Sau khi Phó Thanh Hoài nói câu ấy, thoắt cái bầu không khí trong căn phòng bỗng im phăng phắc.
Số lượng đồ cổ trong câu lạc bộ đấu giá Tàng Nguyệt không phải chỉ có nhiêu đó thôi đâu, đọc nội dung hợp đồng cho người mua liệu có phù hợp với quy định không?
Từ nãy đến giờ Khương Nùng cụp hàng mi cong vút chăm chú nhìn vào hoa văn Phật giáo thần bí trên mu bàn tay đẹp đẽ của người đàn ông nãy giờ, nghe vậy, cô lấy lại tinh thần, nhìn lên gương mặt của anh theo phản xạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lúc này cô đã thấy Phó Thanh Hoài lặng lẽ nhắm mắt, đèn chùm hoa lệ trên trần nhà chiếu rọi nét sắc bén vô cảm nơi khuôn mặt tuấn tú của anh, một vầng sáng rực rỡ tựa sương giá mỏng manh khẽ in trên đường nét gương mặt của Phó Thanh Hoài, khiến cho anh thêm trở nên trong trẻo và lạnh lẽo một cách lạ lùng.
Tia nghi hoặc thoáng qua trong mắt cô, thư ký đứng cạnh đã cung kính nhận lấy hợp đồng trúng đấu giá quyền sử dụng từ tay Phó Thanh Hoài.
Sau khi trả lại cho Khương Nùng, thư ký tự mình đẩy ghế qua làm cho nó cách rất gần với chiếc ghế đệm dài xa hoa đen như mực. Động tác của anh ta nhẹ nhàng tới mức không gây ra một tiếng động nào do chân ghế ma sát với thảm trải sàn mang hoa văn tối màu và dày cộp.
Cùng lúc đó, thư ký nói thật nhỏ tựa như thì thầm vào tai cô: "Mời ngồi, xin mời cô Khương đọc bản hợp đồng này."
Phải đọc thật à?
Khương Nùng cúi đầu nhìn mấy hàng chữ trên tờ hợp đồng mỏng tang rồi mới đi qua, chầm chậm ngồi xuống ghế.
Nề nếp nhà cô luôn bảo thủ và truyền thống, cho dù mặc sườn xám cũng may phần xẻ tà xuống thấp hơn, đương nhiên tư thế ngồi vừa ngay ngắn vừa có phép tắc nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt hơi căng thẳng của cô, có lẽ do hai người ngồi bên nhau gần quá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng lạ, bình thường làm người dẫn chương trình trong bản tin của đài, đối mặt với vô số khán giả đằng sau ống kính, cho dù có xảy ra chuyện long trời lở đất gì thì cô vẫn có thể đọc bản tin một cách bình tĩnh mà không chút hoang mang. Ấy vậy mà khi đọc nội dung của bản hợp đồng trước mặt, Khương Nùng như phát huy thất thường, chỉ đọc có vài ba phút ngắn ngủi mà hiếm khi nào giọng cô lại hơi run như thế.
Cuối cùng cũng đọc xong hàng chữ cuối cùng, bầu không khí trong phòng trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Sau vài giây yên lặng, giọng nói lành lạnh hơi khàn của Phó Thanh Hoài một lần nữa vang lên bên tai cô: "Đọc tiếp đi."
Ba chữ ấy phảng phất kề sát bên tai cô, khẽ khàng lan truyền sự nóng bỏng dọc theo vành tai mềm mại của Khương Nùng khiến cho cô hơi tránh né theo phản xạ. Trong mấy giây ấy, cô kìm lòng không đặng mà nghĩ...
Sao anh cứ yêu cầu cô đọc cái này mãi vậy nhỉ?
Giờ phút này, Khương Nùng không biết liệu anh đã nhận ra mình chưa.
Nỗi lòng giấu kín không thể thốt thành lời khiến cho cô dù vô cùng khó hiểu nhưng chẳng hiểu sao vẫn không nỡ từ chối anh.
Thế là, cô khẽ hé môi đọc từ đầu đến cuối bản hợp đồng thêm một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi kim giờ trên đồng hồ cổ được đặt trên tủ bày hàng chỉ bảy giờ đúng, tia nắng ban mai vàng đượm xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ và lặng lẽ phủ lên chiếc đuôi dài đẹp đến lạ thường của khổng tước trắng trong bức tranh sơn dầu, cứ như thể đắp lên cho nó một vầng sáng nhỏ li ti hư ảo.
Tiếp đó, Phó Thanh Hoài không còn lên tiếng nữa, Khương Nùng cũng không dừng lại.
Chất giọng vốn nhẹ nhàng, trong trẻo và êm tai bất tri bất giác pha lẫn sự yếu ớt và khàn khàn động lòng người, dù ít ỏi nhưng nó vẫn làm con tim người nghe sao mà xao xuyến.
Cho đến khi thư ký im lặng đứng cạnh nhìn cô, ra hiệu cô có thể dừng lại, Khương Nùng mới nhẹ nhàng mím đôi môi hồng nhạt, cuối cùng ánh mắt nhìn tờ hợp đồng ở dưới nãy giờ mới ngước lên, hàng mi khẽ run kéo dài tới đuôi mắt chậm rãi tạo ra một đường cong nhạt, phủ bóng tựa bức tranh thủy mặc.
Lúc đưa mắt nhìn sang, cô nhỏ giọng từ tốn đáp: "Được."
Thư ký sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn khỏi vẻ đẹp mỹ miều của cô, lặng lẽ lịch sự mời cô ra ngoài.
Khương Nùng hiểu ý thư ký muốn nói, lúc đứng dậy khỏi ghế và bước đi trên thảm trải sàn cũng nhẹ nhàng hơn. Khi lại gần cửa phòng, cô dừng lại trong chốc lát, lướt đôi mắt long lanh ra đằng sau tấm bình phong bằng ngọc lưu ly kia.
Dường như nhận ra sự thắc mắc của Khương Nùng, thư ký chỉ nói một câu ngắn gọn, không cho biết gì thêm:
"Tổng giám đốc Phó thường xuyên mất ngủ..."
-
Sau khi giao lại bản hợp đồng trúng đấu giá quyền sử dụng gối uyên ương cho Tàng Nguyệt, Khương Nùng không nán lại thêm. Lúc một mình bước ra khỏi căn biệt thự cổ điển, cô ngước lên, bần thần nhìn những đóa hoa quế màu vàng nhạt vương vãi khắp mặt đất, sau đó từ từ lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra.
Gần mười giờ, cô trở lại căn hộ đang ở.
Khương Nùng đi ra khỏi phòng tắm trong chiếc áo choàng tắm màu trắng làm từ vải xa tanh. Vừa tắm xong nên giọt nước vẫn còn đọng lại trên mặt và cổ như đắp lên làn da cô sự óng ả, trong suốt của nước, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể âm thầm len lỏi khắp toàn bộ căn phòng.
Cô băng qua thảm trải sàn, trở lại mép giường rồi nằm xuống, vùi thân hình nhỏ nhắn trên giường, đuôi tóc đen nhánh rủ xuống.
Trằn trọc mất một lúc vẫn không sao ngủ được, bí mật mà thư ký đã tiết lộ còn hiện lên trong tâm trí cô.
Anh bj mất ngủ ư?
Khương Nùng nhớ lại, dường như cô chưa thấy anh tỉnh táo hoàn toàn bao giờ kể từ khi vào phòng nghỉ ngơi.
Dáng vẻ uể oải nhắm mắt ấy trông giống tới Tàng Nguyện tìm chỗ ngủ hơn, nào phải tới để mua gối uyên ương đâu.
Trầm tư hồi lâu, Khương Nùng ngóc đầu lên khỏi chiếc chăn trắng tinh khôi và mềm mại, với tay mò mẫm chiếc điện thoại đặt bên gối.
Màn hình được đầu ngón tay trắng trẻo bật sáng, cô khẽ mím môi, tìm ra thông tin liên lạc của Quý Như Trác rồi gửi một tin nhắn: [Như Trác này, giám đốc đài truyền hình Khang Nham Sóc có tên trong danh sách khách mời của Tàng Nguyệt đáng ra phải có mặt nhưng lại không tới, thay vào đó là một vị khách VIP không có trong danh sách, anh ta...]
Lý lịch và thân phận của anh ta là gì?
Soạn tin nhắn đến đây, Khương Nùng chợt dừng lại, hơi tần ngần không biết có nên hỏi hay không.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại kịp thời vang lên.
Ánh sáng nhỏ li ti phủ lên hàng mi cong vút của cô. Thấy Quý Như Trác gọi điện cho mình, cô bắt máy không chút nghĩ ngợi.
"Suôn sẻ chứ?" Một giọng nam điềm đạm, bình thản truyền tới rõ mồn một.
"Suôn sẻ." Khương Nùng từ tốn trả lời: "Phiên đấu giá rất thuận lợi, tiếc là không gặp được giám đốc Khang."
"Có giọng nói thánh thót nổi tiếng của giới phát thanh viên chủ trì buổi đấu giá giúp tớ, đáng lẽ ra không có sai sót nào xảy ra mới phải..." Lời nịnh nọt của Quý Như Trác nghe không hề khiên cưỡng chút nào, anh ấy nhanh chóng giải thích với cô: "Khang Nham Sóc có việc đột xuất nên không tham dự buổi đấu giá lần này, lần sau tớ tìm cơ hội cho cậu lại nhé."
Do công việc phát sóng trực tiếp của của Khương Nùng bị điều xuống nửa đêm nên mới muốn gặp riêng Khang Nham Sóc.
May thay, cô là người bình lặng như nước, biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến.
Hai người nhỏ tiếng trò chuyện với nhau một lúc, Quý Như Trác ở đầu dây bên kia nhân tiện nhắc nhở cô chuyển nhà sớm.
Hễ cuối thu - thời điểm hoa quế nở rộ đến, toàn bộ khu chung cư nơi Khương Nùng đang sống sẽ nồng nặc mùi hoa quế. Nếu là người bình thường thì chẳng có gì to tát, khổ nỗi cô lại dị ứng với loại hoa này, nếu nặng còn lên cơn hen suyễn.
Nghe Quý Như Trác nhắc tới chuyện này, Khương Nùng lấy gối ôm ở bên cạnh sang rồi thất thần nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, chất giọng trầm ấm mà điềm tĩnh của anh ấy tiếp tục vang lên bên tai: "Tớ biết một nơi phù hợp cho ở nhờ. Nùng Nùng, hen suyễn không phải chuyện đùa đâu, cậu suy nghĩ cho kĩ vào."
"Tớ biết rồi." Khương Nùng sẽ cân nhắc chuyện chuyển nhà. Bầu không khí trong căn phòng ngủ trắng phau yên ắng trở lại.
Đến khi sực nhận ra Quý Như Trác ở đầu dây bên kia chuẩn bị cúp máy, một giọng nói thốt lên từ tận đáy lòng thôi thúc cô buột miệng gọi: "Chờ đã!"
"Sao thế?"
Khương Nùng khẽ cắn đôi môi hồng, ngập ngừng hai giây mới lên tiếng như muốn nghĩ cách tìm ra câu hỏi rõ ràng nhất: "Có một vị khách bí ẩn hết sức máu mặt đến dự buổi đấu giá lần này, cậu có biết người đã mua gối uyên ương là ai không?"
Quý Như Trác hiểu mối băn khoăn trong lòng cô, như nghĩ tới điều gì, anh ấy đáp với giọng ngập ý cười: "Phó Thanh Hoài hả, đây là tên của anh ta."
Ánh nắng ngoài cửa sổ bên cạnh xuyên qua rèm cửa trắng, Khương Nùng hơi cụp mắt xuống, thất thần lúc nào không hay, đầu ngón tay vân vê ga trải giường như đang lơ đãng, nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi và mềm mại nhẹ nhàng bật khỏi môi ba chữ.
"Phó Thanh Hoài..."
Cô hé mở đôi môi, mùi hương thoang thoảng như thoáng qua, hòa lẫn vào không khí.
#
Lúc Khương Nùng ngủ bù dậy xong, sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Những khi đi làm, cô thường đến đài phát thanh - truyền hình trước nửa tiếng, tối nay cũng không ngoại lệ.
Khi đã tới đài, Khương Nùng vừa đi vào phòng trang điểm thì nhìn thấy Đông Chí cầm một