩm Hành mới chịu đi chữa mắt.

Trong đầu ông đột nhiên xuất hiện một ngày muốn nhìn thấy con gái mặc áo cưới, vì vậy, liền ném quải trượng, gọi bác sĩ gia đình của Thẩm gia đang ở cách xa ngàn dặm đến, toàn bộ quá trình trị liệu đều được tiến hành ở bệnh viện, chia thành ba đợt điều trị, còn phải dùng châm cứu.

Mỗi lần như vậy Khương Nùng đều ở bên cạnh ông, kiên nhẫn tìm hiểu bệnh tình, thị lực của ông có thể hồi phục bao nhiêu phần sau khi trị liệu.

Thẩm Hành sợ cô vất vả, vừa phải đến đài Tân Văn làm việc, thử áo cưới, bận rộn nghi thức hôn lễ cuối năm, bây giờ còn phải nhọc lòng vì đôi mắt của ông, vì vậy ông không cho cô ở lại, nói là nếu đôi mắt thật sự có thể trị khỏi thì coi như đó là một niềm vui bất ngờ cho cô.

Khương Nùng quả thật rất bận, trong Phó gia ngoại trừ lão tổ tông sống an nhàn sung sướиɠ, thì không có nữ trưởng bối nào có thể xử lý công việc.

Cô là chủ mẫu, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà tất nhiên đều do cô gánh vác, đặc biệt là phải lo liệu một hôn lễ thật long trọng, danh sách khách phải mời, toàn bộ quá trình đều do cô tự mình lên kế hoạch, có cả đống việc cần đến cái gật đầu của cô.

Ví dụ như chọn người chủ trì hôn lễ và người chứng hôn, Khương Nùng chọn Mai Thời Vũ và Quý Như Trác.

Có những vị khách phải ngồi bàn quan trọng, rồi những người có ân oán với nhau không thể ngồi chung bàn, những bí sử của giới hào môn, cô đều nghe Lương Triệt bát quái đề cập tới, sau đó lập ra danh sách một lần nữa.

Còn Phó Cẩm Minh do bị nhồi máu não, cơ thể bị liệt không thể đi đứng, người còn lại là anh cả Phó Thu Sinh.

Khương Nùng không thể quyết định có nên mời ông ta hay không.

Buổi tối khi Phó Thanh Hoài về nhà, Khương Nùng rót cho anh một tách trà xanh, hai người ngồi trên chiếc ghế sofa nhung đen, đèn sàn chiếu ánh sáng xuống cổ tay trắng như tuyết đang cầm danh sách khách mời của cô, cô dịu dàng nói với anh mình đã mời những ai.

Sau đó hơi ngừng lại, rồi do dự hỏi: "Có mời anh Cả không?"

Cả giới hào môn đều nghe tin Phó Thanh Hoài đã trục xuất hai người anh ra khỏi Phó gia.

Chẳng khác nào nói bất đồng giữa bọn họ đã lên đến đỉnh điểm, nếu mời hai người kia tới, e là sẽ gây ra không ít bàn tán.

Vẻ mặt đắn đo của Khương Nùng rơi vào trong mắt Phó Thanh Hoài, ngón tay thon dài tinh xảo bưng tách trà lên nhấp một ngụm để thông cổ, giọng nói thản nhiên trầm thấp: "Sao lại không mời chứ, anh Ba chỉ làm chú rể một lần trong đời, ngay cả Phó Cẩm Minh nếu muốn đến xem, anh có thể cho hai thư ký tới đó khiêng anh ta đi.”

Khương Nùng lặng lẽ lấy ra một tấm thiệp trống, viết lên đó tên Phó Thu Sinh bằng nét chữ rất ngay ngắn.

Cô cũng gửi thiệp mời cho Uông Uyển Phù và Khương Sầm, nói thế nào thì Khương gia nuôi dưỡng cô gần hai mươi năm là sự thật, còn về việc xuất giá từ nhà cha mẹ nuôi, hay từ Thẩm gia ở Giang Thành, chuyện này đã dẫn đến một cuộc tranh luận nho nhỏ.

Ý của Khương Sầm là muốn cô gả đi từ Khương gia, dù sao Khương Nùng cũng họ Khương, cho dù quan hệ có xa cách đến đâu, cô vẫn còn một người em trai ở nhà.

