“Thật ra, vẫn còn một cách khác rất đơn giản…” Không vội trả lời, cô lên tiếng, “Gửi đoạn ghi hình đến cục cảnh sát.
Như vậy, anh và Ngụy Cương đều chạy không thoát, còn đối với tôi, hốt trọn một mẻ.”“Xùy… cô nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.” Ân Hoán tỏ vẻ chế giễu.“Tôi biết, Ngụy Cương vừa bái một đại ca mới, người này có một chút quan hệ với cục cảnh sát, anh cảm thấy tôi không nắm chắc chứ gì?”A Phi kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên, “Chị Phó, sao chị biết?”Phó Hi nhướng mày, giả vờ cao thâm.Thật ra, cô cũng không biết rõ, chỉ đoán thế thôi.Đầu tiên, vào đêm hỗn chiến, lúc hai bên giằng co với nhau, phía bên Ân Hoán từng nói với Ngụy Cương rằng…“Đừng nghĩ rằng mày có chỗ dựa thì có thể hoành hành ngang ngược, phản đồ chính là phản đồ, sớm muộn cũng chết! Lăn lộn ngoài giang hồ, thế nào cũng bị chém chết mà thôi!”Vì thế, không khó để đoán được, Ngụy Cương vừa tìm được chỗ dựa mới, vứt bỏ anh em cũ của mình.Hơn nữa, trong giới xã hội đen, phản bội đồng nghĩa với việc giết không tha, không hề có bất kỳ con đường nào để tha thứ, càng không có khả năng được đặc xá.“Quay lại!”Một trước một sau, một nam một nữ, gần như lên tiếng cùng lúc.Phó Hi nhìn Ân Hoán, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, khẽ gật đầu, cô nói: “Ngồi xuống nói chuyện?”“Được.” Trả lời và gật đầu.Bóng dáng đứng ở cửa nhất thời không biết nên tiến hay lùi, cũng không quay đầu lại mà chỉ đứng ngơ ngác ở đó.“Lăn qua đây, ngồi xuống! Đây là lúc cho mày manh động thể hiện à? Đồ óc heo!”A Phi xoay người, đỏ mắt nhìn đại ca, mang theo một chút tủi thân, mãi đến khi Ân Hoán hừ lạnh, hắn mới cắn răng trở về chỗ ngồi.“Chị Phó, chị tin em đi! Lời em nói toàn là sự thật, nếu có một câu giả dối thì… sẽ bị sét đánh chết không yên ổn!”“Ân Hoán, anh định nói sao đây?” Phó Hi giơ tay ta với lấy ấm trà nhưng lại bị Ân Hoán chặn lại, đích thân rót nước cho cô.“A Phi là người của tôi.” Cho nên, không thấy oan uổng.Phó Hi hừ lạnh, rõ ràng là không đồng tình.“Nghĩa khí có thể ăn thay cơm sao? Tôi đã từng gặp qua nhiều kiểu tranh quyền đoạt lợi, nhưng đây là lần đầu thấy cái kiểu tranh nhau đi chết thế này, các người vui thật đấy!”“Đàn bà con gái các cô biết cái gì, ít chõ mõm vào thế giới của đàn ông đi.”Dưới gầm bàn, A Phi khẽ đụng vào đại ca nhà mình, ánh mắt nhìn sang phía Phó Hi đầy lo lắng, thấy cô không có dấu hiệu giận dữ mới thở phào nhẹ nhõm.Trong tay cô ta vẫn còn giữ chứng cứ quan trọng đấy, anh Hoán, anh không thể nhịn một chút sao?Ân Hoán tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường!Hèn nhát!“Được rồi, nếu đã không liên quan đến anh thì biện pháp giải quyết bàn bạc lúc trước không mấy thỏa đáng lắm…”Ân Hoán cười không để ý lắm.A Phi thì lại gật đầu thật mạnh! Không sai! Đúng là rất không thỏa đáng!“Nhưng…” Phó Hi xoay hướng câu chuyện, “Tôi muốn một lời đảm bảo.
Không thể chịu thiệt thòi một cách vô duyên vô cớ được, huống chi bị Ngụy Cương nhắm trúng thì chẳng khác nào lấy mạng ra đùa.Ân Hoán nghĩ một lúc, gật đầu, “Cô có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi...!sẽ cố làm thỏa mãn.”phó Hi mỉm cười, con ngươi lóe sáng, “Tôi muốn mượn người của anh.”“Mượn người? Cô muốn làm gì?” Ân Hoán cảnh giác, anh em là chiếc vảy ngược của hắn, hễ đụng vào thì chắc chắn hắn sẽ lên cơn ngay.“Dùng người của anh làm một việc thay tôi.”Hắn ta không nói gì, ánh mắt chìm vào suy nghĩ.“Anh yên tâm, không phải kêu họ đi giết người cướp của, cũng chẳng kêu họ đi buôn lậu chất cấm, có thể sẽ không được đạo đức, có thể sẽ chạm vào điểm giới hạn, nhưng chỉ cần làm theo những gì tôi nói thì có thể đảm bảo cho sự an toàn cho anh em của anh.
Về phần hồi báo, tôi sẽ thay anh dạy bảo tên Ngụy Cương kia.”“Dạy bảo Ngụy Cương?” Hắn ta cau mày, “Chỉ dựa vào cô?”Phó Hi cầm tách trà lên, coi như không thấy sự khích tướng rõ rành rành của hắn ta, cô thưởng thức trà, “Cụ thể làm thế nào, tôi không cần phải nói với anh.
Còn về việc tin hay không, việc buôn bán có thành công hay không thì đều dựa vào anh cả.”Ân Hoán âm thầm đánh giá cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chớp nháy không yên.Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không tin một người phụ nữ lại có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng sau khi xem đoạn clip kia, hắn đã bị dao động.Từ góc quay thì không khó để nhận ra, đó chính là camera ở ngã tư đối diện với quán đồ nướng.Thứ này ngay cả người trong cục giao thông không thể muốn lấy là lấy được, một cô gái như cô ta sao có thể có được chứ?Trừ khi…“Cô có chỗ dựa sau lưng?”“Sặc… Ân Hoán, có phải anh xem trọng tôi quá rồi không?”“Chẳng lẽ không phải? Thế đoạn clip từ đâu mà có?”Hình như Phó Hi đã hiểu được logic của hắn, “Vậy anh cứ xem như tôi có chỗ dựa đi, còn về nguồn gốc của đoạn clip, tạm thời tôi không thể nói cho anh được.”Rất nhiều lúc, giữ được cảm giác thần bí là việc vô cùng cần thiết.Thật ra, cô cũng không tính là nói dối, “người chống lưng” của cô chính là Mr.
Smith - thầy hướng dẫn ngành máy tính ở Stanford, những kỹ thuật hacker của Phó Hi đều được ông ấy dạy cho.Ân Hoán do dự, “Cô muốn bảo anh em chúng tôi làm gì? Tôi cần biết tình tiết cụ thể.”“Nói tổng quát, là hoạt động kinh tế, không cần liều mạng.
Nhiệm vụ của các anh rất đơn giản, chính là liên hợp lại diễn vài đoạn kịch, còn về việc sắp xếp vai diễn ra sao, nội dung thế nào thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, nói thẳng ra, chính là kẻ lừa đảo.”“Chỉ đơn giản thế thôi?”Phó Hi xua tay, “Đừng nói hay ho như thế.
Bên trong sẽ dính dáng tới việc điều động số tiền lớn, có thể là chục nghìn, trăm nghìn, cũng có thể là tiền triệu.
