Nhìn thấy Diệp Kiều nói quá chân thành, gà tây nghe xong, nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý tên KFC.
Nó phải làm một con gà khí phách!
À không, nó không phải là gà!
Đội ngũ ba người, giữa chừng tăng thêm một con yêu thú.
KFC bé xíu, nhảy lên vai Diệp Kiều.
Lông tơ đỏ rực, mềm mại.
Nó rụt đầu làm tổ trên vai Diệp Kiều, trông rất ngoan ngoãn.
"Tiểu sư muội, muội biết quặng tinh thạch lửa ở đâu thật à?" Trên đường đi, Mộc Trọng Hi vừa trêu đùa với KFC, vừa hỏi Diệp Kiều.
Diệp Kiều gật đầu.
Nàng nhìn động tác chậm chạp của hai người rồi quả quyết lôi Đoạn Hoành Đao lên huyền kiếm: "Tốc độ hai người thế này, lúc đến nơi chỉ còn mỗi cái nịt.
Đi nhanh!"
Nàng vừa thúc giục vừa sử dụng Đạp Thanh Phong tăng tốc chạy về phía mỏ quặng.
Đại bí cảnh mở cổng sớm hơn mấy tháng, xác suất nữ chính tìm được Thú Tầm Bảo sớm hơn cốt truyện rất lớn.
Nhỡ như quặng bị người ta đào sạch trước, lúc đó nàng chỉ có nước khóc tiếng mán.
Thời tiết trong đại bí cảnh rất bất ổn, giây trước còn nắng chang chang, giây sau đã đổ mưa xối xả.
Mưa ở đây còn không phải mưa bình thường, nó có tính ăn mòn tựa axit.
Nếu bị dính mưa, da thịt sẽ nóng rát và đau âm ỉ.
Đoạn Hoành Đao nghĩ ngợi gì đó: "Tôi có pháp khí phòng ngự, nhưng mà cần tiêu hao một ít linh lực, mọi người có muốn dùng không?"
Linh khí tiêu hao linh lực à...
Diệp Kiều tính toán lộ trình, sau đó quyết đoán từ chối.
Chẳng may lúc cạn sạch linh lực lại gặp phải kẻ thù thì sao?
Mộc Trọng Hi cũng từ chối.
Trước kia, hắn có thể trăm phần trăm khẳng định mình đi ra ngoài rèn luyện sẽ không gặp phải kẻ thù.
Nhưng từ khi cùng lăn lộn giang hồ với tiểu sư muội, không có khi nào muội ấy không kéo thêm chỉ số thù hận.
Đại tông môn có năm cái, nàng ấy đắc tội hai cái.
Tuyệt!
"Thế làm sao bây giờ?" Đoạn Hoành Đao sờ cánh tay bị bỏng rát vì dính mưa.
Sau đó hắn thấy Diệp Kiều chậm rãi đưa tay vào túi không gian, lấy ra hai cái nồi to.
Khoan...
Nồi to?
"Đây là cái gì?" Đoạn Hoành Đao ngớ người.
"Thì là nồi." Diệp Kiều lời ít ý nhiều: "Đội lên! Bình thường luyện đan hay dùng nên cầm theo."
Đoạn Hoành Đao sốc: "Dùng nồi để luyện đan?"
Diệp Kiều: "Không có tiền, thông cảm chút đi."
Đoạn Hoành Đao: "À, ờ."
Hắn nhịn không được tự hỏi, Minh Huyền phát triển theo hướng biến thái, giờ đến Tiết Dư cũng đi theo con đường không tầm thường, bắt đầu luyện đan bằng nồi? Trường Minh Tông mấy người có ổn không vậy? Tinh thần vẫn bình thường chứ hả?
Diệp Kiều không nói ai dùng nồi để luyện đan, mà ở Trường Minh Tông người ta chỉ biết một đan tu là Tiết Dư.
Đoạn Hoành Đao lại tiếp tục hiểu nhầm sâu sắc.
Đoạn Hoành Đao đội nồi che mưa.
Hắn phát hiện cái này dùng cũng ổn áp phết, ít nhất không cần tiêu hao khí linh.
Tuy rằng đội vào nhìn cả ba có vẻ tâm thần bất ổn nhưng không sao, ở đây chẳng có người khác.
Hơn nữa, Diệp Kiều có rất nhiều đồ vật độc lạ, khó đỡ.
Điều này khiến hắn thành khẩn cầu xin: "Hi vọng đại hội tông môn, lỡ như chúng ta gặp nhau, hi vọng cô nương tay với Thành Phong Tông."
Diệp Kiều vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói vô tội: "Tôi chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, có thể uy hiếp gì được đến các anh lớn Kim Đan chứ?"
Đoạn Hoành Đao lẩm bẩm: "Khó nói lắm."
Trường Minh Tông vẫn luôn không được mọi người xem trọng.
Hai vị trí thứ nhất và thứ hai không phải của Vấn Kiếm Tông thì là Thành Phong Tông.
Ngay cả Nguyệt Thanh Tông và Bích Thủy Tông cũng có khả năng trở thành đối thủ của họ.
Chỉ có Trường Minh Tông là không ai nghĩ rằng sẽ thoát khỏi vị trí chót bảng.
Thật ra thì hắn không quá để tâm đến cái tông môn luôn bền vững ở vị trí chót bảng này.
Nhưng mà tiểu sư muội vừa nhập môn của bọn họ...!chiêu trò quá nhiều.
Quả thực là khiến người ta khó đỡ!
Sau khi cơn mưa axit tạnh dần, phía trước xuất hiện một con mãng xà.
Đoạn Hoành Đao tự cắn lưỡi, sau đó phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Trong bí cảnh hay xuất hiện các loại ảo giác thế này.
Nếu tâm trí tu sĩ không vững, rất dễ lạc mất bản ngã.
Diệp Kiều cũng nhận ra, ngoại trừ mình, hai người khác đều bị mê choáng, đứng yên bất động.
Nàng lục lọi trong túi không gian hồi lâu, sau đó lấy ra một lọ bình sứ.
Mùi hương thanh mát từ miệng bình tỏa ra, khiến người ta thanh tỉnh tinh thần.
Đoạn Hoành Đao dụi mắt, tỉnh lại từ ảo giác: "Đan Thanh Tâm."
Nàng gật đầu, chia thuốc cho hai người.
Đoạn Hoành Đao chớp mắt: "Sao cô có nhiều đan dược thế?"
Diệp Kiều nói ngắn gọn: "Tam sư huynh cho."
Tiết Dư luyện đan xong thì đưa cho nàng một đống.
Hiện tại đan gì nàng cũng thiếu, chỉ không thiếu đan Thanh Tâm.
Loại đan này có thể giúp người ta tránh khỏi việc lâm vào ảo cảnh.
Quả là thần dược người người cần chuẩn bị trước khi đi ra ngoài rèn luyện.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Diệp Kiều, ba người nhanh chóng tìm được quặng tinh thạch lửa được nhắc đến trong cốt truyện.
So với lượng tinh thạch lửa trong hộp của Đoạn Hoành Đao, tinh thạch nơi này nhiều đến mức sáng chói nóng rực.
Chúng không ngừng hấp thu lượng nhiệt cuồn cuộn xung quanh.
Tinh thạch được khảm đỏ rực trên vách, số lượng lên tới cả trăm.
KFC đang đậu trên vai nàng ngửi được mùi, lập tức hăng hái vẫy cánh nhào về phía tinh thạch.
Con báo đốm canh giữ quặng đang ngủ say chợt mở mắt.
Nó nhận ra có người đang lại gần.
Theo bản năng, nó nhe răng chuẩn bị vồ ra dạy cho mấy vị khách không mời kia một bài học.
Đột nhiên, nó phát hiện một con chim non toàn thân phủ lông tơ đỏ đang dùng cánh ôm tinh thạch, mỏ gặp từng miếng một.
Báo đốm gầm gừ muốn vồ tới nuốt chửng con mồi.
Đột nhiên KFC nghiêng đầu, liếc nó một cái.
Chỉ với một cái liếc mắt, báo đốm đã không chịu nổi uy áp mà nằm phủ phục lên mặt đất.
Cơ thể to lớn run rẩy.
Nó không dám hó hé gì, mặc kệ mấy tên nhân loại đào rỗng mỏ quặng.
Ba người nào đó hoàn toàn không hay biết gì, đang vui vẻ đào tinh thạch lửa.
Đã có mấy lần kinh nghiệm, lần này Mộc Trọng Hi không ngại ngùng mà lập tức nhào đến đào tinh thạch.
Cả ba nhanh chóng đào sạch tinh thạch, không hề có ý định chừa lại cho người đến sau.
Sau vài ngày chơi chung với Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi đã đúc kết được kinh nghiệm.
Thiện lương không mài ra cơm, làm người phải không biết xấu hổ thì mới sống thoải mái.
Cuối cùng, KFC nuốt một phần ba lượng tinh thạch cho mỏ quặng.
Số còn lại mọi người chia đều.
Theo lý thuyết, ở gần những nơi có mỏ quặng thế này phải có yêu thú trấn giữ.
Nhưng không biết tại sao, từ lúc vào đây đến giờ chẳng thấy xuất hiện con nào.
Cả quá trình thuận lợi suôn sẻ đến mức không tưởng tưởng được.
Diệp Kiều vừa nhìn linh thú của mình bằng ánh mắt phức tạp, vừa đút tinh thạch cho nó ăn.
"Hình như nó ăn hơi nhiều?"
Mộc Trọng Hi chẳng để tâm lắm: "Ăn được ngủ được là tiên."
Diệp Kiều ngẫm lại.
Cũng đúng.
Nhưng mà...!nhìn nó ăn vui vẻ thế này, nàng thấy đau trong tim nhiều chút.
Con hàng này ai mà nuôi cho nổi?
Nàng vừa đi vừa đút linh thạch cho KFC.
Vừa ra khỏi mỏ quặng không lâu, cả ba đã bị một nhóm người theo sau.
Trong bí cảnh có rất nhiều tán tu bị nhốt lại, việc có tu sĩ xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.
Khi nhận thấy bọn họ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, Diệp Kiều mặc kệ bọn họ.
Nào ngờ đám người theo dõi bọn họ lại chủ động nhảy ra, hơn nữa còn mạnh miệng chất vấn.
"Là bọn mi lấy tinh thạch của ta?" Thái độ của hắn chắc nịch.
Hiển nhiên là đã theo dõi bọn họ suốt cả quá trình.
Phía sau hắn còn có vài người nữa.
Dựa vào tu vi có thể chắc chắn đây đều là tán tu.
"Tinh thạch của mi? Có khắc tên mi à?" Diệp Kiều cười cong mắt, dáng vẻ thong dong.
"Bọn ta là người phát hiện chỗ đó đầu tiên."