Đối diện với nghi ngờ của lão, Diệp Kiều tỏ vẻ bản thân cực kỳ vô tội.
Vẻ mặt đoan chính, giọng nói sáng trong: "Trò là người thật thà, sao có thể làm những chuyện thế được?"
"Cút đi tu luyện đi." Tần Phạn Phạn bật cười, phẩy tay, dáng vẻ không kiên nhẫn đuổi con bé này đi.
Diệp Kiều ngoan ngoãn cút đi.
Trường Minh Tông luôn thực hành chính sách nuôi thả, tu hành tùy ý, khí linh dồi dào, mỗi tội linh thạch thì ít ỏi.
Nhưng không sao! Hiện tại Nguyệt Thanh Tông và Vấn Kiếm Tông là khách hàng lớn của nàng.
Chỉ cần chờ đến lúc đại hội tông môn bắt đầu, Diệp Kiều có bảy-bảy-bốn chín cách đòi tiền bọn họ.
...
Cùng lúc đó, Tư Diệu Ngôn sau khi bái phỏng Trường Minh Tông hai ngày cũng đã xuống núi.
Nàng hơi do dự, tay nắm chặt viên đan.
Cuối cùng cũng không thắng nổi sự tò mò, nàng bỏ lại Miểu Miểu, chạy đến Dược Các.
Nàng thở phì phò vài hơi lấy sức, sau đó đưa viên dược đã mua ở đây cho lão chủ quầy, giọng nói thành khẩn: "Lão tiên sinh, tôi là đệ tử của Bích Thủy Tông."
Vì muốn có được lòng tin từ lão chủ quầy, Tư Diệu Ngôn báo ra thân phận của mình.
Nàng hỏi với giọng nghiêm túc: "Tôi có thể gặp tu sĩ luyện đan này một lần không?"
Lão chủ quầy ấp úng hồi lâu nhưng vẫn không mở lời đồng ý.
Đây là đệ tử của Bích Thủy Tông, không thể không đồng ý với nàng ấy.
Nhưng vấn đề là không phải lão muốn là được.
Hiện tại lão không thể liên hệ được với vị đại sư luyện đan kia.
Mấy ngày trước vị đại sư kia ném mấy bình chứa loại đan dược xấu xí này cho lão xong, sau đó thì mất liên lạc.
Lão đi đâu tìm ra vị đại sư ấy cho cô đệ tử của Bích Thủy Tông này đây?
Tư Diệu Ngôn thu hết vẻ chần chừ của lão chủ quầy vào trong mắt, nàng nghĩ cao nhân thường xuất quỷ nhập thần, việc không liên hệ được là việc bình thường.
Tư Diệu Ngôn không gặng hỏi thêm nữa.
Nàng thầm tưởng tượng ra dáng người cao lớn của cao nhân kia, rồi suy đoán có phải vị ấy đã đạt đến cảnh giới đại năng kỳ Hóa Thần.
Lúc này Tư Diệu Ngôn vẫn không hay biết vị đại sư mình một lòng tìm kiếm, người mà lão chủ quầy Dược Các không liên lạc được đang bị trưởng lão Đoạn cho ăn hành ngập mặt.
Không riêng gì Diệp Kiều, cả Mộc Trọng Hi cũng không thoát được kiếp bị bón hành.
Sắp đến đại hội tông môn, bọn họ gần như không có thời gian rảnh rỗi để bước ra ngoài.
Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi là kiếm tu, đương nhiên sẽ được Đoạn Dự nhiệt tình huấn luyện, đồng thời chỉ dạy thêm các kỹ xảo đánh nhau.
"..."
Lúc Mộc Trọng Hi bị trưởng lão Đoạn nhẹ nhàng bay lên đá vào mông, Diệp Kiều liếm môi, tập trung nhìn động tác của lão.
Sự thật chứng minh, thầy của ta vĩnh viễn là thầy của ta.
Nàng còn chưa nhìn rõ động tác của Đoạn Dự đã bị lão khóa tay, sau đó dùng chiêu thức y hệt lúc nãy đạp một phát.
Sau mấy lần bị đánh, tốc độ của Diệp Kiều tăng lên rất nhiều.
Nàng nhanh chóng xoay người bay lên ổn định cơ thể.
Sau đó ôm tâm lý đánh không lại thì chạy, nàng vận dụng Đạp Thanh Phong chạy biến.
Cú đạp của Đoạn Dự đạp vào khoảng không.
Lão tức đến mức bật cười: "Nhóc con.
Quay lại!"
Diệp Kiều hét lên: "Không!"
Không quay lại đâu.
Có yêu thương năn nỉ cũng không quay lại đâu!
"Trò qua đó, trưởng lão lại đánh trò." Nàng rất tự lượng sức mình, cảnh giác nhìn trưởng lão Đoạn.
Thứ chào đón nàng khi đi qua chỉ có một trận đòn yêu thương.
Đoạn Dự nhướng mày, hiển nhiên đây là lần đầu tiên lão gặp được đứa đồ đệ đánh không lại thì bỏ chạy như Diệp Kiều.
Nhưng mà...
"Có nhanh cũng vô dụng." Đoạn Dự dịch chuyển đến chặn đứng Diệp Kiều, sau đó giơ chân lên đạp vào bụng nàng.
Diệp Kiều trốn không kịp, trực tiếp hứng trọn cú đá.
Sau đó nàng vinh quang bị đạp từ trên trời xuống, ngã phịch xuống đất.
Nàng lấy tay ôm phần bụng đang đau.
Nắm đấm lạnh thấu xương của Đoạn Dự vung đến.
Cơ thể nàng nhanh chóng phản ứng lại, lộn vài vòng sau đó bật dậy, đồng thời di chuyển ra sau nhằm kéo dài khoảng cách.
Nhưng Đoạn Dự không cho nàng cơ hội đó.
Diệp Kiều vừa lùi bước, một cơn đau nhói lên từ nơi đầu gối.
Đầu gối nàng bị đánh trúng, nàng lảo đảo sau đó ngã sấp xuống đất.
"Đến đây."
Diệp Kiều bị đạp ngã xuống đất, cả người đều đau nhức.
Thiếu nữ quỳ rạp trên mặt đất, từ bỏ giãy giụa.
"Mới thế đã từ bỏ rồi? Đây là cực hạn của trò sao?" Lão dự định dùng lời nói để kích Diệp Kiều tăng ý chí chiến đấu.
Diệp Kiều lựa chọn nằm bất động: "Trưởng lão đánh trò đi."
Chạy thì chạy không kịp, đánh lại thì bị trưởng lão bón hành.
Nàng còn biết làm sao?
Hơn nữa không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác hôm nay Đoạn Dự đặc biệt yêu thương đút hành cho nàng.
Hai người giằng co vài phút, Mộc Trọng Hi đột nhiên hô lên: "Ăn cơm."
Mắt Diệp Kiều sáng lên.
Luyện tập từ nãy đến giờ, nàng đói muốn xỉu.
Không ngờ, giây tiếp theo, âm thanh không chút lưu tình của Đoạn Dự vang lên: "Hai trò dùng vũ khí trong tay mình thành công tấn công được lão thì mới được phép đi ăn cơm."
Diệp Kiều đứng hình n giây: "..."
Nàng là một người có thể chịu đựng việc mình bị đánh nhưng không thể chịu được việc mình bị đói.
Thiếu nữ nhanh nhẹn xoay người, thành khẩn nói: "Trưởng lão, bò một lát thì trò thấy mình khỏe lại rồi.
Trưởng lão xem ta còn cơ hội không?"
Lão nhìn xuống con sâu làm rầu nồi canh nào đó, hừ nhẹ: "Muốn đi ăn?"
Diệp Kiều thẹn thùng gật đầu.
Ngay sau đó không đợi Đoạn Dự động thủ, nàng chủ động lùi lại kéo giãn khoảng cách.
Sau khi bị đánh hai ba lần, nàng đã rõ trưởng lão Đoạn nhà mình không thích chơi võ đức, nói chuyện không vừa ý là động thủ.
Đoạn Dự tán thưởng: "Phản ứng nhanh đấy."
Còn biết lão chuẩn bị đánh nàng.
Thiếu nữ bước một bước, phối hợp vận dụng Đạp Thanh Phong, tay nắm chặt, lắc mình, thoắt cái xuất hiện phía sau Đoạn Dự, vung quyền đánh vào ót lão.
"Gan cũng to đấy." Đoạn Dự nhàn nhạt bình luận.
Lão quay đầu nắm lấy tay nàng kéo mạnh, tay còn lại đấm mạnh về phía bụng nàng.
Không ngờ, con bé này lại linh hoạt như cá chạch, lắc mình một cái, xoay người nhảy khỏi tay lão.
Vận dụng Đạp Thanh Phong kéo dài khoảng cách, nàng thuận tay sờ vào Ố Dề đang giắt bên hông.
Nàng cẩn thận nhớ lại thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, sau đó quyết đoán xuất chiêu.
Kiếm khí như gió như đao, vững vàng chém về phía lão.
Kiếm phong màu trắng lướt nhanh đến, Đoạn Dự phản ứng không kịp bị Diệp Kiều chém sượt qua.
"Thanh Phong Quyết!" Đoạn Dự nhận ra kiếm quyết Diệp Kiều sử dụng, ánh mắt lão ngạc nhiên nhìn nàng.
Lão từng dạy Diệp Kiều thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết sao?
Diệp Kiều gấp gáp muốn phi nhanh đến nhà ăn.
Nàng vội vàng hỏi: "Trò qua ải rồi phải không, trưởng lão?"
Đoạn Dự thần sắc phức tạp, gật đầu.
Không hề khoa trương khi nói Diệp Kiều là đệ tử có năng lực bắt chước mạnh nhất mà lão từng gặp.
Phàm là kiếm thức lão có thể triển khai, con bé này chỉ nhìn một lần là có thể bắt chước làm theo được bảy tám phần.
"Đáng tiếc, thời gian quá ngắn."
Đám thiên kiêu chi tử như