Khi Diệp Kiều chép xong tất cả sách, thời gian đã là hai ngày sau.
Tiết Dư và Minh Huyền không phải là người trực tiếp gây chuyện nên được lão thủ thư Ngọc ân chuẩn cho lui.
Riêng đương sự, kiêm đầu sỏ gây tội Diệp Kiều bị bắt ở lại.
"Đã chép xong?"
"Vâng".
Nàng gục đầu, cảm giác cơ thể lâng lâng, không còn là của mình nữa.
Lão thủ thư Ngọc mở sách kiểm tra, sau đó khóe miệng lão không ngừng run rẩy.
Diệp Kiều quả đúng là Diệp Kiều, chữ viết gà bới, ma chê quỷ hờn, nhìn như hấp diêm thị giác.
Nhưng đây không phải lúc bắt bẻ, lão đành nhẫn nhịn chờ sau này lại tìm vài đứa đệ tử có chữ đẹp khác chép lại.
Lão liếc mắt nhìn Diệp Kiều, nói: "Đi theo ta."
Diệp Kiều nghe lời đi theo.
Lão thủ thư đi một mạch đến tầng ba.
Mấy cuốn sách bùa chú lần trước bị nàng và Minh Huyền làm hỏng và rơi rớt lung tung nay đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Lão thủ thư đặt sách được Diệp Kiều chép lên kệ, sau đó ngồi xổm xuống, lấy từ đâu đó ra một cuốn sách cuộn cũ kỹ.
Trang sách đã ố, chất giấy cũng không còn tốt như ban đầu vì thời gian đã trôi qua rất lâu.
Lão cẩn thận cầm cuốn sách lên, cất giọng trầm đục: "Lại giúp lần nữa nhé, nhóc con?"
Diệp Kiều lanh trí không lập tức nhận lời: "Gì cơ?" Việc này người thường không ai làm được, mà nàng thì không muốn ôm việc vào người.
So với việc mất thêm thời gian và công sức giúp đời giúp người, nàng thích chui vào chăn ấm nệm êm hơn.
Nhìn thái độ của Diệp Kiều, lão thủ thư cạn lời.
Lão đã hiểu, nhóc ranh này không bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Những đệ tử khác chỉ cần nghe lão nhờ vả sẽ vội vàng nhận lời, không hề cân đo đong đếm như con bé này!
"Cuốn sách cuộn này là thứ mà tổ sư gia Trường Minh Tông chúng ta để lại cho hậu bối học tập." Lão giải thích: "Bên trong ghi chép rất nhiều phối phương của đan dược thượng cổ."
Thấy lão bắt đầu liên thiên không ngừng về những năm tháng xưa cũ, tựa như còn tưởng niệm một thời Trường Minh Tông oanh liệt, Diệp Kiều nhanh chóng ngắt lời: "À, trưởng lão, ngài muốn ta làm cái gì ấy nhỉ? Thường thì lúc này trò đã lên giường đi ngủ rồi."
Bị cắt lời lần nữa, lão thủ thư không vui trừng mắt nhìn nàng: "Tổ sư tông môn ta chính là tu sĩ song tu kiếm-đan, thuộc hàng thiên phú tu luyện hiếm có trong giới tu chân.
Sách ghi chép mà ngài ấy để lại, nếu được tuồn ra bên ngoài, không biết bao nhiêu tu sĩ sẽ điên cuồng tranh giành."
Diệp Kiều: "Ồ"
Lão thủ thư: "Nếu trò có thể nhớ và chép được sách từ đá lưu ảnh, vậy thì cuốn sách cuộn từ thời thượng cổ này đối với trò cũng không khó gì lắm nhỉ?"
Diệp Kiều -bị ép hốt hụi- xám xịt, nhắc nhở: "Trưởng lão, trò là người, không phải thần."
Sách từ thời thượng cổ, nàng xem xong cuốn này chắc thức hải nát như cám heo.
Lão thủ thư trầm ngâm một lát, nói: "Ý trò là?"
"Làm thì cũng được, nhưng phải có gì đó." Vẻ mặt đoan chính, giọng nói bình tĩnh, nàng khẳng khái trả lời: "Dù sao thì thời gian nghỉ ngơi của trò cũng rất đáng giá."
Nhắc đến tiền, mặt lão thủ thư đen như đít nồi.
Tình huống Trường Minh Tông như thế nào chẳng lẽ con nhóc này không biết? Tông môn đã nghèo đến rớt mồng tơi, con bé này còn há mồm đòi tiền công.
"Ta có thể cho trò một lọ đan dược." Xem xét đến cái nết thích chống đối của con bé Diệp Kiều này, lão cũng lo lắng con bé nửa đường bùng kèo, nên cắn răng ra giá.
Lão là thủ thư của tàng thư cát kiêm quản sự của đan các Đan Phong, nên cũng có quyền phân phối đan dược của tông môn.
Nụ cười của Diệp Kiều tắt ngấm.
Nàng phẩy tay, xoay người bỏ đi: "Thôi, trò đi ngủ đây."
Thứ khiến nàng hận nhất là đọc sách, ừm...!nếu giá cả hợp lý thì không phải là không được.
Đưa tiền thì làm, đưa đan thì nghỉ!
"Khoan đã." Thấy nàng muốn rời đi, lão thủ thư trở nên luống cuống.
Lão vội vàng trả thêm: "Thêm hai lọ nữa!"
Diệp Kiều ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng lên tiếng: "Thôi thôi, trò đi ngủ đây."
Lão thủ thư nhìn nàng nghiến răng: "Quay lại!"
Lão dần hiểu ra, nếu không ra một cái giá cao hơn, nhóc ranh này sẽ không chịu thỏa hiệp.
"Chỉ cần trò giúp ta chép hết cuốn sách cổ này, không sót một chữ, linh đan của dược các trò muốn cái nào thì lấy cái đó."
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Trường Minh Tông vốn nức tiếng vắt cổ chày ra nước.
Bước chân quyết đoán của Diệp Kiều dừng lại.
Nàng quay lại, cười tươi: "Chốt kèo."
Lão thủ thư:"..." Bỗng nhiên có cảm giác mình bị gài.
Sách cuộn thượng cổ rất mỏng manh, không ai dám mở ra xem, bởi vì chỉ cần được mở trong khoảng thời gian một chén trà, nó sẽ hóa thành tro bụi.
Diệp Kiều không ngại điều này.
Thần thức nàng thâm nhập vào trang sách.
Sau một lúc trời đất quay cuồng, nàng mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt trở nên xa lạ.
Đây cũng là tàng thư các nhưng cách bày biện không hoa lệ như hiện tại.
Nàng tiến lại gần một ông lão đang luyện đan.
Miệng ông cụ không ngừng lẩm bẩm.
"Cỏ