Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1107: Thần tướng trung cấp (5)


trước sau

Thiên Diệp nắm chặt nắm tay, đúng lúc nàng đang muốn nói gì đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai nàng...

Nàng hơi ngẩn ra, quay đầu liền nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc lạnh nhạt kia, không biết vì sao, những lời sắp nói đều bị nuốt xuống.

"Đi thôi."

"Nhưng mà..." Thiên Diệp hơi nhấp môi, "Nữ nhân này rõ ràng không có ý tốt."

"Vậy thì sao? Ngươi không tin tưởng bản thân mình?" thanh âm Mộ Như Nguyệt đạm mạc, lại làm Thiên Diệp chấn động.

Đúng vậy, nàng đúng là không tin tưởng bản thân nên mới để ý chuyện ai dẫn dắt bọn họ! Có lẽ ngay từ đầu, nàng đến nơi này là vì Tề Mặc, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn chứng minh bản thân mình không kém!

"Ta hiểu rồi."

Giờ phút này, trong lòng Thiên Diệp bỗng cảm thấy thông suốt, rộng mở, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng.

Nếu nàng tự tin vào bản thân, bất luận Tiêu Vũ muốn làm gì, nàng đều sẽ không sợ hãi! Nếu không, cả đời này nàng cũng không thể vượt qua nữ nhân này.

"Nếu các ngươi đều không có ý kiến gì thì lập tức xuất phát đi." Liễu Diệp đảo mắt qua những gương mặt trẻ tuổi phía dưới, thanh âm không nóng không lạnh nói.

Nghe vậy, mọi người đều kích động, đi đến chỗ truyền tống trận.

Chỉ có đám người Mộ Như Nguyệt là còn đứng bên ngoài.

"Thật xin lỗi." Thiên Diệp cắn môi, áy náy nói.

Khảo thí lần này sẽ không đơn giản, mà tất cả đều tại nàng liên lụy mấy người bạn cùng phòng này...

"Cái gì?" Lisa hơi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Thiên Diệp: "Ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ."

"Không nghe thấy thì thôi, ta không nói gì cả!"

Thiên Diệp lại ngẩng cao đầu đi lên phía trước như một con khổng tước kiêu ngạo.

"Nàng lại làm sao vậy?" Lisa sờ sờ đầu, khó hiểu nhìn nữ tử phía trước, ánh mắt nghi hoặc.

Y Liên không nói gì, nhìn chằm chằm bóng dáng kiêu ngạo kia, nhàn nhạt nói: "Lần
đầu nhìn thấy nàng, nàng chính là một nữ tử quý tộc kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, nữ nhân này chỉ ngụy trang bản thân, che đi nội tâm yếu ớt, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nhất của mình trước mặt người ngoài, lúc đầu trang điểm diễm lệ chính vì muốn ngụy trang tâm tình, hiện tại đã buông xuống cho nên có thể dần dần lộ ra mặt chân thật nhất của nàng..."

Trên đời này, tổn thương người nhất chính là một chữ "tình", cũng may Thiên Diệp chưa lún quá sâu, vẫn có thể dễ dàng rút ra được, nhưng trong lòng nàng khổ sở thế nào cũng chỉ có nàng mới biết...

"Này." Thiên Diệp đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, hất cằm nói: "Vừa rồi cảm ơn ngươi cảnh tỉnh ta, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."

Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhìn gương mặt kiêu ngạo mà thanh thuần bên cạnh, cười nhạt nói: "Hiện tại chúng ta là một đội, cho nên ta không hi vọng ngươi thua nàng..."

"Hừ!" Thiên Diệp hừ lạnh, cao ngạo nói: "Bản công chúa sợ ai chứ? Sớm muộn gì cũng có ngày bản công chúa đạp nữ nhân kia dưới chân, còn khiến Tề Mặc chứng kiến cảnh nữ nhân của hắn cầu xin ta tha thứ, khiến hắn hối hận khi mất đi ta!"

Mộ Như Nguyệt cười cười, không nói nhiều nữa, đi về phía truyền tống trận...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện