Lần này Lữ Dương mới hiểu mình nói sai rồi, vội vàng giải thích: "Chủ nhân, nói không chừng hắn còn sống, vừa rồi ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, ta biết ta sai rồi, ngươi.... ngươi đừng đánh ta!"
Thấy quanh người Mộ Như Nguyệt bắt đầu dâng lên lửa giận, Lữ Dương run rẩy sợ hãi, sợ Mộ Như Nguyệt sẽ vì lời vừa rồi hắn nói mà hung hăng đánh hắn một trận...
Nhưng mà, Mộ Như Nguyệt không thèm để ý đến hắn, thân hình chợt lóe, đi về phía trước....
--------------------
Biển lửa luyện ngục, khắp nơi đều là lửa nóng, có điều, nơi dùng để trừng phạt nằm ở phía trước, cho nên càng về sau, độ nóng cũng giảm đi....
Lúc này, trên một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, nam nhân một đầu tóc đỏ bay múa trong gió, mắt đỏ thị huyết, lạnh lùng nhìn người chắn đường mình.
"Phượng Kinh Thiên, lần này xem ngươi chạy đi đâu!"
Tiểu công chúa hất cằm, kiêu ngạo nhìn nam nhân phía trước, hừ lạnh nói: "Ngươi không những suýt nữa phá hủy biển lửa luyện ngục mà còn đánh ta một tát, món nợ này ta nhất định phải tính sổ với ngươi!"
Chỉ cần nghĩ đến chuyện nam nhân này dám đánh mình, tiểu công chúa liền hận nghiến răng nghiến lợi, cho đến hôm nay nàng vẫn còn cảm giác được trên mặt đau đớn, nhưng càng nhiều hơn chính là sự nhục nhã trong lòng.
Phượng Kinh Thiên âm lãnh nhìn nàng một cái, thanh âm trầm thấp: "Đánh ngươi, còn bẩn tay ta!"
"Ngươi..."
Tiểu công chúa tức tới mức hai mắt rưng rưng.
Bao nhiêu năm nay nàng lớn lên trong sự biểu dương khen ngợi của mọi người, đã khi nào phải chịu sỉ nhục như vậy, tên nam nhân đáng chết này!
"Tiểu tử thúi, ngươi sẽ không được chết tử tế! Bản công chúa muốn chặt ngón tay ngươi cho chó ăn!"
Gương mặt tiểu công chúa vặn vẹo, phẫn nộ nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Không mau lên cho ta, bắt tên hỗn đản này lại, bản công chúa muốn đích thân trừng phạt hắn!"
Đám người phía sau tiểu công chúa lập tức hung hãn hướng về phía Phượng Kinh Thiên.
Sắc mặt
Phượng Kinh Thiên không đổi, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, hắn khoanh tay đứng trong cuồng phong, tóc đỏ ma mị bay trong gió, khí thế kinh người.
Tiểu công chúa không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật rất tuấn mỹ, kinh diễm động lòng người, nàng là nữ tử cũng cảm thấy không sánh bằng.
Nhưng mà, ánh mắt nàng rất cao! Nam nhân chỉ có dung mạo thì không thể vào mắt nàng, người nàng muốn gả không những phải có dung nhan tuyệt thế, còn phải có thực lực cường đại, thân phận tôn quý, toàn tâm toàn ý si tình với nàng...
Cho nên, Phượng Kinh Thiên hiện giờ là một linh hồn, căn bản không thể vào mắt công chúa cao quý như nàng.
Nhìn đám người vây quanh mình, ánh mắt Phượng Kinh Thiên càng thêm âm trầm, đôi môi đỏ gợi lên nụ cười châm chọc.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, một thân hồng y nhảy vào vòng vây....
Trên ngọn núi lửa yên tĩnh, một trận chém giết bắt đầu.
Thực lực Phượng Kinh Thiên tuy mạnh nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay, chẳng bao lâu đã rơi xuống thế hạ phong, toàn thân máu tươi càng làm một thân hồng y thêm yêu diễm.
Khóe môi hắn trào ra một vệt máu, yêu nghiệt động lòng người, điên đảo chúng sinh.
"Phượng Kinh Thiên!" Tiểu công chúa oán hận nghiến răng, "Hôm nay ngươi phải thừa nhận tất cả tra tấn, sau đó hồn phi phách tán!!!"