“Không bị người ta thấy mặt chứ?”“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”“Còn anh?”“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”Phó Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”“Không cần.”“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.Phó Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”Phó Hi: “…”“Chẳng lẽ không phải?”Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”Phó Hi: “…”Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Phó Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”“Ừ.”“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới.
Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”Phó Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”Cô xoay người lại, “Nói.”“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.“Ân Hoán.”Ân Hoán ngẩng đầu lên nhìn cô.“Muốn vượt trội hơn người, thì phải học được mạo hiểm thích đáng.”Phó Hi nói xong, đi thẳng ra ngoài.Trong phòng, hắn ta ngồi im như tượng, một lúc saua, ánh mắt chăm chú, móc điện thoại ra.“Nhất Sơn, kêu anh em tới đây ăn cơm.
Chị… Phó mời.”…Phó Hi đi xuống lầu, đến quầy tiếp tân thanh toán thì lại được thông báo rằng đã có người thanh toán thay cô rồi.“Ai thanh toán vậy?”“Tôi“.
Người đàn ông bước đến, dừng lại trước mặt cô.“Cậu Ba.” Giám đốc nhà hàng gật đầu cúi người.“Anh có lòng tốt thế sao?” Phó Hi nhướng mày.“Mặc kệ tôi có lòng tốt hay xấu, sự thật là… tôi đã mời cô ăn một bữa cơm.”“Cho nên sao?”“Bây giờ tôi thấy khát, cô mời tôi uống cà phê xem như đáp lại đi.”“Tôi có thể tự trả được.” Phó Hi làm động tác móc tiền ra.“Cô cứ phải ngoan cố với tôi mới được à?”“Sao tôi dám thế chứ?” Cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chứa sự châm chọc khó giấu được.“Cô không dám? Lần trước, người dùng mảnh vỡ thủy tinh đè vào đây là ai ấy nhỉ?” Tống Bạch chỉ vào cổ mình.“Là do anh muốn bỏ thuốc ức hiếp tôi thôi.”“Mẹ kiếp!” Tống Bạch bực bội, “Chuyện đó ông đây KHÔNG BIẾT, thằng ngốc Triệu Bân nghĩ rằng tôi có ý với cô nên mới tự chủ trương làm thế.”“Anh còn dám nói, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ ỡm ờ, giả bộ từ chối hay sao?”“Tôi có! Dâng lên cửa miễn phí, có đồ ngốc mới không muốn!”Phó Hi chép miệng, bày ra bộ dạng “Tôi biết sẽ như thế mà”, nhưng thằng nhãi này cũng thành thật phết.“Hờ hờ, vậy thì thật ngại quá, bà đây phải bảo vệ sự trong sạch của mình, nên chỉ đành hi sinh anh.”Tống Bạch càng bực bội hơn.“Tôi mặc kệ, cô hại tôi bị để lại sẹo, nên phải mời tôi uống cà phê.”Cô rất muốn hỏi, để lại sẹo và cà phê có mối liên quan gì với nhau không?Nửa kéo nửa đẩy, Phó Hi bị hắn kéo vào một quán cà phê bên cạnh.Rất rõ ràng, người này đã có âm mưu sẵn từ trước.Nếu đã đến rồi, cô cũng định nói hết cho rõ ràng, “Buông tay, tôi tự đi.”Mẹ kiếp! Cứ như thợ mổ kéo lợn đi trước mặt đám đông vậy đó, mất mặt chết đi được!Phó Hi che mặt, chọn một vị trí vắng vẻ trong quán.Hai người ngồi xuống.“Nói, anh muốn làm gì?” Đi thẳng vào vấn đề.Tống Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng vô hại, người này có làn da trắng nên có thể thấy rất rõ các đường gân xanh dưới cằm.“Uống ly cà phê thôi mà, nếu… cô muốn làm gì đó, cũng không phải không thể, chúng ta phải đổi một nơi khác.”Luồng khí cợt nhả xông thẳng vào mặt, giống như khi khổng tước cầu hoan, nó sẽ cố gắng thể hiện hết mình.Đáng tiếc, đối tượng mà anh ta gặp phải lại là Phó Hi.“Lúc nãy còn chơi đàn bà xong, chưa được nửa tiếng mà anh đã lại đi thả thính khắp nơi rồi, chậc chậc...” Lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống hai cái, “Anh thèm khát đến cỡ nào vậy?”“Sặc… khụ khụ! Khụ khụ!”May mà Phó Hi né nhanh, không bị phun lên người, ngoắc tay, “Phục vụ, lấy túi khăn ướt qua đây.
À, lấy thêm một ly Mocha nữa.”“Khụ khụ… Tôi không uống mocha.”“Tôi có nói gọi cho anh uống à?” Tuy cô đã né được nhưng ly nước thì không may như thế, nếu không đổi, chẳng lẽ cô phải uống nước bọt của hắn à?Tống Bạch: “…”“Cà phê uống xong rồi, mời cũng mời rồi, mối ân oán của chúng ta đến đây là kết thúc, OK? Nếu anh không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”“Đợi chút! Cô… biết tôi là ai không?”“Họ Tống, thường gọi cậu Ba Tống.”Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang bùng cháy.Hít thở sâu, cười, “Tên tôi là Tống Bạch, Bạch trong mây trắng lững lờ.”“Ồ, thật ra anh có thể nói là Bạch trong trong trắng, hoặc Bạch trong ngốc nghếch.
Như vậy sẽ càng dễ hiểu hơn, dù sao người dưới quê như tôi ít được ăn