“Hôm nay đến đây, kết thúc cuộc họp.”Tổng giám đốc bảo ngừng, giám đốc các bộ phận nối đuôi nhau đi ra.“Phòng tài vụ và phòng kỹ thuật vẫn chưa trình bày, sao Lục Tổng nói dừng là dừng nhỉ?” Giám đốc tiêu thụ buồn bực, nhưng lại không khó nghe ra sự hả hê trong đó.“Ai biết được? May mà bộ phận nhân sự của chúng tôi bị điểm danh đầu tiên, chết sớm siêu sinh sớm, tối nay sẽ dẫn đám lính ở dưới đi quẩy một trận.”“Tối nay, bộ phận tiêu thụ của chúng tôi đi ăn lẩu, xem như chúc mừng tháng này trôi qua an toàn.”“Ê, các anh có phát hiện ra hôm nay hình như Lục Tổng … không được tập trung lắm không?”“Thật thế à? Tôi thấy giống y như ngày thường, chẳng có gì kỳ lạ…”“Tôi làm HR (nhân sự) nhiều năm rồi, nhìn người nào chuẩn người nấy, hơn nữa, chúng ta đâu phải mới làm với Lục Tổng ngày một ngày hai đâu, anh không hiểu, chẳng lẽ tôi lại không hiểu à?”“Anh nói thật ư?”“Để tôi tính nhá, từ chín giờ bắt đầu họp đến chín giờ năm mươi tan họp, trong suốt thời gian đó, Lục Tổng cúi đầu nhìn điện thoại bốn lần, uống nước ba lần, còn đổi tư thế ngồi nhiều lần nữa.”“Mấy chuyện này mà anh cũng chú ý tới nữa hả?”“Nhưng mà những việc này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, lúc cậu ấy xem báo cáo, lật sai số trang ba lần, trước đây không hề có chuyện như thế! Cho nên, chắc chắn Lục Tổng có vấn đề!”“Khụ khụ!” Một tiếng ho nặng nề phát ra từ sau lưng hai người họ.“Giám… giám đốc Hàn …”Một cục màu đỏ đến gần, khuôn mặt điển trai tỏ vẻ nghiêm túc: “Các anh còn có thời gian rảnh trò chuyện trong giờ họp à?!”“Giám đốc Hàn, tan họp rồi, còn thời gian họp gì nữa?” Giám đốc nhân sự nửa đùa nửa thật.“Vậy sao?” Anh ta sờ mũi, lầm bẩm, “Tan họp sớm dữ…”“Nếu như cậu không có việc gì, tôi và giám đốc Thái về trước đây, phía phòng ban vẫn còn rất nhiều việc vặt cần phải sắp xếp lại.”“Đợi chút!”“Giám đốc Hàn?”“Khụ khụ, lúc nãy nghe các anh nói là nhìn Lục Tổng không được bình thường cho lắm hả?”“Đúng vậy!” Nói lại những gì giám đốc nhân sự vừa nói lúc nãy, sau đó hỏi anh ta, “Giám đốc Hàn, cậu theo Lục Tổng lâu nhất, chuyện này cậu thấy thế nào?”“Nghe anh nói như thế, quả thật có chút khác thường!”“Nhớ bạn gái, không tập trung!” Giám đốc nhân sự hạ thấp giọng, cười khẳng định.Mắt Hàn Uy sáng lên, nói cả nửa ngày trời, chỉ đợi mỗi câu này!Giám đốc tiêu thụ vẫn còn ngơ ngác, “Lục Tổng… có bạn gái hả?”“Sáng sớm hôm nay, ở bãi đỗ xe, tôi…”Trong phòng họp to bự, người đi, trà lạnh.Đồng hồ treo tường vang lên tiếng tích tắc báo giờ, thời gian chỉ hướng mười giờ.Hai bên bàn họp hình bầu dục đã trống người, chỉ còn lại một người ngồi ở vị trí chủ tọa.Một tay của anh kẹp một điếu thuốc, khói lượn lờ trên đầu ngón tay, một tay khác đặt trên đầu gối, như đang suy nghĩ gì đó.Một chiếc điện thoại đang được đặt trên mặt bàn, màn hình được úp xuống.Anh lật nó lên, ngón tay chạm nhẹ, màn hình điện thoại sáng lên, là giao diện tin nhắn.Một tấm hình gần như chiếm hết cả màn hình, cô gái đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc, đôi chân thon dài gập lại, co lên, đặt trên ghế, hai tay ôm chân, cằm gác lên đầu gối, nhưng sợi tóc rủ xuống hai bên má, cả người lọt thỏm vào ghế, giống như một chú mèo Ba Tư lười nhác.Bởi vì động tác co chân ôm gối, nên ngực chịu phải sức ép, cộng thêm chiếc cổ hình chữ V của áo sơ mi khiến cho đường rãnh ngực như ẩn như hiện.Nhưng ánh mắt cô gái rất trong trẻo, nụ cười hồn nhiên, đơn thuần như một trang giấy trắng, cô đối diện với ống kính, một tay tự chụp, môt tay giơ chữ V.Sự đan xen giữa thuần khiết và quyến rũ, bộc lộ ra một cách tự nhiên!Ở cuối tầm hình còn có chữ…“Cậu à, cháu có việc đi trước đây, cảm ơn cậu cho “đi nhờ” nha, tặng một tấm hình selfie tỏ ý cảm ơn.
(Cậu có thể dùng làm hình nền ~)P/s: Đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi, thời gian đầy như ngực phụ nữ, nặn một chút là có ngay.
Moa moa ~”Tin nhắn nhận được lúc 9:30, khi đó phòng nhân sự đang báo cáo, đây là phòng ban khiến anh yên tâm nhất cho nên mới không nghe kỹ.Cho nên, Lục Chinh mở ra, một số điện thoại lạ hoắc.Lúc nhìn thấy bức hình, hơi thở của anh nhưng ngừng lại, phản ứng đầu tiên của anh là ấn nút tắt màn hình, đợi khi lý trí trở về lại, mở ra nhìn lần hai.Sau đó, không thể dứt mắt ra được.Trong đầu toàn là bức hình đó, thậm chí có thể tưởng tượng được cô bày động tác này ra sao, mỉm cười với ống kính thế nào, ấn nút chụp ảnh ra sao…Chiếc ghế đó là của anh, là nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao của vương quốc nhà họ Lục, ý nghĩa của nó giống như ý nghĩa của long ỷ đối với hoàng đế, ngựa quý đối với dũng tướng.Cả người cô ngồi lọt thỏm vào bên trong, tùy ý, lười nhác, thậm chí lấy tư thế cao cao tại thượng đè cái gọi là “quyền lực tối cao” xuống dưới chân.Thử nghĩ xem, một cô gái, xem long ỷ thành ghế gác chân trước mặt hoàng đế, hoặc đánh ngựa của tướng quân như đánh lừa.Hoàng đế sẽ phản ứng ra sao?Tướng sẽ phẫn hay nộ?Những người khác, Lục Chinh không rõ, nhưng anh chỉ muốn làm một chuyện…Chinh phục!Giống như kiểu đàn ông chinh phục phụ nữ, dùng cách thức nguyên thủy nhất, làm cho cô khóc, làm cho cô kêu, làm cho cô đau, làm cho cô trở thành một bộ phận của chính mình.Chỉ có như thế, anh mới có thể khoan dung mọi thứ, bởi vì cô là của anh, dung túng thì đã sao?“Chết tiệt!”Đôi mắt đỏ au dính chặt vào vị trí cổ áo chữ V trong hình, hận không thể đốt ra được một cái lỗ.“Phó Hi, em đã chọc phải tôi thật rồi…”Trần Khải nghe nói cuộc họp giải tán trước thời hạn, lập tức tiến hành sắp xếp cuộc họp với Trần tổng của Jedha.Đợi mọi thứ xong xuôi, đã đến mười giờ mười lăm phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Chinh đâu.“Tiểu Vương, Lục Tổng đâu?”“Chưa về phòng làm việc.
Tầng một gọi điện thoại lên, nói Trần tổng đã ở trong phòng tiếp khách rồi, có cần mời lên không?”“Bao lâu rồi?” Trần Khải quýnh lên, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng chống đỡ, không được hoảng loạn, không được hoảng loạn…“Vừa mới đến.”“Ừ, anh dẫn người đi đón, trong lúc đó cố gắng kéo dài thời gian, tôi đi liên hệ với Lục Tổng ngay.”“Được.”Trần Khải đi đến phòng họp, chưa ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc đã đụng phải Lục Chinh.“Người đến chưa?”“Ở dưới lầu, tôi đã kêu nhóm Tiểu Vương đi đón rồi.”“Đưa người lên văn phòng.”Trần Khải nhận lệnh rời đi, trước khi đi, nhớ ra gì đó, phanh chân lại.“Lục Tổng, cô Đàm nói có để lại tờ giấy cho anh, đè dưới gạt tàn thuốc”“Ừ.”Đẩy cửa vào, trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, anh vừa nhìn liền nhìn thấy chiếc ghế bằng da phía sau bàn làm việc kia.Đi đến bên cạnh bàn trà, dừng lại, lấy gạt tàn thuốc ở phía trên ra, một tờ giấy A4, chữ viết ẩu tả hệt như con người cô, nhe nanh múa vuốt.Bên trên chỉ có một câu, ngoài ra có thêm một dấu môi màu anh đào.“Đoán xem Bra hôm nay của cháu có màu gì?”Anh mở tấm hình, cau mày, nhìn kỹ một lượt, bỗng nhiên, khóe môi cong lên.Mở tin nhắn trả lời, hai chữ…“Không có.”Không có Bra, cô dùng miếng dán ngực, màu nude.Sau đó di động run lên tức thì,