"Hai ~" Mộc Trọng Hi thấy thế cũng rướn cổ, phẩy tay với Tống Hàn Thanh.
Đoạn Hoành Đao thấy hai người to gan như vậy, cũng lấy hết can đảm nói: "Hai ~"
Tống Hàn Thanh: "..." Á đù!
Mặt hắn trắng bệch.
Mùi hôi xộc vào mũi khiến hắn muốn nôn hết mật xanh mật vàng.
Lại thêm ba người này, tên này còn đáng ghét hơn tên kia, còn phất tay cà khịa hắn.
"Diệp! Kiều!" Tống Hàn Thanh nghiến răng gào lên, hận không thể dùng kiếm thọc cho người này thành cái sàng.
"Mi hù ai?" Lúc này Diệp Kiều càng không sợ hắn: "Ở bên ngoài mi không đánh lại sư huynh ta, bây giờ ở trong bụng yêu thú rồi mà vẫn còn kiêu ngạo?"
Nàng chỉ về phía hai người kia: "Mi còn chưa sáng mắt? Bọn ta có ba người, mỗi người đấm mi một cái, mi cũng chẳng làm được gì!"
Ba đánh một, không chột cũng què!
Không biết Tống Hàn Thanh cảm thấy sợ hãi hay là ghê tởm, nhưng lúc sau hắn vẫn biết điều im lặng không lên tiếng.
Trước mắt tạm thời chưa có gì nguy hiểm vì có tu vi chống đỡ.
Chất axit trong bụng yêu quái có tính ăn mòn rất mạnh, nếu không tranh thủ tìm cách ra ngoài thì chưa đầy một ngày nữa bọn họ sẽ bị axit ăn mòn, biến thành chất dinh dưỡng cho yêu thú.
"Khí linh của mọi người có bị phong bế không?" Mộc Trọng Hi phát hiện hắn không thể điều động khí linh.
Hắn đã thử vận khí nhưng linh lực của hắn như bị cái gì đó phong bế, không thể hấp thu khí linh sử dụng như thường.
Nghe vậy, ba người vội vàng vận khí bên trong đan điền.
Kết quả đúng là khí linh đã bị phong bế.
"Sao lại thế này?" Đoạn Hoành Đao hoảng hốt.
Mặt Tống Hàn Thanh nhăn lại, khó hiểu hỏi: "Trong bụng yêu thú có thứ gì đó phong bế khí linh của chúng ta!"
Không thể vô duyên vô cớ xuất hiện tình trạng này được!
"Chúng ta chia nhau đi tìm!"
Bốn người quyết đoán tản ra các hướng tìm thứ đầu sỏ khiến khí linh của họ bị phong bế.
Liên tưởng đến tình huống yêu thú chạy loạn và tin tức có linh khí xuất hiện, có khả năng thứ trong bụng yêu thú chính là linh khí mà bọn họ đang tìm kiếm.
Tống Hàn Thanh suy nghĩ như vậy nên càng ra sức tìm kiếm.
Hắn không muốn ba người kia tìm được linh khí trước hắn.
Bụng đại yêu thú rất lớn.
Khắp nơi đều là hài cốt của các tu sĩ và yêu thú nó từng nuốt, còn có cả vài cái thây vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn.
Cảnh tượng vừa kinh dị, vừa buồn nôn.
Vẻ mặt nhóm đệ tử chân truyền chưa từng trải qua tình huống này trắng bệch, khó coi.
Diệp Kiều còn ổn hơn một chút, dù sao thì nàng cũng không thật sự là một thiếu nữ mười năm tuổi.
Diệp Kiều kiểm tra tìm kiếm xung quanh một lượt nhưng vẫn chưa tìm thấy vật nào khả nghi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, lợi thế tu vi biến mất, khí linh lại bị phong bế, không thể vận khí bảo vệ cơ thể, đám người dần dần cảm thấy không ổn.
Khả năng tiêu hóa của yêu thú rất ghê gớm.
Nếu lại tiếp tục ở trong bụng nó thì sáng hôm sau, bốn người họ sẽ góp thêm bốn bộ hài cốt vào đống thây kia.
Tống Hàn Thanh càng lúc càng mất bình tĩnh: "Cứ ngồi chờ chết như vậy? Muốn chết thì bọn mi tự đi đi, ta không muốn chôn thây tại đây cùng bọn mi! Ta chính là người thừa kế của nhà họ Tống, là đại đệ tử thủ tịch của Nguyệt Thanh Tông, còn bọn mi..."
Hắn dừng lại một lát, rồi cười lạnh: "Bọn mi chỉ là đám người xuất thân từ nhân gian, có được chút thiên phú nên được thu làm đệ tử chân truyền mà thôi."
Thiên phú của Mộc Trọng Hi rất xuất chúng nhưng lại có xuất thân từ nhân gian.
Tống Hàn Thanh là người thừa kế của một trong tám đại tông môn nên thứ khiến hắn xem thường hơn cả tán tu chính là những tu sĩ có xuất thân từ nhân gian.
Hắn cũng từng nghe về Đoạn Hoành Đao.
Tên này chỉ là một khí tu có xuất thân từ một thế gia nhỏ nào đó, chỉ vì có hỏa linh căn cực phẩm nên mới được thu nhận làm đệ tử chân truyền.
