Ăn được một nửa bữa, có tiếng gõ cửa vang lên.“Anh gọi thêm món à?” Phó Hi cắn một viên thịt, nói năng không rõ ràng.Lục Chinh không trả lời cô, đáp một tiếng, “Vào đi.”Cửa bị đẩy vào, người đến có chiếc bụng to, cơ thể thấp bé, trên đầu đang đội một chiếc mũ đầu bếp.
Giống như một cây nấm màu trắng mới nở, cười trông giống như Phật Di Lặc.Bỗng nhiên người đó nghiêm mặt, thẳng lưng, vung tay, đi thẳng về trước, làm động tác chào kiểu quân đội.“Chào lãnh đạo!” Tinh thần phơi phới.Tay Phó Hi run lên, thịt viên lăn long lóc trên bàn, há mồm trợn mắt.Lục Chinh tiến về trước, cười vỗ vai anh ta, “Lâu rồi không gặp.”“Lãnh đạo…” Vành mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.“Hay hai anh ngồi xuống từ từ ôn lại chuyện xưa đi?” Phó Hi vừa lên tiếng thì tầm mắt của hai người liền hướng về phía cô.Anh đầu bếp kinh ngạc, mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người khác.“Đây là lão Dư, ông chủ quán lẩu.”“Đây là…” Anh nhìn Phó Hi, ngừng nói.Phó Hi nhướng mày, chờ xem anh định giới thiệu ra sao.“Cháu gái của tôi.”Nở một nụ cười, cô “cháu gái” nào đó đứng dậy, “Chào chú Dư, cháu tên Phó Hi, chú có thể gọi cháu là Hi Hi như cậu cháu vẫn gọi, đúng không, CẬU ƠI?”Hai chữ cuối, bị cô nói đầy ẩn ý.Con tim anh run lên, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua xương cụt, giống như bị sâu gặm.Ba người ngồi xuống.Phó Hi rót hai cốc bia, một cốc giữ lại bên tay, một cốc đưa cho Dư Béo.“Nào, chú Dư, hai chúng ta cụng một cái! Chúc việc làm ăn của chú ngày càng tốt, khách đến nườm nượp.”Dư Béo giật mình, liếc nhìn Lục Chinh, nhìn thấy anh lạnh mặt không có phản ứng, không khác gì ngày thường mới thở phào nhẹ nhõm.Nhận cốc bia cô gái đưa qua, ngửa đầu uống, uống hết còn lắc vài cái, xác định không còn sót một giọt nào.“Cô bé này khéo miệng thật đó! Chú Dư xin cảm ơn lời chúc của cháu nhé, chú cạn trước, còn cháu cứ tự nhiên.”“Chú Dư có tửu lượng tốt thật.
Trưởng bối đã cạn rồi, cháu sao có thể tùy tiện được.” Dứt lời, nâng cốc, ngẩng đầu, uống hết sạch sẽ.“Giỏi!” Dư Béo vỗ đùi, tinh thần phấn chấn.Cô bé này đủ nghĩa khí đấy!Một già một trẻ, nâng ly uống cạn, sau đó ha ha cười lớn.Còn Lục Chinh ngồi ở giữa giống như một vật trang trí, mặt không cảm xúc.“Cô bé à, nào nào, ăn thử bò viên này xem, đảm bảo ngon!”“Ôi! Dai đấy chứ!”“Dĩ nhiên, hàng Triều Sán chính hiệu, vừa mới được chuyển đến từ phía nam, rất tươi ngon!”Pặc…Tiếng bật lửa, châm thuốc.Phó Hi khẽ cong môi, đầy ý cười.Dư Béo như tỉnh mộng, anh ta cứ vui vẻ quên luôn cả Lục Chinh.“Xem tôi này, cứ đắc ý cái liền quên hình, đáng phạt!” Dứt lời, nốc hết một cốc.Suy nghĩ rồi đề nghị: “Lục tướng, chúng ta cạn một cốc nhé?” Vừa nói vừa rót bia vào cốc cho anh.Lục Chinh xua tay, nhả ra một ngụm khói thuốc, “Tôi lái xe tới.”Dư Béo không khuyên nữa, chỉ cười nói: “Ăn đi, ăn đi…”“Chú Dư, vừa rồi chú gọi cậu cháu là gì thế? Lục tướng ạ?” Phó Hi hỏi vu vơ.