Khi Lục Thảo nhìn thấy Lục Chinh, bà ta vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Tô Thiên Mỹ đẩy nhẹ bà ta, “Mẹ…”“A Chinh, sao em lại đến đây?” Vừa cười vừa đi lên đón, “Để chị bảo thím Lâm rót trà cho em…”“Cậu Chinh, mời cậu uống trà.
” Thím Lâm làm rất nhanh, chưa đến 5 phút, một ly trà nóng hổi đã được đặt trước mặt anh.
Lục Chinh chuyển tầm mắt, đánh giá bà ta, “Bà là người của nhà họ Lục?”Cũng chỉ có người nhà họ Lục mới gọi anh là “cậu Chinh“.
“Vâng! Trước đây làm công ở nhà họ Lục, sau đó theo cô Thảo tới đây, cũng đã mười mấy năm rồi…”Lục Chinh gật đầu, không nói gì thêm.
Thím Lâm muốn bắt chuyện thêm vài câu, nhưng khí thế của anh quá mạnh khiến cho bà ta thấy hơi rụt rè.
“Đi xuống đi!” Lục Thảo lên tiếng.
Thím Lâm đi xuống, trốn vào trong nhà bếp rồi vẫn còn thấy sợ, “Lạnh lùng thật…”Tô Tấn Huy thay đồ xong, một thân đồ tây, cà vạt thắt rất tỉ mì, lột tả hết toàn bộ sự hấp dẫn của người đàn ông chín chắn cẩn trọng.
“A Chinh đến rồi à?”“Anh rể.
”Hai người gật đầu chào hỏi, nơi tầm mắt giao nhau, đao quang kiếm ảnh tóe lên.
Một người là lão tướng dũng mãnh, một người khi sinh ra đã cao quý hơn người, hai người này đấu với nhau, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
“Vào phòng sách nói chuyện đi.
”Lục Chinh gật đầu đồng ý.
Sau khi hai người đi vào phòng sách, Lục Thảo vội vàng dặn dò nhà bếp.
“Nhị gia ở lại ăn sáng, mỗi món chuẩn bị thêm một phần.
”Sáng sớm, trên dưới nhà họ Tô vì vị khách quý Lục Chinh mà trở nên bận rộn hơn hẳn.
…Cốc cốc…“Ai đó?” Phó Hi tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mợ Hai, tới giờ ăn sáng rồi.
”“Tôi ra ngay.
”Cô ngủ quá giờ thường hay bỏ ăn sáng, Lục Thảo cũng không để ý tới, thế mà hôm nay lại đột nhiên nhớ đến cô?Xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa số, vẫn bình thường mà, mặt trời vẫn mọc từ đằng đông mà nhỉ.
Lúc Phó Hi ra khỏi phòng, Lục Thảo đang sắp xếp chỗ ngồi.
Hai vợ chồng Tô Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi không có mặt, xem ra là cả đêm không về nên không thấy chật chội lắm.
Vốn Lục Chinh được sắp xếp ngồi ở chỗ của Tô Thiên Kỳ, nhưng có thể do không muốn ngồi quá gần vị trí ghế chủ nhà nên anh ngồi cách một ghế, đó là chỗ của Sầm Vân Nhi, đối diện với Đàm Hi.
Thím Vương đọc danh sách món ăn, ghi lại các món mọi người muốn ăn, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Không lâu sau, vài cô giúp việc nối đuôi nhau bưng đĩa hoặc bát đựng thức ăn lên, đặt trước từng người tương ứng, suốt cả quá trình không hề xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Chẳng trách thím Lâm thấy hoảng, thím Vương cũng là một người tỉ mỉ khôn khéo, lặng lẽ đổi mới hết mọi thứ trong nhà bếp, chứ trước đây làm gì có những trò này…Phó Hi gọi món mì trộn, căn cứ theo khẩu vị thích cay của cô, trong bát mì có rưới thêm một lớp sa tế đỏ au, hành gừng tỏi được thái thành hạt lựu, hai quả trứng ốp la được đặt lên mặt trên cùng.