Còn Diệp Kiều?
Từ đầu đến cuối hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái.
"..."
Đoạn Hoành Đao: "Nhưng mà người thừa kế tôn quý ơi, hiện tại không phải lúc chúng ta quanh quẩn vấn đề này, nếu lại không tìm được cách thoát ra ngoài thì cả đám đều chết chùm trong đây!"
Diệp Kiều thấy Tống Hàn Thanh nổi cơn chảnh chọe mà phiền.
Nàng nhếch mép, giọng điệu chân thành: "Cậu nói đúng.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng mọi người cùng chết chùm, tôi lại rộng lượng tha thứ cho mọi người."
Tống Hàn Thanh lâm vào trầm mặc, không biết là vì gia giáo như vì lí do gì khác, nhưng sau nhận ra mình nói không lại Diệp Kiều, hắn tức anh ách.
Diệp Kiều lại đi xung quanh lần nữa.
Tống Hàn Thanh không biết là đã tuyệt vọng buông xuôi hay là mệt mỏi không muốn động đậy mà sau đó hắn không chịu tìm kiếm nữa.
Diệp Kiều thảnh thơi, chậm rãi tìm kiếm.
Nàng chẳng hề cảm thấy sốt ruột hay gấp gáp bởi vì nàng đã có cách để ra ngoài.
Nàng thăm dò khắp nơi trong bụng con yêu thú vì nàng cảm thấy ở đây có thứ gì đó hấp dẫn nàng, cứ liên tục khiến nàng vòng qua vòng lại tìm kiếm.
Thật là kỳ lạ!
Ở giới tu chân, nếu gặp phải tình huống đặc biệt thế này thì hoặc là có cơ duyên, hoặc là chuyện gì đó trăm phần trăm không phải chuyện tốt.
Diệp Kiều như bị bị đứt dây thần kinh sợ hãi.
Nàng muốn tìm cho ra thứ kia.
Cơ duyên và nguy cơ luôn song hành cùng nhau, mà thật trùng hợp, nàng chưa từng ngán thứ tên là nguy hiểm.
Khoảng cách càng gần, bước chân Diệp Kiều càng không chịu sự khống chế của cơ thể.
Lại bước thêm vài bước, nàng đã tìm thấy thứ cần tìm.
Đó là một cây gậy màu đen thui, không biết vì sao lại cắm vào thịt yêu thú.
Nó chỉ nằm yên đó nhưng lại như có ma lực hấp dẫn nàng tiến lại gần.
Diệp Kiều suy tư.
Khó trách con yêu thú kia lại chạy loạn như thế.
Có một cái gậy đâm thủng thịt từ bên trong như thế, nó không đau đớn chạy bậy bạ mới lạ!
Nàng không chần chừ mà đưa tay cầm lấy cây gậy.
Điều kỳ lạ là nhìn có vẻ cắm sâu vào thịt yêu thú nhưng lại rất dễ rút ra.
Cảm giác khi tiếp xúc khá lạnh, cầm nặng tay.
Ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
Diệp Kiều hạ mi suy ngẫm điều gì đó.
Cho nên cây gậy này là nguyên nhân khiến đám yêu thú trong rừng chạy loạn?
Đang lúc nàng chìm sâu vào dòng suy nghĩ, Mộc Trọng Hi nhìn thấy sư muội hồi lâu vẫn chưa động đậy gì nên đẩy nhẹ một cái: "Diệp Kiều?"
"Hả?" Nàng sực tỉnh: "Sư huynh?
Là một khí tu chính hiệu, Đoạn Hoành Đao lập tức chú ý đến thứ nằm trong tay Diệp Kiều: "Này, Diệp Kiều, thứ trong tay cô là gì vậy?"
Diệp Kiều phục hồi lại tinh thần, cầm cây gậy quơ nhẹ: "À, đây là pháp khí tôi mới tìm được."
Đoạn Hoành Đao: "Hả, đơn giản như vậy?" Cứ nhặt đại một cây gậy là có thể dùng làm pháp khí?
Diệp Kiều lại không thấy có vấn đề gì.
Nàng thích thú hội ý với Mộc Trọng Hi đặt tên cho cây gậy mới tìm được.
"Tục ngữ có câu, quân tử không cướp đồ của người khác." Diệp Kiều trầm ngâm hồi lâu, sau đó giơ cây gậy trong tay lên: "Nó sẽ tên là Ố Dề!"
Dứt lời, nàng giắt cây gậy vào bên hông.
Đoạn Hoành Đao: "Ủa khoan, tên này liên quan gì đến câu quân tử không cướp đồ của người khác?"
Hắn không hiểu, hắn chỉ thấy sốc óc.
Xàm ngôn cũng xàm vừa vừa thôi chứ!
Tuy rằng Mộc Trọng Hi không hiểu tên này có nghĩa là gì nhưng thứ khiến hắn hoang mang hơn là tại sao lại suy ra được cái tên này: "Tên này không ổn đâu, sự muội."
Người ta là kiếm chủ kiếm Triều Tịch, kiếm chủ kiếm Minh Nguyệt, còn Diệp Kiều thì sao? Kiếm chủ kiếm Ố Dề?
Này mà là tên sao? Mới nghe thôi đã thấy mất mặt.
À không,