Mộc Trọng Hi mà cười tiếp nữa, Diệp Kiều sẽ hoài nghi hắn bị quỷ nhập tràng.
Nàng vội vã gỡ bùa Ha Ha xuống, cười xòa: "Xem ra hiệu quả cũng ổn áp lắm."
Mộc Trọng Hi cười đến cứng cả cơ mặt.
Sau khi lá bùa được gỡ ra, hắn lắc đầu, người ngã uỳnh xuống đất.
Hắn thều thào: "Phải là rất hiệu quả! Tiếng cười vừa rồi, đến bản thân huynh còn hoài nghi mình bị tẩu hỏa nhập ma."
Giọng cười đó, ai nghe cũng sợ chết khiếp.
"Phù tu mấy người thích chơi thế này à?" Mấy hôm nay Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều thí nghiệm mấy loại bùa kỳ quặc nhiều đến mức khiến hắn quên luôn cả việc Diệp Kiều là kiếm tu.
Kiếm tu nào lại chơi chiêu vẽ bùa biến thái thế này!
Diệp Kiều bĩnh tĩnh đáp lại: "Huynh đừng bôi nhọ muội, muội là kiếm tu chính hiệu trăm phần trăm.
Muội chỉ là tay mơ vẽ bùa thôi."
Lúc trước ở Nguyệt Thanh Tông, giữa rừng phù tu, nguyên chủ chỉ chọn làm kiếm tu.
Và Diệp Kiều cũng cùng chung suy nghĩ.
So với việc làm pháp sư, nàng thích làm một kiếm khách nói chuyện bằng nắm đấm hơn.
Mộc Trọng Hi nhớ đến uy lực biến thái của những lá bùa Diệp Kiều vẽ.
Hắn cười hơ hơ giả trân.
Tay mơ? Là tay mơ dữ chưa? Tay mơ nào vẽ ra được mấy lá bùa biến thái này hả?
Diệp Kiều nhân dịp cúp học lần này, tranh thủ luyện chế thêm đan Hồi Linh để đem xuống núi bán.
Không biết có phải vì nguyên nhân nàng dùng nồi nấu ăn để luyện đan hay không mà đan nàng luyện ra đều có hình dạng kỳ lạ.
Viên đan chỗ lồi chỗ lõm, hình dạng méo mó, sần sùi...
Bởi vì vẻ ngoài xấu xí nên giá đan của nàng khá rẻ.
Tuy nhiên, không ai muốn bỏ tiền ra mua một viên đan dược có vẻ ngoài khả nghi...!Nhìn như đan hết hạn, đan luyện chế bị lỗi.
Nhỡ như ăn vào lại chầu ông bà thì...
Diệp Kiều thở dài trong lòng, sao lại trông dáng mà phán đan lỗi thế...
...
"Muội còn chưa vẽ bùa xong sao?" Mộc Trọng Hi rướn người lại nhìn Diệp Kiều vẽ hình gạch chéo trên lá bùa.
Diệp Kiều vò lá bùa bị vẽ hỏng lại, đáp: "Lại vẽ sai."
Mộc Trọng Hi thấy nàng liên tục vẽ bùa thất bại, hắn suy nghĩ một lát rồi kiến nghị: "Hay là muội đi hỏi Minh Huyền thử xem?"
"Muội thử lần nữa xem.
Nếu còn thất bại nữa thì muội sẽ đi hỏi nhị sư huynh." Tuy rằng hơn phân nửa câu trả lời của Minh Huyền sẽ là một kiếm tu như muội sao không chăm chỉ luyện kiếm lại cứ học vẽ bùa.
"Muội học được vẽ bùa khi còn ở Nguyệt Thanh Tông à?"
Diệp Kiều quay đầu lại nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Phải" Đúng là lúc trước nàng dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, hồi tưởng lại cảnh tượng nhóm phù tu vẽ bùa ở Nguyệt Thanh Tông để học theo.
"Ở giới tu chân, Nguyệt Thanh Tông được xem như tông môn phù tu chính thống nhất." Mộc Trọng Hi chậm rãi nói: "Giới tu chân là nơi mắt chó mọc trên đỉnh đầu, bọn họ xem thường các phù tu xuất thân từ các tông môn khác.
Nếu Nguyệt Thanh Tông biết chuyện muội học lỏm bùa chú của họ, vẻ mặt của họ lúc đó hẳn sẽ nhăn như khỉ ăn ớt."
Diệp Kiều lần đầu tiên nghe nhắc đến chuyện này.