Anh có chắc đám lính của anh đều có thể chịu được sự dụ dỗ này? Con người vốn tham lam mà.”Ân Hoán giật mình, “Nhiều tiền thế sao?”Hiện tại, hắn dẫn bọn anh em nhận việc ở công trường, cũng xem như một “ông thầu”, một chuyến ít nhất cũng mười mấy ngày, nhiều thì ba bốn tháng, tính đến hiện hại, lần kiếm nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai mươi nghìn, sau đó anh em chia ra, số tiền cuối cùng vào túi hắn cũng chỉ có hơn nghìn đồng.Cộng thêm tiền bảo kê thu được hàng tháng, miễn cưỡng có thể sống qua ngày, cũng không xem là tệ lắm.Có điều cũng không tốt lắm, nhất là khi so với bọn Ngụy Cương, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ chính là một lũ quỷ nghèo!Phó Hi nghe xong, ngoài việc lắc đầu ra thì vẫn là lắc đầu, “Ân Hoán, nói thật, một đại ca như anh lăn lộn không ra cái giống gì cả.”Ân Hoán không tức giận, mà còn thẳng thắng thừa nhận, “Đúng là chả ra sao.” Đây là sự thật, hắn thừa nhận.Nụ cười mang theo một ít đắng cay khó có thể phát hiện.Phó Hi cười, nhìn sang hướng khác, người bất hạnh mỗi người mỗi kiểu, cô cũng lực bất tòng tâm.Dĩ nhiên, vào lúc cần thiết, cô không ngại vươn tay ra, nhưng tiền đề là, người đó đáng được giúp đỡ.“Suy nghĩ xong chưa?”“Tôi cần thời gian.”“Được, cho tôi câu trả lời vào trước mười hai giờ tối mai.”“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”“Tôi sẽ kêu người gửi đoạn ghi hình cho Ngụy Cương, còn về chúng ta thì xem như không quen biết, sau này gặp lại sẽ là người qua đường.”Trái tim vừa mới bình tĩnh của A Phi lại như muốn bay ra ngoài, “Chị Phó, đây là lỗi vô ý, chị có thể…”“Không thể.” Phó Hi khẽ híp mắt, quét nhìn hắn, trong ánh nhìn có xen lẫn chút lạnh lùng, “Đừng xem tôi như thánh mẫu, trên đỉnh đầu bà đây không có vòng hào quang.
Làm sai, mặc kệ là vô tình hay cố ý đều đáng phải bị trừng phạt, ngộ sát cũng phải bị kết tội, OK? Tại cậu mà tôi bị kéo vào chuyện này, lúc nào cũng đều có nguy cơ về tính mạng, một câu “lỗi vô ý” là muốn phủi sạch mọi tội lỗi, A Phi bé bỏng à, cậu hiểu rất rõ mà vờ như không biết, định đánh chủ ý lên đầu tôi chứ gì?”A Phi đỏ mặt tía tai, cánh môi mấp máy, nhưng không nói ra được một câu phản bác nào.“Về mặt này, cậu vẫn nên học hỏi đại ca mình.
Người đàn ông không dám chịu trách nhiệm còn gọi là đàn ông được sao?”Nói xong, xách túi bỏ đi.A Phi xấu hổ đến không biết phải làm sao, “Anh Hoán, em… xin lỗi.”“Được rồi, đều là anh em với nhau.
Lần sau không được phạm phải sai lầm cấp thấp này nữa, một lần hai lần còn có thể lừa gạt cho qua, nhưng ba lần, bốn lần, cậu có thể bị đá vào tù như chơi.”“Vâng, em hiểu rồi.” Lần này, hắn đã bị đá rồi.Phó Hi xuống lầu tính tiền, sự tức giận trên khuôn mặt đã được xử lý sạch sẽ, đôi môi lại cong lên như thường, lột tả toàn diện vẻ ngọt ngào đáng yêu của độ tuổi này.Nếu nhìn sơ qua thì chẳng ai sẽ nghĩ đến một cô gái sạch sẽ thế này lại có dính líu với bọn côn đồ.Nhưng trên thực tế, vào một phút trước, họ đã ở cùng trong một phòng bao.“Tổng cộng 158 tệ, xin cảm ơn!”Phó Hi rút ra 200 tệ, đưa qua, “Không cần thối, tặng hai chai coca cỡ bự cho người trong phòng, lấy loại lạnh nhé!”“Vâng, chị đi thong thả.”Phó Hi cố ý gọi trà nóng, lại tắt máy lạnh đi khi hai người đó bước vào.Đánh vào lòng người luôn là thượng sách.
Một người khi ở trong hoàn cảnh nóng bức, cảm xúc cũng sẽ bành trướng lên, họ sẽ khó mà giữ được lý trí nữa.Phó Hi đã dùng một ít thủ đoạn vặt vãnh, nhưng với tiền đề cô phải nắm được điểm yếu của họ, đây mới là điểm mấu chốt trong việc nắm lấy quyền chủ đạo!“Phì Tử, là tôi đây.
Chuyện tôi bảo cậu làm đã tiến triển đến đâu rồi?”“Đã hỏi qua người ở ba con đường, họ đều nói không phải.”“Ba con đường nào?”“Đường Đông, đường Tây và đường Vĩnh Hòa.”“Những chỗ đó đều ở hướng nam, thế này đi, cậu đi ngược lại hướng bắc hỏi thăm xem“.“Nhưng hướng nam không phải là chỗ bọn Ngụy Cương thường hoạt động sao?”“Tôi hỏi cậu, nếu cậu muốn chém người ta, cậu sẽ chọn ra tay ở trước cửa nhà mình không?”“Dĩ nhiên là không! Máu dính đầy nhà thì sao?”Phó Hi tìm một quán cà phê ngoài trời, “Một ly mocha… Đấy, chẳng phải là ra rồi sao!”“Chị, ý của chị là, Ngụy Cương có khả năng sẽ cố ý đến địa bàn của người khác chém người ư?”“Phì Tử, thông minh ra rồi đó!”“Hi hi hi… cảm ơn chị!”“Đi đi, nội trong hôm nay tốt nhất có thông tin cho tôi.”“Chị, hỏi thêm một câu, chị bảo em hỏi thăm chuyện này làm gì?”“Bí mật.”“Hì hì…”“Chậc, tôi nói này, sao cậu cứ cười ngốc mãi thế? Có gì vui à?”“He he… em… em muốn cười, sau đó cứ cười thôi, cũng không biết tại sao.
Còn nữa, em đã rút tiền từ thẻ ngân hàng ra rồi, lúc nào chị rảnh, để em gửi qua?”Tiền?Phó Hi sửng sốt, lại nghe cậu ta nói: “Tạm thời chỉ có hai vạn, nhưng cuối tháng này công trình sẽ làm xong, chắc có thể lấy thêm hơn một vạn nữa, nếu vẫn không đủ thì chỗ chú và thím em vẫn cón ít tiền tiết kiệm…”“Phì Tử, cậu… đưa tiền… cho tôi à?” Tỏ vẻ kinh ngạc.“Đúng vậy, mới rút từ ngân hàng ra, đổi ba ngàn thành tiền lẻ cho chị, một cọc mười tệ, một cọc hai mươi tệ, một cọc năm mươi tệ.”Phó Hi nhớ ra, tối qua người này có nhắc đến chuyện này trong điện thoại, cô nghĩ rằng hắn chỉ nói thế thôi, không ngờ lại làm thật.Hai vạn tệ, có thể nói là toàn bộ tài sản của hắn.“Phì Tử à, cậu…” Phó Hi đột nhiên bí từ.Cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cái cảm giác này lại được một người xa lạ chưa gặp mặt được hai lần mang đến cho cô, Phó Hi cảm thấy rất kinh ngạc.Tuy trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn đến từ việc đền ơn, nhưng có thể làm được tới bước này cũng thật sự rất hiếm có.“Chị Phó? Chị? Sao chị không nói gì? Có phải chê ít hay không? Em đi mượn thêm…”“Không cần đâu!”“Chị! Chị đừng như thế, tiền có hơi ít thật, nhưng…”“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.
Chuyện này đã có cách giải quyết khác rồi, cậu cứ tập trung làm việc tôi giao cho là được, những chuyện khác không cần lo tới“.Lo cũng vô ích.“Thật sao? Giải quyết… hết rồi sao?!” Tinh thần của Phì Tử trở nên phấn chấn, cứ như nhìn thấy hoa nở giữa sa mạc, mọi thứ trước mắt trở nên tươi tốt rực rỡ.Sự kích động liền được bộc lộ qua lời nói.“Tốt quá! Thật sự tốt quá!”Phó Hi vô thức bật cười, “Cậu thật ngốc mà.”“Hì hì…”Phó Hi: “Đừng cười nữa, mau làm việc đi!”“Yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”Kết thúc cuộc gọi, Phó Hi đứng dậy rời đi, bên kia đường có một cửa hàng máy tính, cô muốn thay con chuột.“Mẫu này có thể thử không?” Phó Hi chỉ vào một mẫu trong tủ trưng bày, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ.“Có thể, xin chị đợi chút!”Sau đó, đối phương cầm một mẫu dùng thử, Phó Hi cầm trong tay, cảm giác… rất tuyệt! Một cảm giác hào khí đại sát tứ phương sản sinh ra đầy tự nhiên.Quả nhiên, đối với một gamer mà nói, chuột chính là nguồn sức mạnh.“Cô thật sự rất có mắt nhìn đây, đây là Fnatic, bản giới hạn của Sensei.”So với bản gốc màu vàng, cô càng thích bản màu đen, đèn logo ở phần đuôi cũng được đổi thành kí hiệu của Fnatic với màu vàng đất, nhìn đến đâu thích đến đấy.“Được, lấy nó đi!”Một tay trả tiền, một tay nhận hàng.Đột nhiên, một cục mềm mềm đụng vào đùi cô, một chiếc bánh bao sữa di động.Không đợi cô mở miệng hỏi là đứa bé nhà ai thì con chuột ở trên tay trái của cô không cánh mà bay, không đúng, là bị giật một cái thật mạnh.Mà người ra tay, chính là một đứa bé nào đó… đang ôm lấy đùi cô không chịu buông tay.Phó Hi còn chưa kịp đen mặt, chỉ thấy khuôn mặt bé bỏng kia ngẩng đầu lên, cùng với con chuột nó vừa cướp được từ tay cô.“Cái này… là của em!” Giọng nói bé bỏng ngọt ngào, diễu võ giương oai.Phó Hi nhanh tay hơn, giật con chuột về, “Bé à, chị vừa trả tiền xong, lúc nào lại thành của nhóc rồi hả?”“Chú Ba! Chú Ba! Có người xấu! Phụ nữ xấu xa!”Người xung quay vây lại, thì thầm với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ, đều là những người đến để hóng chuyện.“Hu hu… Chú Ba! Hàng Hàng ở đây! Có người xấu nè! Cướp chuột của Hàng Hàng!” Thằng nhóc vừa gào thét vừa giậm chân, giơ tay ra giữ lấy tay của Phó Hi.Chiều cao quyết định khoảng cách, tóm lại, dù cho thằng bé có nhảy đến n lần thì cũng không thể với được tới tay của cái người dài như cột điện trước mặt mình.“Này, nhóc là châu chấu đấy à?” Nhảy nhảy nhảy.“Hừ! Người phụ nữ xấu xa!”Giọng điệu này, hình như có hơi quen quen…Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, nhìn bánh bao nhỏ từ trên xuống dưới hết một lần, Phó Hi chớp mắt, lại chớp mắt, trời ạ…Ngay lúc mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt nhỏ cũng xoay xoay nhìn lại mắt to.“Ồ! Tôi biết rồi!” Châu chấu con nhảy một cái thật cao, cao hơn các lần trước, “Là chị! Chính là mụ điên kia! Chị cướp kẹo bông của tôi...”Đầu Phó Hi đầy vạch đen, không sai, chính là tên nhóc ranh kẹo bông đã hại cô phải xông vào toilet nam.Tiêu rồi, cô đã tạo phải nghiệt gì thế này…“Chị còn muốn cướp con chuột của tôi nữa à?!”Phó Hi mở miệng, đang chuẩn bị nói chuyện thì một người đàn ông tách quần chúng ra, đi đến trước mặt cô, áo sơ mi quần tây, khí chất tuyệt vời.“Xin lỗi! Trẻ nhỏ không hiểu chuyện…”“Chú Ba! Chú Ba! Chính là chị ta, cướp đồ của con!”“Cố Tử Hàng! Im miệng cho chú! Một lát nữa chút sẽ xử lý con sau!”Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Phó Hi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ đối phương lại trẻ đến thế, trông như một đứa trẻ ấy.Đúng là vậy, để tiện đi lại, Phó Hi mặc rất thoải mái, một đôi giày Nike màu trắng, quần soóc thể thao, áo thun kiểu rộng, thật sự chẳng khác nào với học sinh