“Đúng vậy! Lúc trước chú là lính cấp dưới của cậu cháu, đáng tiếc, chỉ là anh nuôi thôi.” Nói xong, gãi đầu, cười ngây ngô.“Vậy à? Cậu cháu đẹp trai như thế, mặc đồ quân nhân chắc càng đẹp trai hơn nữa.” Giọng điệu y như một cô bé sùng bái thần tượng của mình.“Chắc chắn rồi! Nhớ khi đó, Lục tướng là người đàn ông điển trai được quân khu chúng ta công nhận, rất nhiều quân y muốn nhào tới…”“Khụ khụ!”Phó Hi lấy đi điếu thuốc trong tay anh, dụi tắt, Dư Béo sửng sốt, quệt mồ hôi thay cô.“Không phải vừa mới nói cậu ít hút thuốc lại rồi sao? Ho thì uống nhiều trà lạnh vào.”Nói xong, không quan tâm anh sẽ có phản ứng gì, cô nhét chai nước bên cạnh vào tay anh, “Vẫn còn một nửa, cậu có ngại khi xử lý nốt dùm cháu không?”Lục Chinh trầm mặc, nhận lấy.Phó Hi nhìn anh cười, sự tinh ranh xẹt qua đáy mắt.Dư Béo nhìn lãnh đạo, lại nhìn cô gái kia, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không thể nói ra được chỗ nào có vấn đề, dứt khoát không suy nghĩ nữa, ngồi cách Lục Chinh, tiếp tục tán gẫu với Phó Hi.“… Nói đến Lục tướng nhà chúng ta, khi đó ở trong quân khu là thế này…” Vừa nói vừa giơ ngón cái lên, khuôn mặt tỏa sáng, “Tài bắn súng số một, quyền cước lợi hại, hơn cả lính đặc chủng, lúc quân khu hợp tác diễn tập, trực tiếp dẫn người tấn công vào bộ tư lệnh của đối phương, sau đó xử đẹp tham mưu trưởng nhà người ta...”“Chết rồi sao?” Phó Hi chớp mắt.“Ha ha… diễn tập thôi, làm sao có thể dồn người ta vào chỗ chết được?”“Vậy tham mưu trưởng kia sao rồi?”“Bị Lục tướng đá gãy chân, nằm hết nửa tháng trời trong bệnh viện quân khu!”“Sặc… cậu ấy không bị phạt à?”Cố ý đả thương người trong diễn tập quân sự sẽ bị trừng phạt.“Sao lại không? Lúc đó tư lệnh nói phải xử lý theo quy định, kết quả diễn tập cũng không được tính.
Sau cùng Lục tướng nói thẳng một câu… hắn ta tự đá gãy chân mình, liên quan gì đến tôi?”Phó Hi chẹp miệng, nghe đầy nghiền ngẫm: “Kết quả?”“Kết quả làm tư lệnh tức đến giậm chân, cuối cùng có người đứng ra làm chứng, trả lại sự trong sạch cho Lục tướng.
Cũng không biết là do ai nói ra, tóm lại từ đó về sau, đoàn trưởng Lục trở thành hình mẫu của đám lính nhỏ.
Nói gì mà, làm lính thì phải làm lính dưới trướng của Lục Chinh! Ngay cả một người nấu bếp như chú cũng có không ít người hâm mộ.”“Ghê gớm thế sao?” Đàm Hi chống cằm, ánh mắt nhìn lên người anh.“Dĩ nhiên! Ngay cả mấy cô gái mắt cao hơn đầu trong đoàn văn công còn không thể ngồi yên nữa là, cứ nhét thư tình vào tay Lục tướng!”“Ồ, vậy sao?” Đàm Hi khẽ liếc nhìn anh.Anh thấy mất tự nhiên, ho nhẹ, “Lão Dư, anh uống nhiều rồi, ít nói vào câu đi.”“Lãnh đạo, tôi không sao! Hôm nay được gặp anh và cháu gái anh, thật sự tôi… tôi thấy vui quá!”Phó Hi giơ tay ra nhéo mạnh eo anh.Ai kêu anh giả vờ thanh cao, lạnh lùng trước mặt bà đây, lúc nhận thư tình sao không giả vờ đi? Mẹ kiếp, phân biệt đối xử à…Cả người anh run lên, đột nhiên giật bắn mình, đỏ mắt trừng cô.Phó