Ngẫm lại thì sự so bì hơn thua giữa các tông môn cũng giống như sự ganh đua xếp hạng quốc tế của các trường top, và sự phân biệt giữa các đệ tử
tông môn cũng tương tự như thế.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nguyệt Thanh Tông cũng như vậy, đệ tử chân truyền xem thường đệ tử nội môn, đệ tử nội môn xem thường đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn khinh thường nhân viên tạp vụ.
Mà tạp vụ lại khinh thường người của tiểu tông môn.
Giới tu chân chính là thế giới như vậy!
Mộc Trọng Hi liếc mắt nhìn cây bút Diệp Kiều đang cầm trong tay, nặng nề thở dài: "Còn nữa, tiểu sư muội à.
huynh từng nghe nhị sư huynh nói muốn nâng cao chất lượng bùa vẽ được thì nên dùng bút lông sói có chất lượng tốt."
Diệp Kiều ngẩn người: "À.
Nhưng mà bút lông sói đắt lắm.
Muội cứ dùng tạm cái này vậy." Nàng thì tùy tiện, dùng bút nào cũng được, "Chúng ta không thể cái gì cũng đua đòi được."
Mộc Trọng Hi nhìn cây bút viết đến chẻ ngòi của Diệp Kiều, khóe miệng hắn giật giật.
Tiểu sư muội hắn sống ki không phải dạng vừa.
Vẽ bùa bằng bút này mà thành công mới lạ!
"Chỗ huynh dư một cây bút lông sói không cần dùng nữa." Hắn với tay vào túi không gian lục lọi một hồi, sau đó lấy ra một cây bút có ánh sáng màu tím nhạt, trên thân bút có khắc phù văn đặc biệt.
Chất bút cầm khá nặng tay.
"Cây bút này là pháp khí trung phẩm." Có vẻ như đây là lần đầu tiên Mộc Trọng Hi tặng đồ cho người khác, hắn ngại ngùng gãi đầu: "Sau này huynh sẽ tìm một cây bút khác tốt hơn cho muội."
Cây bút này hắn tìm được ở chợ đen.
Mộc Trọng Hi không phải phù tu nên thứ này vẫn để hoài trong túi không gian mà không được dùng đến.
Diệp Kiều không ra vẻ khách sáo với hắn, nàng đưa tay nhận lấy.
Thực tế chứng minh, tiền nào của nấy, đắt có giá của đắt, Diệp Kiều dùng bút mới vẽ liền một mạch, không hề xuất hiện hiện tượng ngắt quãng như trước.
Hoa văn phức tạp vẽ xuống bùa lập tức biến thành chú ấn màu hoàng kim.
Tốc độ vẽ cũng nhanh hơn.
Một lá bùa nhanh chóng được hoàn thành.
Ánh sáng vàng nhạt chậm rãi sáng lên, có ý nghĩa là bùa đã vẽ thành công.
Diệp Kiều thầm thở phào trong lòng.
Nhưng giây tiếp theo, lá bùa lóe lên ánh sáng chói mắt.
Trên viền lá bùa hiện lên mấy chữ nhỏ màu đen, tựa như là một ký hiệu đặc biệt gì đó, lại tựa như văn tự từ thời xa xưa.
Diệp Kiều ngơ ngác vuốt ve hoa văn cổ kỳ lạ ở viền lá bùa: "Đây là cái gì?"
Ánh sáng vàng chói mắt kia chỉ xuất hiện trong nửa khắc, toàn bộ trưởng lão của Trường Minh Tông không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về hướng tia sáng kia rơi xuống.
"Thiên Đạo chúc phúc!"
Tần Phạn Phạn đứng bật dậy.
Bởi vì có Thiên Đạo che chở, lão không thể cảm nhận được tia sáng kia rơi xuống nơi nào.
Lão nhìn về bầu trời hướng đó, đáy mắt lóe lên dòng suy nghĩ sâu xa.
Là thằng bé Minh Huyền nhận được chúc phúc? Hay là Tiết Dư?
Không riêng gì các trưởng lão ở Trường Minh Tông, động tĩnh lần này lớn đến mức kinh động đến các tông chủ tông môn khác.
"Là ai?"
"Thiên Đạo chúc phúc? Hình như là bên Trường Minh Tông!"
"Mộc Trọng Hi? Hay là Chu Hành Văn?"
"Là Minh Huyền à?"
Nhất thời, các đại tông môn xôn xao bàn tán mọi giả thuyết có thể xảy ra.
Tất cả không kiềm được mà đến Trường Minh Tông thăm dò rõ ràng.
Mà nguyên nhân của trận xôn xao này- Diệp Kiều vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
"Thiên Đạo chúc phúc" Mộc Trọng Hi lẩm bẩm, sau đó vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Muội thật sự là phù tu?"
Sau đó, hắn vội vàng sửa lời, ánh mắt sáng quắc: "Thì ra muội thật sự là phù-kiếm song tu!!!!"
Mộc Trọng Hi chưa từng gặp tu sĩ nào thật sự có thể tu song đạo kiếm-phù.
Hắn chỉ nghe nói tổ sư của Trường Minh Tông bọn họ năm xưa chính là một tu sĩ song tu kinh tài tuyệt diễm.
Không ngờ, tiểu sư muội nhà mình cũng có tài năng như thế.
Diệp Kiều vẫn không biết ánh sáng vàng chóe kia có ý nghĩa gì, nàng hỏi: "Nhưng mà tứ sư huynh, Thiên Đạo chúc phúc là gì thế? Có tác dụng gì đặc biệt hả?"
Nàng chỉ quan tâm Thiên Đạo chúc phúc đem đến chỗ lợi gì cho nàng thôi!
Mộc Trọng Hi suy tư một lát, đáp: "Tác dụng đặc biệt à?" Người được Thiên Đạo chúc phúc tức là được Thiên Đạo tán thành.
Sau này muội bán bùa, giá cả tăng ít nhất năm lần!"
Mắt Diệp Kiều sáng rực.
Trên đời này còn có của hời thế này?
"Hơn nữa, theo như huynh biết, ngay cả Nguyệt Thanh Tông -đám người tự xưng là phù tu chân truyền chính thống, chưa từng có người nào được Thiên Đạo chúc phúc.
Không lâu sau, tin tức Trường Minh Tông chúng ta có người được Thiên Đạo chúc phúc sẽ được lan truyền.
Đến lúc đó, mặt của bọn họ chắc chắn sẽ đen hơn đít nồi!" Mộc Trọng Hi càng nói càng đắc ý, khóe miệng nhếch cao, tựa như thấy được tương lai tông môn nhà mình vả mặt tông môn bọn họ.
Hắn quay đầu nhìn tiểu sư muội nhà mình.
"Phải rồi, Diệp Kiều, muội vẽ bùa gì đấy?"
Bùa Trận Pháp? Bùa Phòng Ngự? Hay là bùa Công Kích?
Dưới ánh mắt mong chờ của tứ sư huynh, Diệp Kiều do dự trong giây lát rồi trả lời: "Bùa Bò Sát."
Đó là gì? Mộc Trọng Hi chỉ nghe tên gọi đã thấy có điềm không ổn: "Công dụng của nó là gì?"
Giọng Diệp Kiều nhỏ dần: "Người bị dán bùa này sẽ bò sát mặt đất giống động vật bò sát."
Mộc Trọng Hi trầm mặc.
Hắn nên nói gì bây giờ đây? Rặng cả buổi, hắn mới nhả được vài chữ: "Quả là sư muội..."
Người được Thiên Đạo chúc phúc không đi con đường bình thường!
Diệp Kiều ưu tư cầm bùa mình vẽ lên.
Nếu biết sẽ được Thiên Đạo chúc phúc, nàng sẽ vẽ lá bùa nào đó bình thường một chút...
Mấy ngày nay, Diệp Kiều cúp học mày mò làm mấy thứ đồ kỳ quái.
Mộc Trọng Hi cũng cúp học cùng nàng.
Điều này khiến cho hai vị sư huynh khác luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì.
"Mấy hôm nay, mấy đứa đang lén lút làm trò gì?"
Minh Huyền đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn hiện lên sự nghi ngờ.
Diệp Kiều cất bùa mình vẽ vào.
Nàng nhìn người đang bước vào phòng, nhiệt tình phẩy tay: "Nhị sư huynh, tam sư huynh, chao xìn, chao xìn."
Tiết Dư mỉm cười gật đầu, tay nhanh nhẹn giữ chặt tứ sư đệ: "Chào tiểu sư muội, huynh tới tìm tiểu sư đệ."
Mộc Trọng Hi: "Hả?
Bỗng nhiên Mộc Trọng Hi có trực giác xấu.
Tiết Dư nói tiếp: "Huynh vừa luyện được một ít đan