Bên phía Thẩm gia lại cho rằng, Khương Nùng là con cháu có huyết thống của Thẩm gia, cha ruột vẫn còn sống, dĩ nhiên phải xuất giá ở Giang Thành, đến lúc đó dùng máy bay riêng, đi lại cũng không mất nhiều thời gian.

Cả hai nhà đều không ai nhường ai, tranh cãi đến cuối cùng, quyền quyết định lại nằm trong tay Phó Thanh Hoài.

Anh nhắc nhở Khương Nùng: "Người đứng tên bất động sản biệt thự trên đỉnh núi là em, xuất giá ở đây, anh Ba đón em về Phó gia."

So với Khương gia lớn lên từ thuở nhỏ và Thẩm gia vẫn còn xa lạ.

Cả trái tim Khương Nùng đều nghiêng về phía biệt thự trên đỉnh núi đã mang ấm áp đến cho cô, cuối cùng nơi cô xuất giá cũng đã được quyết định.

Kế tiếp là nơi bố trí hiện trường hôn lễ và chọn khách sạn đều giao cho Phó Thanh Hoài, anh chọn trang viên Hoa Hồng, trước hôn lễ một tuần, anh đã đặc biệt cho vận chuyển bằng đường hàng không cả vạn đóa hoa hồng rực rỡ, mời những người chuyên nghiệp đến bảo dưỡng.

Ngay cả áo cưới và dạ phục Khương Nùng mặc để kính rượu đều do một tay anh lo liệu.

Cô bắt đầu nhẹ cả người, chỉ cần xinh đẹp đợi đến ngày hoàng đạo là được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Khương Nùng đang ôm con trai mềm mại mũm mĩm ngủ say, thì bị người ta kéo ra khỏi tấm chăn ấm áp, hệ thống sưởi bên trong phòng được bật rất cao, cho dù cô đang mặc một chiếc váy ren hai giây, hai cánh tay mảnh mai trắng nõn lộ ra ngoài cũng sẽ không thấy lạnh.

Người đang đấy cô về phía phòng tắm chính là Thẩm Già Hòa, cũng là dâu phụ của hôn lễ ngày hôm nay.

“Cô dâu của tôi ơi, có phải cô đã quên chuyện kết hôn rồi hay không?”

Khương Nùng khẽ ngáp một cái, tối qua cô phát sóng chương trình thời sự xong, còn giúp đồng nghiệp trực ban, trở về nhà thì đã quá muộn, lúc đó lại đang rất buồn ngủ, nên cũng không để ý biệt thự đã được trang hoàng rực rỡ, tràn ngập không khí vui vẻ, sau đó là bị khăn lạnh và tiếng gọi của Thẩm Già Hòa đánh thức.

Yên tĩnh hồi lâu, bàn tay trắng mịn của cô kéo khăn lông xuống, hơi khẩn trương hỏi: "Phó Thanh Hoài tới đón tôi rồi sao?"

"Vẫn chưa." Thẩm Già Hòa trả lời: "Đội trang điểm tới rồi."

Cô là minh tinh, bình thường không ít lần phải dậy sớm trang điểm và tạo hình, cho nên kinh nghiệm ở phương diện này rất là phong phú, giúp đỡ Khương Nùng tính toán thời gian, lại chu đáo nấu canh đậu đỏ trứng gà cho cô uống.

"Uống cái này cho ấm bụng trước đã, mặc áo cưới hơn mười tiếng đồng hồ không cởi ra được đâu, nếu không bổ sung chút khí lực, sẽ kiệt sức mà chết đấy.”

Áo cưới của Khương Nùng là Phó Thanh Hoài mời một bậc thầy thiết kế cho hoàng thất đã thoái ẩn may riêng cho cô, trên làn vải trắng tinh khiết được đính đầy đá quý, đuôi váy kéo dài vừa hoa lệ vừa cao quý, tỏa sáng lấp lánh bên dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Khi mặc vào phải có sự hỗ trợ của mười mấy người, nhưng hiệu quả mà nó mang đến là cực kỳ đẹp, dựa trên tính cách truyền thống bảo thủ của cô mà thiết kế thêm một lớp vải lụa mỏng mềm mại trên hai vai, làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà đến chói mắt.

Trong lúc cô trang điểm, Thẩm Già Hòa sờ soạng vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như tơ lụa của cô, cảm giác trên tay vô cùng tốt: "Bảo bối à, vóc dáng của cô tuyệt thật đấy."