Dùng đũa trộn đều, vị cay xộc thẳng vào mũi.
Tô Thiên Lâm ngồi bên cạnh Đàm Hi, cô vừa trộn, mùi cay cũng bay theo, hắn ta bị sặc, mặt mày đỏ bừng, tiện tay cầm một chai nước đổ hết vào mồm.
Phó Hi trừng mắt nhìn hắn, nhe răng trợn mắt: “Anh không có sao? Uống nước của tôi làm gì?”Hắn ta lại ho thêm vài cái mới giữ lại lại được hô hấp, liếc nhìn bát mì được cô xem như là bảo bối, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, “Ăn gì mà như cám lợn…”Bốp!Đũa đập lên bàn, cô híp mắt cười.
“Có ngon thì anh nói lại lần nữa xem?”Tô Thiên Lâm thật sự nói lại, phát âm từng chữ rõ ràng.
Phó Hi cũng không giận, lạnh lùng lên tiếng: “Đúng vậy, vài hôm trước có một con lợn muốn ăn món này, mụn trên mặt vẫn chưa hết hẳn, ừ… anh nói cám lợn thì là cám lợn vậy! Dù sao cũng chẳng phải mình tôi ăn…”Mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh, những nốt mụn đỏ trên trán càng giống như tát vào mặt hắn.
“Gây chuyện đủ chưa? Lo mà ăn sáng đàng hoàng cho ba!”Tô Tấn Huy lên tiếng, Phó Hi ngừng chiến, cô vẫn còn biết nhìn sắc mặt người khác.
“Ai đó lấy dùm một chai sữa dừa mới giúp tôi, chai này thì vứt đi” Ngừng lại, nhỏ tiếng lầu bầu, “Bị lợn uống phải, có khi dính phải virus cũng không chừng…”Cô nói rất nhỏ, chỉ có người ngồi ở bên cạnh và đối diện mới có thể nghe thấy.
Lục Chinh cúi đầu ăn sáng, ăn rất nghiêm túc, che đi khóe môi đang hơi cong lên của mình.
Đúng là không hề muốn chịu thiệt dù chỉ là một chút nhỏ.
Hai con mắt của Tô Thiên Lâm sắp bị lửa giận chọc cho mù mắt, nhưng vì e ngại ba hắn còn ở đây nên không dám làm gì xằng bậy.
Người phụ nữ này sinh ra là để đối đầu với hắn!Nói chi đâu xa, chỉ cần nói đến cuộc cãi vã vào tối qua của hai người, Tô Thiên Lâm về phòng, càng nghĩ càng thấy không đúng, lăn qua lăn lại trở trên giường, lửa giận kìm nén trong lòng, muốn phun lại chẳng thể phun ra được!Cô ta thì ngược lại, tinh thần sáng khoái, còn có tâm trạng chạy bộ, tiếng trò truyện với Lưu Toàn cứ như thể muốn đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự này dậy.
Còn hắn thì ngủ chưa được nửa tiếng đồng hồ, còn chưa kịp nằm mơ nữa.
Lại ví dụ như, lúc này! Hắn tức đến no rồi, còn cô thì vẫn ăn uống ngon lành, dựa vào cái gì chứ?!“Thiên Lâm, ăn trứng chiên đi con.
” Người làm mẹ như Lục Thảo phát hiện cảm xúc con trai mình không đúng lắm, mượn cớ gắp trứng cho hắn, sẵn tiện đưa một ánh mắt với nửa ý là an ủi, nửa ý là cảnh cáo.
Phó Hi không nhìn thấy, cũng chẳng muốn thấy, bởi vì sự chú ý của cô đều đặt vào cái người ngồi phía đối diện kia.
Người đẹp trai, nhìn kiểu nào cũng thấy thuận mắt, cho dù có đang ăn shit…Lục Chinh cũng ăn mì, nhưng khác loại mì trong bát của cô, món ăn anh là loại mì được sắt lát bản rộng và dày.
Đũa gắp lên được một đống mỳ, lẽ do thói quen trong lúc đi lính nên động tác