Người bên ngoài ngạc nhiên.
Ngay cả trưởng lão của Vấn Kiếm Tông cũng không nhịn nổi nữa, lia mắt về phía trưởng lão Triệu, giọng nói không biết là kinh ngạc hay là cạn lời: "Đan tu Trường Minh Tông mấy người bạo lực như vậy luôn?"
Trưởng lão Triệu xấu hổ chắp tay ngang mặt.
Lão nhìn thấy rõ ràng.
Vừa rồi con bé Diệp Kiều đã hô to "đập hắn", sau đó Tiết Dư mới động thủ.
Là ai đã dạy con bé này làm thế!!!
Người bên ngoài nhìn thấy, xì xào thảo luận: "Trông có vẻ hơi nghiệp nhưng về mặt lý thuyết thì không sai."
Có thể là vì lớn lên ở đại tông môn, dù tính cách có chút ác liệt nhưng bình thường các đệ tử sẽ không dùng chiêu đột kích đánh lén.
Thế nên, sự tồn tại của Diệp Kiều đã làm đảo điên nhận thức của khán giả.
Khán giả reo hò cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Trong bí cảnh, Diệp Kiều không hề biết những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài.
Nàng nhìn Sở Hành Chi bị ngã dưới đất không đứng dậy được, sau đó gạt phăng võ đức sang một bên, đạp chân lên vai hắn, cười tươi: "Vừa rồi mi bảo ai là kẻ thứ nhất bị loại cơ?"
Tiết Dư nhanh tay nhét đan Phong Linh vào miệng hắn.
Lúc này Sở Hành Chi đã hết đường giãy giụa.
Hắn bị đập đến ngu người.
Đan lô vốn dĩ khá nhỏ, trước kia chưa từng có đan tu nào dùng đan lô đập người ta hết.
Hiện tại đột nhiên có người cầm đan lô đã phóng to đánh nhau, ai mà không phản ứng kịp!
Lúc đó ai mà trở tay kịp thì hắn đi đầu xuống đất!
Nhìn Sở Hành Chi bị đập đến ngu người, Diệp Kiều lập tức kéo lê hắn vào sâu bên trong bí cảnh.
Đúng vậy, là kéo lê!
Nàng xem hắn như một công cụ cày đất hình người kéo lê từ chỗ này đến chỗ khác.
Lúc Sở Hành Chi bị kéo đến mòn đít quần, thiếu điều muốn bốc cháy, hắn mới tỉnh táo lại: "Diệp Kiều, có ngon mi bóp nát thẻ thân phận của ta đi!" Sỉ nhục nhau làm gì?!
Diệp Kiều từ chối: "Thế thì không có vui, mi còn hữu dụng mà."
Phải biết tận dụng phế vật để bảo vệ môi trường.
"Hữu dụng?" Nghe được mình chưa bị loại ngay, Sở Hành Chi lập tức muốn giãy giụa cứu vãn tình thế.
Diệp Kiều: "Có biết tập kích bất ngờ từ sau lưng không?"
Sở Hành Chi: "???"
Khán giả cười muốn khùng người: "Ha ha ha ha, mau xem vẻ mặt của đệ tử chân truyền Vấn Kiếm Tông kìa."
Sở Hành Chi vẻ mặt phức tạp: "Ta sẽ không thông đồng làm chuyện bậy bạ với mi đâu."
Diệp Kiều tung hứng thẻ thân phận của hắn, cười tươi như ánh nắng mặt trời: "Đừng vậy mà, chúng ta chỉ tìm Tống Hàn Thanh tâm sự, giao lưu một chút thôi."
Nếu Mộc Trọng Hi ở đây, nhìn thấy nụ cười của nàng, phỏng chừng hắn lại đau dạ dày.
Đáng tiếc, tứ sư huynh không có mặt.
Diệp Kiều tốt bụng giải thích: "Lát nữa, mi chỉ cần giữ chân hắn một lúc thôi."
Sở Hành Chi cười lạnh: "Nằm mơ, có chết ta cũng không nghe lời mi.
Mi nghĩ mi là ai?" Tiết Dư thì không nói, nhưng Diệp Kiều chỉ là con gà Trúc Cơ, còn dám ra lệnh cho hắn.
Diệp Kiều không hề tức giận, nàng cầm thẻ thân phận của hắn quơ qua quơ lại: "Không thích?"
"Được." Nàng gật đầu: "Vậy từ nay về sau, mi chính là đệ tử thứ nhất bị loại ở trận đầu tiên của đại hội."
Diệp Kiều cười tươi: "Thứ nhất luôn! Tuy rằng mi không đứng nhất về thiên phú kiếm đạo nhưng ít nhất cũng đứng nhất về tốc độ bị loại.
Tuyệt mà, phải không?"
Mới trận đầu đã bị loại, sự sỉ nhục thế này nào có người chịu được, huống gì loại thiên kiêu chi tử của Vấn Kiếm Tông.
Nghĩ đến cảnh tượng sau khi rời khỏi bí cảnh, trên các diễn đàn giới tu chân sẽ thảo luận thế nào về hắn, Sở Hành Chi lại đau đầu.
Ít nhất cũng phải kéo theo Tống Hàn Thanh xuống nước, như thế hắn sẽ không còn mất mặt!
Tuy rằng tình trạng hiện tại của hắn không xem như tốt nhưng chắc chắn phải kéo thêm một người nữa, hắn không thể trở thành người duy nhất bị xui xẻo!
Nghĩ đến đây, Sở Hành Chi lập tức lựa chọn phản bội sự chính trực vốn không có nhiều lắm của mình: "Ta đột nhiên cảm thấy lời mi nói cũng có lý.
Mi nói xem, hợp tác thế nào?"
Đây không phải là vấn đề mất mặt hay không, đây chỉ đơn giản là hắn thích nghe Diệp Kiều nói chuyện mà thôi.
...
Diệp Kiều không hề có chút nóng nảy nào, nàng nhàn nhã lấy ngọc giản ra xem bảng xếp hạng thi đấu hiện tại.
Vấn Kiếm Tông giết một ngàn con yêu thú.
Thành Phong Tông bảy trăm
Nguyệt Thanh Tông năm trăm.
Bích Thủy Tông ba trăm.
Xếp hạng cuối - Trường Minh Tông với số lượng yêu thú giết được là năm mươi con.
Vừa thấy đã mất mặt!
Thế nên Diệp Kiều quyết đoán giả mù không nhìn nữa.
Chỉ cần nàng không nhìn thấy thành tích mất mặt này, tim sẽ không đau, mặt sẽ không mất!
"Mi biết Tống Hàn Thanh ở đâu sao?" Linh lực Sở Hành Chi đã bị phòng bế, thái độ kiêu ngạo cũng biến mất.
Diệp Kiều: "Đương nhiên."
Đương nhiên là nàng biết.
Trong cốt truyện, trong lúc nam chính, nữ chính chim chuột thăng hoa tình cảm thì con ong chăm chỉ Tống Hàn Thanh đang cần cù săn giết yêu thú.
Đôi thi nàng cảm thấy đồng cảm với hắn.
Hắn thì bán mạng vì vinh quang tông môn, còn sư muội thì đi gian gian díu díu mập mờ với chàng khác.
Tống Hàn Thanh nhìn thấy Sở Hành Chi lại gần, vô thức lùi lại sau, tay chạm vào thẻ thân phận đang giắt bên hông, mắt nhìn hắn cảnh giác: "Mi tới đây làm chi?"
Đánh không lại thì xé bùa Truyền Tống bỏ chạy, Tống Hàn Thanh hắn không sợ bị cướp thẻ thân phận.
Sở Hành Chi giơ hai tay lên tỏ ý hảo hữu.
Hắn chậm rãi nói theo lời Diệp Kiều: "Không có gì hết, ta chỉ muốn hợp tác với mi."
Hắn nhìn Tống Hàn Thanh với ánh mắt kiên định: "Chúng ta có thể liên thủ."
Hắn đang bị Diệp Kiều uy hiếp, nếu có thể kéo thêm Nguyệt Thanh Tông chết chùm thì không còn gì tuyệt hơn.
Ai có thể ngờ, có ngày hắn bị một Trúc Cơ quèn uy hiếp.
Kẻ tổn thương muốn đi tổn thương người khác.
Thôi thì cùng đi bán muối chung cho vui.
Tống Hàn Thanh nhìn hắn hỏi: "Lí do?" Hắn không nghĩ rằng kẻ mắt cao đỉnh đầu như Vấn Kiếm Tông lại muốn liên minh với hắn.
Điều này không cần thiết!
Hiện tại Vấn Kiếm Tông đang nắm chắc khả năng giành chiến thắng.
Nếu không có gì ngoài ý xảy ra, bọn họ sẽ lại giành được ngôi vị đệ nhất.
Trong tình huống thế này, Sở Hành Chi lại muốn liên minh với hắn.
Tống Hàn Thanh không thể không hoài nghi mục đích thật sự của đối phương.
Sở Hành Chi bị ánh mắt sắc bén của Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm, tim hắn đập mạnh.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một đệ tử chân truyền còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nào có thể mặt dày như Diệp Kiều.
Đang lúc ấp úng không biết nói gì, hắn thoáng thấy Diệp Kiều đang ngồi sau một cái cây không xa nghe lén.
Sở Hành Chi lập tức nói: "Chúng ta có thể cùng hợp tác tìm Diệp Kiều báo thù."
Tống Hàn Thanh vốn không mấy hứng thú với thứ tên là liên minh, bỗng nhiên nghe nhắc đến Diệp Kiều, hắn ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Hửm? Nói rõ hơn xem?"
Hiển nhiên là hắn đã dao động.
Vì thế, Sở Hành Chi lại càng nỗ lực hơn.
Hắn dùng hết mọi mỹ từ trên đời để công kích Diệp Kiều, liên tục cường điệu nàng ta vô liêm sỉ thế nào.
Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ nghe không hiểu.
Khán giả bên ngoài tò mò không thôi.
"Cười xỉu! Rốt cuộc sư muội Trường Minh Tông đã nghiệp với bao nhiêu đệ tử chân truyền thế?"
"Chưa nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh kiểu: Không hứng thú, đi ra chỗ khác chơi.
Sau khi nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh kiểu: Hửm? Nói rõ hơn xem?"
"Cho nên, cô gái Diệp Kiều này sao lại gây thù chuốc hận với nhiều người thế?"
"Lần đầu thấy đại hội náo nhiệt thế này.
Đừng có ngừng, nữa đi, bọn mị thích xem!!"
Đại hội mọi lần trước đều là đánh đánh giết giết, nào có k1ch thích như năm nay, sơ hở là có tiểu