“Vu oan giá họa?!” Tô Thiên Mỹ cao giọng, “Ai lại làm ra cái việc nhàm chán như thế hả? Tao thấy mày chính là một con chó bị ép đến đường cùng, nên gặp ai là cắn người đó!”Ánh mắt Phó Hi lạnh xuống, cô chưa kịp nói gì thì Lục Thảo đã lên tiếng trách mắng.“Thiên Mỹ, nói chuyện tử tế vào! Có những người không có tố chất, con cũng đừng không có tố chất giống họ, biết bao nhiêu năm học hành xem như công cốc rồi à?!”“Thật ra tôi cũng muốn biết, rốt cuộc ai lại rảnh rỗi bày ra cái trò nhảm nhí như thế này?” Phó Hi cười lạnh, quét mắt nhìn hết từng người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Sầm Vân Nhi.“Chị dâu Cả, xin hỏi chị phát hiện bị mất đồ vào lúc nào?”Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng chồng mình, khóc nấc từng cơn, Tô Thiên Kỳ vỗ vai cô ta, tỏ ý an ủi.Lúc này, cô ta mới ngẩn đầu lên, lớp trang điểm tinh tế bị nhòe thành một đống hỗn độn, bộ dạng tức cười khiến khóe môi Phó Hi co rút lại.Khụ khụ…Được thôi, đúng là cô có hơi không được phúc hậu cho lắm, nhưng… thật sự rất buồn cười!Bỗng nhiên, chạm phải ánh mắt ôn hòa nhưng không mất phần cảnh cáo của Tô Thiên Kỳ, cô nhắm mắt lại, mím chặt môi, cố gắng che đi sự buồn cười đang tồn tại.Bị chồng của người ta bắt tại trận, khó xử hết đi được.Sầm Vân Nhi lau nước mắt, hít thở sâu, mới lên tiếng, khàn giọng nói, “Chắc khoảng 2 giờ chiều nay, lúc chị và Thiên Kỳ từ bệnh viện trở về.”Vừa nhắc tới bệnh viện, cô ta lại bắt đầu rơi lệ, khóc nỉ non.Phó Hi thấy rất bực bội, ngắt lời, “Vậy lần cuối chị thấy đôi hoa tai này là khi nào?”“Ba ngày trước.” Câu này là Tô Thiên Kỳ trả lời, “Trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm.”“Có mở ra xem không?”“… Cái này thì không.”“Tức là, anh chỉ nhìn thấy chiếc hộp, còn bên trong có đồ hay không, hoặc có thứ gì thì anh không biết?”“Ừ.”“Cho nên, không ai biết được đôi hoa tai này bị mất từ khi nào.”Tô Thiên Mỹ hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường, “Hỏi nhiều như thế có ích gì không? Đàm Hi, mày đừng có giảo biện nữa, ngoan ngoãn nhận sai không được sao?”“Không phải tôi làm, tại sao tôi phải nhận?”“Đồ con vịt, chết còn cứng mồm!”“Thiên Mỹ, tôi cũng muốn hỏi cô vài điều.”Đối phương tặng cho cô một cái cổ cao ngạo, Phó Hi thấy cạn lời, người này bị “Dì Tuyết” nhập thân rồi à?Mỗi một động tác liếc, xoay, vung lên, đều tác động đến hai quả đào trước ngực, trông vô cùng hấp dẫn.“Hình như cô đã sớm biết trong túi tôi có đồ, nếu không, sao điều đầu tiên cô làm là đòi lục túi tôi mà không phải soát người? Những vật giống như hoa tai, không nói đến chuyện chúng có thể tích bé xíu, ruby được khảm bên trên còn có giá trị không nhỏ, nếu là một tên trộm có chút đầu óc đều sẽ chọn cách mang theo bên người chứ nhỉ?”Ba người đàn ông có mặt ở đây cùng cau mày lại, họ không phải là tên ngốc, phản ứng của Thiên Mỹ quá mãnh liệt, còn Phó Hi lại quá bình tĩnh.Người bình thường đều có thể nhìn ra được điểm khả nghi, huống gì là họ?Nhưng Tô Thiên Mỹ lại không phát hiện ra, lẩm bẩm: “Ai biết được mày có ý đồ gì…”Lục Thảo thầm mắng đồ ngu!Sớm biết thế đã không nên nói trước cho nó nghe!Kế hoạch ban đầu của Lục Thảo là định án binh bất động, đợi đến tháng tới, bà ta sẽ nghĩ cách cắt tiền tiêu vặt của Phó Hi, đến lúc đó, chắc chắn cô ta đã vô tình phát hiện ra đôi hoa tai kia, chỉ cần cô ta không kiềm chế được, lấy hoa tai đổi lấy tiền thì hành vi trộm cắp bán đồ của cô ta sẽ thành sự thật hoàn toàn.Dù sao, đôi hoa tai thật sự được bán đi từ trong tay cô ta.Đến lúc đó, cho dù Phó Hi có kêu oan thì cũng sẽ không có ai tin!Lục Thảo đoán trúng được tính tham lam của con người và khát vọng với tiền bạc, nhưng lại bỏ sót đi việc bà ta có một cô con gái ngực to óc như trái nho.Nó nóng lòng muốn xử lý Phó Hi nên chưa thương lượng với bà ta mà đã tự ý bố trí một cái bẫy mà bản thân cho rằng rất cao minh nhưng thực tế lại sơ hở trăm bề.
Chiêu này đối phó với người bình thường còn được, nhưng lại không có tác dụng với Đàm Hi, Đàm Hi chỉ cần dùng đôi ba câu là đã có thể cân bằng tình thế, còn khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.Lục Thảo tức đến run mí mắt.
Đồ ngu! Đồ ngu!Bên này, mạch suy nghĩ của Đàm Hi càng ngày càng rõ, logic càng ngày càng thông suốt, sơ hở bị lộ ra càng ngày càng nhiều.“Lúc nãy nghe thấy ý của cô, là nói tôi định bán hoa tai của chị dâu Cả lấy tiền?”“Chẳng lẽ không phải?!”Phó Hi sờ mũi, lúng túng, “Tuy tiền tiêu vặt mẹ cho có hơi ít thật, còn phải nhờ lần trước ba kêu rồi mới đưa, nhưng tôi cũng không đến mức phải trộm đồ đem bán mới đúng chứ nhỉ? Trong nhà có ăn có uống, không phải cô còn tặng tôi hai đôi giày JimmyChoo sao? Ăn no, mặc ấm, không thiếu thứ gì.
Nói tệ hơn, cho dù tôi không có tiền, phải trộm đồ đem đi bán, thì lúc này thứ nằm trong túi xách tôi phải là một sấp tiền mặt mới đúng, sao lại có thể để cho cô tìm được cái thứ gọi là “tang vật” chứ hả?”Sắc mặt Lục Thảo trắng bệch, những lời cô ta đang có ý tố cáo bà ta đã cho con dâu rất ít tiền tiêu vặt.Hai mắt Tô Thiên Mỹ ngơ ngác, quên luôn việc phản bác lại, hoặc cô ta đã không còn sức để phản bác nữa.“Khụ khụ… Thiên Mỹ à, không phải chị dâu Hai như tôi muốn dạy dỗ cô, mà quan trọng là cái kỹ thuật vu oan giá họa của cô thật chẳng ra làm sao.
Sau này, ít làm trò thôi, để tránh mất mặt mình.”Nói xong, cười với Lục Thảo, “Mẹ, mẹ thấy có đúng không?”Lục Thảo tức đến mức răng va vào nhau, nhưng ngại vì vẫn còn những người khác ở đây nên chỉ đành kiềm chế lại.“Nếu đã là hiểu lầm thì giải tán đi, Thiên Mỹ đi lên thư phòng với ba.” Tô Tấn Huy nói xong, đứng dậy lên lầu.Phó Hi cười lạnh trong lòng, lúc nãy sao không nói hiểu lầm đi?Đợi dính líu đến đứa con gái bảo bối của ông ta rồi mới đứng ra giảng hòa, thứ gì đây?!Người ta thường nói, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, những người mang họ Tô đều chẳng phải thứ tốt lành gì!Còn có cái thứ đồ cổ lỗ sĩ họ Lục này nữa…Hừ! Lục Chinh không tính.Một cái nơi giả tạo đến mức khiến con người ta khó thở thế này, cô không muốn ở thêm