Trái tim Tô Chấn run rẩy, hắn không thể ngờ sẽ có ngày hôm nay.
"Ninh Nhi, ngươi thật sự không muốn tha thứ cho vi phụ?"
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
Máu mủ tình thâm, bất luận thế nào hắn cũng không tin nữ nhi thật sự không bao giờ tha thứ cho hắn...
"Chúng ta đi thôi."
Thư Ninh thất vọng lắc lắc đầu, không thèm nhìn Tô Chấn một lần nào nữa, đi ra phía cửa lớn Tô gia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Tô Chấn...
Nhìn thân ảnh rời đi, hai chân Tô Chấn mềm nhũn, ngã xuống đất, nỗi hối hận tột độ cắn nuốt trái tim hắn, làm hắn vừa đau đớn vừa lo lắng.
Trải qua trận chiến này, Tô gia không bao giờ có thể khôi phục huy hoàng như trước, hơn nữa, nhiều người Bắc Ma cung chết ở đây như vậy, nói không chừng Bắc Ma cung sẽ nhanh chóng tìm tới cửa...
Ngoài cửa, Mộ Như Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nhướng mày nói: "Cảnh Nhi, sao ngươi và Thư Ninh lại ở bên nhau?"
Tử Thiên Cảnh nhấp nhấp môi, kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi Mộ Như Nguyệt rời đi, lúc nghe nói hắn suýt nữa chết trong tay Bắc Ma cung, sắc mặt Mộ Như Nguyệt thoáng trầm xuống.
Tuy Dạ Vô Trần không nói lời nào nhưng trong đôi mắt tím lại dâng lên cuồng phong mãnh liệt, dung nhan tuấn mỹ tà mị cực kì âm trầm.
"Đúng rồi", Tử Thiên Cảnh nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Tiểu Hoàng Nhi đâu?"
Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, nói: "Hắn không tiện ra đây."
Không tiện?
Tử Thiên Cảnh khẽ cau mày, trong mắt có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tiểu Hoàng Nhi xảy ra chuyện gì? Nếu không, với tính cách của hắn nhất định sẽ theo sát bên cạnh mẫu thân....
"Thư Ninh, đa tạ ngươi cứu Cảnh Nhi." Mộ Như Nguyệt cầm tay Thư Ninh, cảm kích nói.
Thư Ninh cười cười: "Hắn cũng giúp ta, không phải sao? Có điều, ta thật không ngờ hắn lại là nhi tử ngươi...."
"Nếu ngươi không ngại thì cùng chúng ta đến Đậu gia đi." Đáy mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, cười như không cười nói.
Thư Ninh gật đầu: "Được."
Thời điểm nàng quay đầu lại phát hiện thân ảnh màu vàng
đứng dưới ánh mặt trời, bất giác khẽ nhíu mày.
Kim Khải ngẩn ngơ nhìn dung nhan thanh nhã của nữ tử, thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, hắn tình nguyện cả đời ngóng nhìn nàng như thế...
"Thư Ninh, ngươi... không sao chứ?" Kim Khải tiến lên phía trước hai bước, cuối cùng vẫn không có động tác gì khác, "Ta rất lo lắng cho ngươi."
Tầm mắt Thư Ninh dừng trên dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, nở nụ cười thanh nhã.
"Kim Khải, ngươi không cần đối xử tốt với ta, bởi vì, ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi."
"Không sao", Kim Khải bình tĩnh nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt lập lòe tia sáng khác thường, "Chỉ cần ngươi không cự tuyệt ta tiếp cận là đủ rồi, ngươi đã từng bị tổn thương, ta có thể dùng thời gian cả đời để chữa lành vết thương trong lòng ngươi."
Nếu là trước đây, Thư Ninh nhất định sẽ đuổi hắn đi, nhưng lúc này nàng lại không làm thế, có lẽ, đây là một tiến bộ không nhỏ...
Tim Thư Ninh khẽ run lên, có lẽ nàng vì hành động của hắn trước kia mà lạnh nhạt với hắn, nhưng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật lòng đối tốt với nàng.
Đáng tiếc, nàng nhất định sẽ không thích hắn...
"Kim Khải, ta phải đi, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại ngươi, ngươi tự bảo trọng, còn nữa, vị hôn thê Tô Sương của ngươi đã chết, nhưng trên đời này còn rất nhiều nữ tử tốt, còn có rất nhiều người đáng để ngươi quý trọng, nhưng người đó không phải ta..."
Thư Ninh không nói gì nữa, đi vòng qua bên cạnh Kim Khải, bước thẳng về phía trước...