Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1089: Thu hoạch lớn (2)


trước sau

Hoàng kim thánh thụ, Mộ Như Nguyệt đã nhìn thấy nó trong đan thư, nghe nói, dưới ánh sáng của hoàng kim thánh thụ, ma thú có thể bộc phát thiên phú tối cao của mình, trưởng thành với tốc độ nhanh nhất.

Đương nhiên, hoàng kim thánh thụ chỉ có hiệu quả đối với ma thú...

"Nếu có thể mang hoàng kim thánh thụ vào đan thư, vậy Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch sẽ nhanh chóng trưởng thành..."

"Còn có cái kia..."

Mộ Như Nguyệt bỗng nheo mắt nhìn cái rương phía ở trên hoàng kim thánh thụ, lúc cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong, lòng nàng khẽ chấn động.

"Linh thạch, không sai, nhất định là linh thạch!"

Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng tiến lên mở cái rương ra, trong đó có một cái hộp giống hệt như cái đã thấy trên đường, còn một cái khác thì lớn gấp đôi.

Nếu nàng đoán không sai, trong cái hộp này hẳn là linh thạch trung cấp...

"Ong ong!"

Quả trứng bay vòng quanh Mộ Như Nguyệt giống như muốn nói gì đó, rồi lần nữa bay vào trong sơn động...

"Chẳng lẽ bên trong còn có đồ vật gì?"

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một lúc, lập tức đi qua...

Trên vách đá trong sơn động vẽ đồ án tứ đại thần thú viễn cổ, sinh động như thật, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vách đá mà ra...

Không bao lâu, hai người đã đi đến một thế giới khác.

Trong sơn động thần thánh, một pho tượng xuất hiện trước mắt hai người.

Pho tượng nam nhân dung mạo tuấn mỹ, tay cầm thần binh, cao cao tại thượng như thiên thần, ánh mắt hàm chứa khí thế cao ngạo.

Hắn giống như cường giả đứng trên cao ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, hiện giờ Mộ Như Nguyệt cũng có thể cảm nhận được ngạo khí trong ánh mắt lạnh lùng đó.

"Nguyệt Nhi, nàng có cảm thấy nam nhân này rất giống ngươi hay không?"

Dạ Vô Trần quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng vậy, nam nhân này quả thật cực
kì giống Mộ Như Nguyệt.

Cao ngạo phát ra từ trong xương, khí thế lạnh nhạt làm độ ấm trong sơn động cũng giảm xuống vài phần....

"Vô Trần, chàng xem, mặt sau pho tượng có viết mấy chữ, Vô Vong? Nếu ta đoán không sai, nam nhân này tên là Vô Vong!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẽ động, không biết vì sao, nam nhân này khiến nàng cảm thấy rất thân cận...

"Quỳ xuống tam lễ, huyết mạch truyền thừa, đằng xà nhận chủ, nhất thống thiên hạ. Hẳn là muốn nàng khấu đầu với hắn ba lần." Dạ Vô Trần nhẹ nhàng vuốt cằm, đưa mắt đánh giá pho tượng cao lớn như thiên thần trước mắt.

"Ong ong!"

Quả trứng tựa như đồng ý với cách nói của Dạ Vô Trần, xoay mấy vòng quanh Mộ Như Nguyệt...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, cười nhạt nói: "Vậy để ta thử xem, cho dù không gì xảy ra cũng có thể coi như biểu đạt sự tôn kính đối với kẻ mạnh, tuy không biết vì sao pho tượng nam nhân này lại ở đây, nhưng ta có thể tưởng tượng được, hắn đã từng cường đại, huy hoàng cỡ nào!"

"Được."

Dạ Vô Trần cười nói, kiếp trước hay kiếp này hắn chưa từng bội phục ai, nhưng khi nhìn thấy nam nhân cường đại này, trong lòng hắn lại rất khâm phục.

Cho nên, hắn cũng không ngăn cản Mộ Như Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt phất vạt áo, chậm rãi quỳ gối trước mặt pho tượng, nhẹ nhàng khấu đầu ba cái, mà thời điểm nàng khấu đầu cái cuối cùng, một ngân châm từ pho tượng bay ra....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện