Tuyệt Đối Phục Tùng

Phạt anh Ba vĩnh viễn không sinh được con gái


trước sau

Lần mang thai này Khương Nùng cảm thấy không được thoải mái như lần trước, ngửi thấy mùi gì cũng muốn nôn, mặt gầy đi, cằm cũng nhọn hẳn, chỉ cần bị ép ăn chút đồ bổ, thì đôi mắt trong trẻo của cô giống như vừa được rửa qua bằng nước mắt, nhìn thấy vậy trái tim của Phó Thanh Hoài cũng tan chảy theo.

Mà đáng thương chẳng qua chỉ là hiện tượng giả, Khương Nùng không thích nói chuyện, cả người lúc nào cũng tỏa ra cảm giác lạnh lùng.

Mỗi ngày cô đều phát sóng tin tức ở đài Tân Văn Tứ Thành, sau khi kết thúc, chỉ muốn ngồi một mình trong phòng làm việc, khiến các đồng nghiệp cũng âm thầm thảo luận: "Cô ấy được Lịch Thành điều tới, nghe nói còn là người bên phía trưởng đài Khang cố ý đề cử tới đây để tạo tư lịch, tiền đồ tương lai quý không thể tả."

"Bối cảnh của cô ấy rất sâu, lại có một người chồng quyền cao chức trọng làm chỗ dựa, không ai dám chọc."

"Có phải gần đây tâm trạng của chủ bá Khương không tốt hay không, chẳng lẽ ly hôn rồi sao?"

"Tôi nghe Lý Nhược nói, ông xã của Khương Nùng mỗi ngày đều gọi mười cuộc điện thoại đến văn phòng, đều bị từ chối không nhận, ngay cả sắc mặt cũng không được tốt lắm......"

Nguyên nhân Khương Nùng không nhận điện thoại của Phó Thanh Hoài rất đơn giản, anh nhắc cô phải ăn táo, mà nhắc không dưới ba lần.

Ai nghe mà không cảm thấy phiền, nên dứt khoát mặc kệ.

Bây giờ cô ăn cái gì cũng cảm thấy chua, lại thèm ngọt, uống nước cũng phải thêm thật nhiều mật ong, rồi cho chút chanh dây vào khuấy đều mới uống.

Phó Thanh Hoài chuẩn bị rất nhiều mật ong tự nhiên trong tủ lạnh, đủ cho cô ăn đến khi sinh xong em bé.

Phản ứng của Khương Nùng không còn nhạy bén, có lẽ do nước mật ong có tác dụng trấn tĩnh hạ hoả, bản thân cô cũng không muốn mất bình tĩnh nên theo bản năng muốn uống nhiều hơn, nhưng mang thai đến tháng thứ ba thì có chút không kiềm chế được cảm giác nóng nảy.

Tỉnh dậy lúc nửa đêm, nằm mơ thấy chuyện không tốt, cô cũng cảm thấy bực bội.

Mượn bóng đêm, Phó Thanh Hoài nhìn thai phụ đang ôm góc chăn, ngồi ở mép giường trằn trọc gần mười phút, anh bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ ảo phản chiếu bóng dáng của hai người, anh thấp giọng hỏi: “Nói cho anh Ba nghe nào, bây giờ đang giận cái gì đấy?"

Khương Nùng còn chưa mở miệng, nước mắt nóng hổi đã dâng đầy trong mắt.

Phó Thanh Hoài kiên nhẫn lấy khăn tay để bên dưới gối đầu lau cho cô, nước mắt nhanh chóng thấm ướt tấm vải lụa, khóc đến giọng nói cũng run run.

Cô tố cáo, giọng mũi nghèn nghẹn: "Em mơ thấy anh nɠɵạı ŧìиɧ."

Phó Thanh Hoài dịu dàng an ủi: "Đó là mơ."

Khương Nùng lại nói: "Sao anh không hỏi người phụ nữ bên ngoài đó là ai. "

"Không có hứng thú muốn biết." Cuối cùng dưới nước mắt uy hϊếp của Khương Nùng, Phó Thanh Hoài dừng lại một hồi, rồi dùng giọng điệu dụ dỗ hỏi: "Em nói đi."

Đôi môi Khương Nùng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Anh quả nhiên vẫn muốn biết. "

Cô nằm mơ thấy Phó Thanh Hoài từ đầu đã không chọn mình làm chủ mẫu Phó gia, mà chọn Lâm Bất Ngữ."

"Lâm Bất Ngữ đã đi Anh quốc du học, năm ba năm nữa cũng sẽ không trở về." Phó Thanh Hoài nhắc nhở cô sự thật này, sau đó chồm tới hôn lên gương mặt đẫm nước mắt có hơi lạnh của cô, liền bật hệ thống sưởi trong phòng lên.

Khương Nùng nhíu mày rối rắm, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm: "Ngay cả cô ta đi Anh quốc bao giờ trở về anh cũng biết rõ..."

Bình thường cho dù ghen tuông cô cũng rất nhẹ nhàng, mang thai khuếch đại cảm xúc của cô lên, cho nên hiện tại cô cũng không buồn che giấu.

Phó Thanh Hoài thề độc: "Anh Ba không có để ý Lâm Bất Ngữ, nếu lừa gạt em, thì phạt anh Ba vĩnh viễn không sinh được con gái."

"Con gái cũng đâu phải anh sinh, lời thề này của anh không có thành ý." Khương Nùng nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy anh nữa.

Phó Thanh Hoài sợ cô tức giận sẽ làm hại cơ thể, hôm sau, nhân dịp đài Tân Văn cho nghỉ mấy ngày, liền sắp xếp đưa Khương Nùng ra nước ngoài xem trình diễn thời trang, nói theo chủ ý của Lương Triệt chính là: "Người phụ nữ cảm thấy vui vẻ nhất là lúc tiêu tiền."

Khương Nùng ngồi chuyên cơ riêng ra nước ngoài, bên phía thương hiệu trình diễn thời trang phái người đi cùng cô suốt đoạn đường, sau khi về đến khách sạn, ngay cả chăn ga gối đệm cũng thêu tên cô, tất cả đều được thay bằng loại vải đặc biệt dành cho phụ nữ mang thai.

Khương Nùng tắm rửa xong, sau đó đi dạo bên hồ bơi của khách sạn.

Lương Triệt may mắn được đi cùng cô trong chuyến du lịch, còn vừa đi vừa giới thiệu: "Nhãn hàng này đã bị Phó tổng khống cổ, sáng mai xem trình diễn, thái thái thích cái gì thì chỉ cần nói tên, sẽ có người đưa tới khách sạn."

(Khống cổ: nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty.)

Minh tinh và những người có máu mặt trong giới cũng không mua được thương hiệu thời trang cao cấp này, mà Khương Nùng hầu như chỉ mặc trên người một lần, bình thường dù cô không đến xem trình diễn thời trang, cũng sẽ có mấy nhà thiết kế riêng nổi tiếng mang mẫu mới nhất đến nhà cho cô lựa chọn, sau đó mấy mẫu còn lại mới được đưa đến tay những quý phụ trong giới.

Khương Nùng muốn uống nước ép trái cây tươi, Lương Triệt lập tức đi lấy cho cô.

Trong khu vực hồ bơi sang trọng chỉ lác đác vài người, một lúc sau cô nhìn thấy Thẩm Già Hòa dẫn đội nhϊếp ảnh của công ty đến đây chụp ảnh, hiển nhiên là cũng được mời xem trình diễn thời trang, tình cờ gặp được Khương Nùng ở đây, liền nhấc váy chạy tới.

"Cô cũng tới xem trình diễn sao?"

Khương Nùng giơ tay lên, giúp cô nàng lấy vương miện châu báu trên đầu xuống, cười yếu ớt gật đầu một cái.

Thẩm Già Hòa đang hưng phấn vì gặp được người quen ở nước ngoài, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị người trong đoàn đội thúc giục đi chụp hình.

Khương Nùng nhẹ giọng nói: "Đi làm việc đi."

"Chờ tôi chụp xong, chúng ta cùng đi dạo phố nhé."

- ---

Thẩm Già Hòa nói muốn hẹn cô đi dạo phố, kết quả ngày hôm sau Khương Nùng nhìn thấy ảnh chụp cô nàng và Yến Hàng đi dạo trong trung tâm thương mại trên trang bìa tạp chí giải trí trong nước, độ nóng tăng rất nhanh, lại thêm sức ép của toàn thể tài khoản tiếp thị chuyển tiếp để cọ lưu lượng.

Dòng tiêu đề sáng chói trên trang đầu rất bắt mắt: #Chuyện tình của tiểu hoa lưu lượng giới giải trí Thẩm Già Hòa và tiểu thiếu gia tập đoàn Yến Thị Yến Hàng bị bại lộ#

Nhưng không đầy một giờ, Truyền Thông Phong Nhạc đã lên tiếng bác bỏ tin đồn, khẳng định chỉ là bạn bè bình thường hẹn nhau đi dạo phố.

Bên phía Thẩm Già Hòa từ chối thừa nhận mối quan hệ, thái độ của người hâm mộ cũng phân làm hai cực, Khương Nùng chưa xem xong bát quái, mới lướt được một lúc liền phát hiện sắp tới giờ trình diễn, liền cầm chiếc váy dài màu bạc bên cạnh đi về phía phòng thay đồ.

Khi cô đến buổi biểu diễn, hầu hết người xung quanh đều là những tên tuổi lớn trong ngành thời trang, ngoài ra còn có không ít danh viện quý phụ.

Khương Nùng đi vòng qua thảm đỏ mà người người mơ ước, bước vào bên trong hội trường, cô nhìn một lượt và tìm được chỗ ngồi dành riêng cho mình từ khu vực có tầm nhìn đẹp nhất ở hàng đầu tiên.

Trong lúc đi tới, cô nghe loáng thoáng tiếng nhân viên công tác đang thương lượng đổi chỗ ngồi: "Bà Lâm Nguyên Y là khách hàng lớn của nhãn hàng, mấy năm trước đều ngồi hàng đầu tiên, chuyện này ai làm vậy? Sao năm nay lại xếp cho bà ấy ngồi hàng thứ hai, bây giờ có người đến khiếu nại kìa.”

"Không biết có ai chịu đổi chỗ không nữa?"

"Đến phòng nghỉ VIP xin lỗi bà Lâm Nguyên Y trước đi, hình như tổng giám cũng đi qua đó rồi....."

Khương Nùng lẳng lặng ngồi xuống, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Lương Triệt sợ điều hòa nhiệt độ ở đây quá thấp nên lặng lẽ đưa cho cô một chiếc chăn mỏng, còn chuẩn bị thêm một ly nước: "Thái thái, cần gì thì điện cho tôi nhé."

Khương Nùng chậm rãi uống nước, không bao lâu sau, nữ minh tinh có tên tuổi ngồi bên cạnh bị người đại diện cúi xuống nói vào tai mấy câu, sau đó oán hận đứng dậy đi ra đằng sau ngồi.

Khóe mắt cô khẽ lướt qua một cái rồi thu lại.

Vị trí bên cạnh vẫn trống cho đến nửa sau buổi biểu diễn mới có người đến.

Khương Nùng nhìn thấy một một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng trong chiếc váy định chế cao cấp để lộ nửa bên vai, khoác một tấm lông thú đắt tiền từ từ xuất hiện, khí chất không giống những quý phụ khác, bà ta ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, đeo trang sức chói lọi, nhưng không hề lộ vẻ thô tục.

Bước đến chỗ ngồi, một nhân viên công tác đích thân chào đón, thấp giọng cung kính nói: "Bà Lâm Nguyên Y, bà có muốn một tấm chăn không?"

Lâm Nguyên Y nhấc túi xách tay ngọc trai lên, ưu nhã đặt sang bên cạnh, cao quý gật đầu một cái.

Động tác của Khương Nùng hơi khựng lại, rồi tiếp tục yên lặng uống nước.

Trong suốt quá trình biểu diễn, cô đều nghe thấy giọng nói bay bổng của quý phụ bên cạnh, mỗi khi nhìn trúng món đồ nào trên người người mẫu, bà ta liền chọn mà không màng giá cả, cũng khó trách người bên phía nhãn hàng thà đắc tội minh tinh có máu mặt, cũng phải đổi chỗ ngồi cho bà ta.

Khương Nùng cũng chọn không ít quần áo, dù sao
thì mục đích cô tới đây xem biểu diễn thời trang chính là để giải tỏa tâm trạng buồn bực.

Lâm Nguyên Y mua rất nhiều, thấy người phụ nữ trẻ bên cạnh không phân cao thấp với mình nên cũng nhìn nhiều hơn một lần.

Gương mặt thanh lệ của Khương Nùng rất bình tĩnh, lúc ký tên thì ký ba chữ Phó Thanh Hoài.

Lâm Nguyên Y ngừng viết mấy giây, sau đó chậm rãi viết xuống một dãy số.

Cũng như những năm trước, nói với nhân viên công tác: "Lấy tiền từ tài khoản này."

....

Buổi biểu diễn kết thúc.

Khương Nùng không có hứng thú đi dạo, liền đón xe trở về khách sạn.

Trùng hợp là Lâm Nguyên Y cũng ở đây, lúc này, bà ta không còn khoác áo choàng lông thú đắt tiền, thay vào đó là một bộ váy vest tinh tế và thanh lịch, trên cổ vẫn đeo trang sức đồ cổ, trang điểm lộng lẫy, hoàn hảo che giấu những nếp nhăn của tuổi tác.

Khương Nùng hỏi một chút liền biết bà Lâm là khách hàng thường xuyên chi tiêu cao của khách sạn này, trong lúc ăn tối hai người ngồi cách nhau mấy bàn không gần không xa, cô nghe thấy người phục vụ nói:

"Bà Lâm độc thân nhiều năm, hiếm khi thấy có bạn trai xuất hiện bên cạnh, không nghe thấy bà ấy đã có chồng, nhưng chi tiêu rất nhiều.”

Cho nên tất cả mọi người đều rất tò mò đối với bối cảnh của Lâm Nguyên Y, không biết bà ta lấy đâu ra tiền mà tiêu xài phung phí như thế.

Khương Nùng ăn tối mà trong lòng không yên, đưa mắt nhìn sang thì phát hiện người ngồi bàn bên cạnh đã đi từ lúc nào.

Chỉ để lại một ly rượu vang đỏ uống dở còn sóng sánh.

Lâm Nguyên Y đạp lên đôi giày cao gót đế đỏ nạm kim cương đi đến gần thang máy bóng loáng, chưa kịp ấn nút thì một cậu bé xinh xắn chạy vào, đang định nghiêng người tránh đi, bỗng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn của thằng bé.

Hạt Đậu Nhỏ chạy vào trước, nghịch ngợm bỏ rơi người thư ký, muốn nhấn nút đóng cửa thang máy, lại phát hiện mình không đủ cao, đành phải cầu cứu: "Dì ơi ~ "

Lâm Nguyên Y không hề phản ứng, chỉ nhìn nó.

Giống như xuyên qua hình hài bé nhỏ này, nhìn thấy một bóng dáng khác trong ký ức.

Nó cũng lớn như vậy, sinh ra đã xinh xắn đáng yêu, ai nhìn thấy cũng thích, người ta nói nó là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong nhà mấy năm gần đây, nhưng thân thể lại ốm yếu, từ khi ra đời đã là một cái ấm sắc thuốc.

Nhưng thằng bé rất hiểu chuyện, lúc đầu uống thuốc cảm thấy đắng nó cũng sẽ khóc, nhưng khi nhìn thấy bà thì nó nín ngay, vội vàng lau nước mắt.

Lần sau uống thuốc, nó chỉ uống vài hớp là xong, lấy khăn tay lau miệng, rồi cười với mẹ: “Mẹ ơi, ngọt lắm.”

Đó là thuốc bắc, sao có thể ngọt được?

Sau đó, lớn hơn một chút, nó bắt đầu thích sưu tầm đủ loại ngọc trai quý giá, đổi cách làm vui lòng mẹ: "Ba ba nói, chỉ cần con học thuộc bài sẽ thưởng cho con một viên dạ minh châu, mẹ ơi, sau này con lớn lên... sẽ tự mình kiếm tiền tặng cho mẹ thật nhiều thật nhiều ngọc trai đẹp."

Lâm Nguyên Y vẫn luôn mong ngóng thằng bé mau chóng trở thành một chàng thiếu niên, nên tiếp tục chịu đựng ngày này qua ngày khác, để bà có thể nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà mà không giống nhà đó.

"Dì ơi?"

Giọng sữa non nớt kéo bà trở về từ trong suy nghĩ xa xăm, Lâm Nguyên Y cúi đầu nhìn cậu bé xinh xắn, cảm thấy nó rất quen thuộc, hơi khom người dịu dàng lên tiếng hỏi: "Ba ba con tên gì?"

Hạt Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, mồm miệng rất rõ ràng: "Ba ba con nói, ở bên ngoài không được cho người lạ biết tên."

"Vì sao?"

"Bởi vì rất dễ bị người xấu bắt cóc đó." Hạt Đậu Nhỏ móc từ trong túi ra một viên kẹo, bỏ vào miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Ba ba bảo nam tử hán ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình an toàn, tránh cho ba phải thường xuyên bị người ta đòi tiền chuộc, niệm tình con tạm thời là người thừa kế duy nhất trên danh nghĩa của ba, nhiều nhất chỉ có thể khoan nhượng bỏ tiền cho con một lần thôi."

Lâm Nguyên Y sửng sốt một hồi, rồi chậm rãi cười: "Vậy con tới đây tìm ba ba sao?"

"Con tìm mẹ ạ." Hạt Đậu Nhỏ cũng có cảm giác gần gũi với bà ta, kiễng chân lên, nhỏ giọng nói một bí mật: “Mẹ đang mang thai em trai.”

Gương mặt mỹ lệ không tầm thường của Lâm Nguyên Y có chút hoảng hốt, sau đó lại cười nói: "Rất tốt."

Hạt Đậu Nhỏ trưng ra vẻ mặt rất buồn cười, học người lớn thở dài một cái: "Chờ em trai ra đời rồi, thì ngay cả một lần tiêu tiền ba ba cũng sẽ không muốn bỏ ra cho con luôn."

Trong lúc trò chuyện, có vài người đi vào nên thang máy không thể dừng lại lâu.

Lâm Nguyên Y thay thằng bé bấm tầng lầu mà nó muốn, rồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

Thang máy đinh một tiếng báo hiệu đến nơi, Hạt Đậu Nhỏ rất lễ phép cảm ơn Lâm Nguyên Y, sau đó móc từ trong túi quần ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bàn tay nhỏ bé đưa tới: "Đây là quà cảm ơn của con, tạm biệt dì nha."

Lâm Nguyên Y nhận lấy, ưu nhã bỏ vào trong túi xách tay ngọc trai, đưa mắt nhìn theo bóng lưng vui vẻ của thằng bé, khẽ nói: "Tạm biệt."

.....

Sau khi Khương Nùng ăn tối xong liền trở về phòng, vừa mở cửa đã thấy Hạt Đậu Nhỏ đang chơi đùa bên trong.

Cô cảm thấy vui vẻ, cười toe toét: "Sao con lại tới đây hả?"

Hạt Đậu Nhỏ vừa kêu mẹ vừa chạy tới, cánh tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối Khương Nùng, muốn học mấy kiểu trên ti vi ôm mẹ xoay vòng vòng, nhưng sức lực của nó quá yếu, nên chỉ có thể tự mình quay một vòng, cất giọng non nớt nói: "Ba ba bảo chú Diêm đưa con tới, giải sầu cho mẹ."

Khương Nùng hôn lên khuôn mặt nhỏ bé giống Phó Thanh Hoài như đúc, vẻ mặt đầy dịu dàng: "Cảm ơn bảo bối."

Độ tuổi hiện tại của Hạt Đậu Nhỏ giai đoạn khát khao được chia sẻ rất mạnh mẽ.

Nó nép mình trong ngực Khương Nùng, kể cho mẹ nghe toàn bộ quá trình, bao gồm cả dì tốt bụng mà nó gặp trong thang máy.

Khương Nùng kiên nhẫn lắng nghe thằng bé miêu tả, Hạt Đậu Nhỏ còn đặc biệt nói thêm:

"Mẹ, bà ấy có một cái túi xách tay ngọc trai thật là đẹp mắt, sau này con lớn lên, sẽ mua cho mẹ một cái. "

Khương Nùng nghĩ đến điều gì đó, khóe môi cong lên một nụ cười, lại hôn thằng bé: "Cha con mấy người, đều thích tặng......" Cô dừng lại, không nói hết câu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn cảnh sắc phồn hoa bên ngoài cửa sổ sát đất.

Cô không ngờ chỉ đi xem một buổi trình diễn thời trang lại có thể gặp được mẹ ruột của Phó Thanh Hoài.

Gương mặt của Lâm Nguyên Y giống hệt người phụ nữ xuất hiện trong album ảnh được giấu trong thư phòng của Phó gia, chỉ là đã không còn thanh lịch như năm đó, khắp người phục trang đẹp đẽ, đi đến đâu cũng được người ta tôn kính, thoạt nhìn là có một cuộc sống giàu sang hoàn mỹ vượt quá mơ ước.

Khương Nùng không nhận thay Phó Thanh Hoài, có lẽ như vậy mới là kết cục hoàn mỹ nhất.

Hạt Đậu Nhỏ ở trong ngực cô hỏi: "Mẹ, khi nào chúng ta trở về tìm ba ba vậy?”

Đầu ngón tay trắng nõn của Khương Nùng lướt qua mái tóc đen nhánh hơi xoăn của con trai, lộ ra vầng trán nhỏ, cô cúi đầu hôn lên đó.

Một lúc sau. Giọng nói êm ái dịu dàng thoát ra khỏi hai cánh môi: "Tối nay về, mẹ cũng nhớ ba ba."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện