Tóc đỏ xẹt qua trước mắt, ánh mắt nam nhân kiên quyết chưa từng thấy...
Giờ khắc này, Mộ Như Nguyệt bất giác nhớ lại thân ảnh hồng y chắn kiếm cho mình lúc ở Bắc Ma cung, trái tim co rút đau đớn.
"Phượng Kinh Thiên, tránh ra!!!"
Nàng hoảng hốt, thanh âm run rẩy, giận dữ hét lên.
Phượng Kinh Thiên không nói gì, khóe môi khẽ nhếch, chặt chẽ bảo hộ nàng trong ngực, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ngươi có thể đến đây vì ta, ta đã rất thỏa mãn... cuộc đời này không còn gì phải tiếc nuối nữa."
Từng lời của nam nhân giống như một cái búa đập vào lòng Mộ Như Nguyệt làm tim nàng run lên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, muốn đẩy Phượng Kinh Thiên ra nhưng lại không có sức.
Đây chính là thực lực bán thần?
Nàng vẫn luôn cho rằng mình cũng đủ cường đại nhưng bây giờ mới hiểu rõ, so với bán thần, mình nhỏ bé cỡ nào...
"Mẫu thân, đi mau!"
Trong đầu truyền đến thanh âm run rẩy của Dạ Tư Hoàng: "Thực lực của ta còn chưa khôi phục cho nên không thể giúp ngươi hóa giải uy áp của hắn, ngươi mau rời khỏi nơi này, đi mau a mẫu thân!"
Mộ Như Nguyệt giống như không nghe thấy lời Dạ Tư Hoàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm lão nhân phía sau Phượng Kinh Thiên, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Tiểu Bạch!"
Rống!
Một tiếng rồng rống từ phía sau truyền đến, lúc lão giả đang giật mình, cự long màu trắng vốn ngã trong vũng máu chậm rãi đứng lên, dồn toàn bộ sức lực đâm vào lưng hắn.
Phanh!
Bất ngờ không kịp phòng bị, lão giả bị đẩy ra ngoài, cũng vào lúc này, tất cả uy áp đều biến mất, Mộ Như Nguyệt vung tay lên, nói: "Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt, các ngươi rời khỏi nơi này trước đi!"
Lập tức, ba luồng sáng lóe lên, ba thân ảnh trên mặt đất đột nhiên biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Thu bọn họ vào đan
thư xong, Mộ Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thành chủ sắc mặt xanh mét, nhàn nhạt cười nói: "Ta rốt cuộc không cần lo trước lo sau nữa."
Thành chủ khẽ nheo mắt, âm trầm nhìn nữ tử tuyệt sắc phía trước, hừ lạnh nói: "Ngươi muốn chết! Cho dù các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ của ta, huống chi là một mình ngươi?"
Dứt lời, thân thể hắn chợt lóe nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, khí thế toàn thân hóa thành cuồng phong đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Thân thể nàng lập tức bay ra xa mấy thước, sau đó dứt khoát chạy về phía xa....
"Muốn trốn?"
Thành chủ khẽ nheo mắt, hiện lên tia sáng sắc bén, nhanh chóng đuổi theo nữ tử...
Thấy lão giả phía sau sắp đuổi kịp, mà phía trước lại là núi lửa, trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?
Không!
Dạ Vô Trần còn ở Đông Đảo chờ nàng, bất luận thế nào nàng nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn...
"Mẫu thân, mau nhảy xuống đi!" Dạ Tư Hoàng nôn nóng, cấp bách nói.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lão giả phía sau, không hề do dự nhảy xuống dòng dung nham cuồn cuộn phía dưới.
"Ân?"
Thành chủ vội vàng dừng chân, cười lạnh nhìn dòng dung nham sôi sục phía dưới.