Khương Nùng đánh phấn tô son, chỉ thoa một chút cho nụ cười thêm phần rạng rỡ.

Trong lúc cô làm tạo hình, Hạt Đậu Nhỏ đang làm tổ trên giường ngủ say sưa cũng thức dậy, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người lớn như vậy bên trong phòng ngủ chính và phòng chứa quần áo, nó đưa hai bàn tay mũm mĩm lên dụi dụi mắt, cất giọng non nớt: "Con đang nằm mơ sao."

"Vậy con cũng nằm mơ thấy dì nè." Thẩm Già Hòa bế thằng bé lên, rồi hôn lên hai gò má núc ních thịt của nó, nhướng đôi mắt quyến rũ, cười nói: "Không ngờ nha, nằm mơ cũng hương diễm như vậy..."

Hạt Đậu Nhỏ ngây thơ chớp chớp mắt, giọng sữa lại vang lên: "Dì xinh đẹp."

Thẩm Già Hòa ôm nó đi về phía phòng tắm, chậm rãi nói: "Gọi ngọt như vậy, dì đánh răng rửa mặt cho con nhé."

.....

Hơn mười giờ ba mươi sáng.

Khương Nùng đã ăn mặc chỉnh tề, an vị ngồi trên mép giường, bên trong phòng ngủ rộng rãi cũng không còn một bóng người.

Khách mời đều ở dưới lầu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền lên, đầu ngón tay cô vô thức xoay xoay chiếc nhẫn kim cương màu hồng, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, đôi tay cô thon thả, làn da như ngọc ấm áp.

Cô ngồi ngay ngắn một hồi, rồi lần mò tìm điện thoại di động bên cạnh.

Không kìm lòng được liền gửi tin nhắn cho Phó Thanh Hoài: “Anh tới rồi sao?”

Ba ngày trước hôn lễ, hai người làm theo phong tục của Lịch Thành, gặp nhau là không thích hợp.

Nhưng anh đã phái con trai đến ở cùng cô, sợ cô một mình sẽ bất an, trước đây không hề có cảm giác này, nhưng bây giờ lại thấy khẩn trương, Khương Nùng nắm chặt điện thoại di động, ngay cả ngón tay cũng nóng lên.

Lúc này. Cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt bị gõ một tiếng, rất nhẹ, nhưng lại khiến trái tim Khương Nùng bất giác đập mạnh, mở miệng dịu dàng hỏi: "Ai vậy?"

"Là ba." Chất giọng trầm thấp của Thẩm Hành truyền đến từ bên ngoài cửa.

Khương Nùng khẽ thở ra một hơi, nghĩ kỹ lại thì không thể nào là Phó Thanh Hoài được, cô vẫn chưa mang giày cao gót, đôi bàn chân trắng như tuyết trượt xuống giường, cẩn thận nhấc lớp váy dày cộm nặng nề lên, từ từ mở cửa phòng ra.

Trên hành lang. Hôm nay Thẩm Hành gả con gái, ông mặc một bộ tây trang màu xanh đen kẻ sọc, chất vải nhung dạ cao cấp, khiến khuôn mặt anh tuấn của ông nhu hòa hơn mấy phần, đôi mắt bị quấn băng gạc trắng, dường như vẫn chưa nhìn thấy mọi thứ ngay được.

Trình Tư Thành ở bên cạnh nói: "Bác sĩ dặn
Chú Chín chỉ có thể nhìn được một lúc."

Khương Nùng kinh ngạc, sau đó là vui mừng.

Việc trị liệu của Thẩm Hành xem như đã thành công, lần trước sau khi tháo băng đã có thể nhìn thấy những hình ảnh lờ mờ.

Không nói với cô là vì sợ cô hy vọng rồi lại hụt hẫng.

Khương Nùng vội vàng dẫn ba vào ngồi trên ghế sofa, xung quanh cũng không còn ai quấy rầy, cô đang muốn nhận lấy cây kéo từ tay Trình Tư Thành đưa tới, thì anh ta bỗng dưng thu về: "Trong ngày vui, cô dâu không nên đυ.ng vào thứ này, là điềm xấu."

Trình Tư Thành là một người tinh tế, anh ta giúp cô cắt băng gạc sau đầu Thẩm Hành, rồi mới để cho cô tháo ra.

Khương Nùng nín thở, ngón tay tháo từng vòng băng gạc trắng, đôi mắt Thẩm Hành cũng dần dần lộ ra ngoài, ông không mở mắt ngay, mà chậm rãi thích ứng với độ sáng bên trong phòng.

"Ba?"

Hồi lâu sau, Thẩm Hành nghe thấy giọng nói rất khẽ của Khương Nùng, mang theo khẩn trương và run rẩy.

Ông vỗ vỗ vào tay Khương Nùng như trấn an, hàng mi rất dài và dày từ từ mở ra, tầm mắt của ông từ mơ hồ không rõ trở nên mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng.

Bóng tối tan dần, sương mù dày đặc cũng từ từ tiêu tán.

Thẩm Hành chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể nhìn thấy lại ánh sáng, ông hoàn toàn mở mắt ra, rồi bất ngờ giật mình, vì ông nhìn thấy Giải Nghi Hạ còn trẻ đang đứng trước mặt mình, trong lúc nhất thời cả người như đông cứng, nhìn cô đang nhích đến gần hơn, ánh sáng bên ngoài cửa sổ thủy tinh hắt lên sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.

Gương mặt Khương Nùng tinh xảo hơn một chút, các đường nét dường như được điêu khắc đến mức gần như hoàn hảo, lớp trang điểm không hề để lại dấu vết thay đổi trên khuôn mặt cô, khi cô cúi xuống, ngay cả đường cong mềm mại của hàng mi cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Thẩm Hành gần như ngây người nhìn cô, sợ mình thở mạnh một chút thôi cũng sẽ ảnh hưởng tới cảnh tượng này.

Đáy mắt ông dần đỏ hoe vì nước mắt, đôi bàn tay cân đối của ông cũng đang run rẩy mà không ai phát hiện, ông lấy từ trong túi áo trước ngực ra một cái đồng hồ bỏ túi đã hỏng, trên nắp kim loại có một bức ảnh của Giải Nghi Hạ đã ố vàng.

Thẩm Hành nhìn tấm hình trong chiếc đồng hồ quả quýt, rồi nhìn Khương Nùng đang mặc áo cưới trắng tinh, sau một khoảng lặng khá dài, ông mới kìm nén sự kích động bằng giọng nói trầm ấm đầy từ tính: "Con rất giống mẹ."

Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của Khương Nùng nhìn Thẩm Hành, nước mắt bắt đầu dâng lên.

Thẩm Hành nói: "Ba có thể ôm con một cái được không?"

Khương Nùng gật đầu, nhìn Thẩm Hành dè dặt vươn tay ra, lòng bàn tay áp vào mặt cô như sợ làm đau cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó, Thẩm Hành vội vàng lau nước mắt, đeo kính đen lấy ra từ trong túi áo.

"Hôm nay là ngày vui, không nên chọc cho con khóc." Ông thấy Khương Nùng cũng kích động sắp khóc, liền tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô nhưng động tác vẫn còn gượng gạo chưa quen.

Lại sợ lau đi lớp trang điểm của cô dâu, nên chỉ có thể cực kỳ cẩn thận, còn hơi tự trách.

Giờ phút này, Khương Nùng lẳng lặng nhìn Thẩm Hành, trong nháy mắt khi phục hồi thị lực, nhất định trong lòng ông cảm thấy tràn đầy tiếc hận, đồng thời cũng tưởng tượng ra dáng vẻ mặc váy cưới của Giải Nghi Hạ nếu bà có cơ hội.

Trình Tư Thành tranh thủ từng giây từng phút, tính toán thời gian, ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chú Chín, bác sĩ đang chờ ở dưới lầu để giúp chú xử lý đôi mắt."

Vẫn chưa khỏi hẳn, nhìn ánh sáng lâu quá cũng không tốt.

Đôi mắt đỏ ửng của Thẩm Hành đã cảm thấy đau nhức, phải tránh ánh sáng, cũng không được để chảy nước mắt.

Khương Nùng vỗ vỗ vai ông, dịu dàng nói: "Ba mau đi đi."

Cô cố gắng cười, mặc dù ba đã nhắm mắt lại nhưng cô vẫn muốn cười thật tươi, rồi nói: "Ba phải chữa mắt cho khỏi hẳn, để sau này còn nhìn con hạnh phúc cả đời."

*

Phó Thanh Hoài coi giờ lành mà tới, so với cô chỉ mời một phù dâu, thì đoàn phù rể lại có mấy người, đều là mấy quý công tử có mặt mũi trong giới Bắc Kinh, bình thường qua lại rất tốt với chú rể.

Thẩm Già Hòa từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình không thể nào ngăn nổi.

Khát vọng sinh tồn mãnh liệt, cô đóng cửa lại, giao hết cho Khương Trạm ngoài cửa: "Cậu em vợ, đám anh trai kia phải dựa vào cậu cản lại rồi."

Sức chiến đấu của Khương Trạm cũng không tốt, Sở Tuy bước tới cặp cổ cậu, đôi mắt hồ ly híp lại cười cười: "Nghe nói cậu học trường quân đội? Đến đây, theo anh qua bên này thảo luận một chút chuyện học hành nào."

Không có cậu em vợ cản đường, muốn đi vào chỉ là chuyện thuận lý thành chương.

Cửa bị mở ra.

Khoảnh khắc khi ánh ban mai rực rỡ chiếu lên người Khương Nùng, làm cho những viên kim cương trên chiếc váy cưới trắng tinh khôi sáng lấp lánh, cả người cô như được bao phủ bởi tiên khí, đẹp đến mức khiến người ta quên đi thế tục.

Phó Thanh Hoài nhìn thấy cô, không hề vội vã, anh nhốt hết những người muốn theo vào ở bên ngoài.

Thẩm Già Hòa đã tự động trốn vào phòng chứa quần áo, rất thức thời, không quấy nhiễu cô dâu chú rể ở cùng nhau.

Cánh cửa cắt đứt tiếng nói cười ồn ào ở bên ngoài, Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ cũng sáng ngời, dưới hàng mi đen nhánh như lông quạ, ánh mắt anh nóng bỏng, vẫn khóa chặt dáng vẻ của cô, rồi chậm rãi hôn lên đôi môi đang cười thật tươi.

Nhất định lúc ở dưới lầu anh đã uống trà, Khương Nùng nếm được vị trà xanh trên đầu lưỡi anh.

Hôn một hồi, hơi thở mang theo hương nhang đặc biệt của Phó Thanh Hoài quẩn quanh chóp mũi cô, anh dừng lại, nhưng vẫn áp vào môi cô, dịu dàng nói: "Gả cho anh Ba, có được hay không?"

Khương Nùng bị chọc cười, nuốt nước mắt trở về: "Nào có ai như vậy, con cũng sinh luôn rồi mới hỏi cái này."

"Nghi thức dù sao cũng phải có." Phó Thanh Hoài dịu dàng nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, dụ dỗ cô gật đầu một cái: "Xem ra thành ý của anh Ba vẫn chưa đủ, vậy quỳ xuống cầu hôn Nùng Nùng thì sao?"

Thấy anh thật sự cong gối muốn quỳ xuống đất, đôi tay trắng nõn của Khương Nùng liền ngăn lại, môi đỏ mọng cong lên: "Bọn Sở Tuy sắp xô cửa xông vào rồi, thấy anh quỳ như vậy, e là sẽ lấy ra cười anh mấy năm luôn đấy, đừng quỳ, em đồng ý —— anh Ba, mau đứng dậy."

Đáy mắt Phó Thanh Hoài lấp lánh ý cười, lại hôn cô.

Khương Nùng từ từ vươn tay ôm lấy cổ anh, cố gắng không làm nhăn bộ lễ phục màu đen chỉn chu của người đàn ông, khi cô ngửa đầu hôn đáp lại, liền bị anh bế lên một cách vững vàng, như muốn nói với cô rằng cả đời sẽ không buông tay.

"Anh Ba đưa em về nhà."

Giọng nói dịu dàng trầm thấp của Phó Thanh Hoài khiến cô cảm động, dứt lời liền bế cô đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm.

Đuôi váy cưới của Khương Nùng rất dài, vắt qua cánh tay mạnh mẽ của anh rũ xuống đất, bạn bè thân hữu đứng trong phòng khách và trên cầu thang xoắn của biệt thự, trong tiếng chúc phúc của mọi người, anh bế cô đi ra khỏi biệt thự trên đỉnh núi.

Trước khi lên xe, hàng mi của Khương Nùng đã ướt đẫm, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng cao lớn của ba Thẩm Hành và em trai Khương Trạm đang đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn theo cô xuất giá rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện