Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1114: Hãm hại (5)


trước sau

"Ta đã nói ta không kém như vậy, nếu ta chết chẳng phải là cho mấy tên hỗn đản kia có cơ hội?"

Khóe mắt Mộ Như Nguyệt co giật, hỏi: "Cái địa hỏa thần kiếm này chàng lấy đâu ra?"

"Nhặt được trên đường tới tìm nàng."

Nhặt?

Mộ Như Nguyệt đen mặt, hận không thể đá hắn một cước.

Địa hỏa thần kiếm chính là thần khí, vậy mà hắn lại bâng quơ một câu, nhặt được trên đường? Nếu có thể tùy tiện nhặt được thần khí như vậy, phỏng chừng rất nhiều người đều đổi sang nghề nhặt thần khí đi.

Oanh!

Lúc này, bên Tiểu Đằng cũng sắp giải quyết xong, nó vung đuôi một cái, đám ma thú đang chạy như điên đến liền bị nó hất văng ra ngoài, ngã thất điên bát đảo.

Bột phấn trên người Thiên Diệp cũng dần tan đi, đám ma thú hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Đằng ở phía trước, liền vội vàng bỏ chạy thục mạng, bụi mù cuồn cuộn, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...

"Tê tê!"

Tiểu Đằng bò nhanh tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, thè lưỡi, chớp chớp mắt mấy cái.

"Ngươi nói, ngươi muốn tiến vào trạng thái ngủ say?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, hỏi.

"Tê tê!"

Tiểu Đằng vội vàng gật đầu.

Hôm nay ăn nhiều quá làm lực lượng trong cơ thể nó tăng lên không ngừng, hiện tại nó cần tiến vào trạng thái ngủ say để tiêu hóa lực lượng, chờ đến khi thức tỉnh sẽ tăng lên một bậc...

Mộ Như Nguyệt vuốt ve đầu nó, nói: "Vậy ngươi trở về ngủ đi, chờ đến khi ngươi thức dậy ta lại thả ngươi ra."

Vừa dứt lời, quái vật khổng lồ trước mặt Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên biến mất, làm bọn Lisa đều sửng sốt.

"Nguyệt Nhi, Tiểu Đằng đâu, sao lại biến mất rồi?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nó vào nhẫn không gian ngủ."

Bất luận thế nào nàng cũng không thể tiết lộ bí mật đan thư...

"Đi thôi, bây giờ chúng tiếp tục đi tìm hỏa long quả!" Mộ Như Nguyệt nhìn mọi người, thản nhiên nói.

"Được, chúng ta mau xuất phát đi." Lisa cũng không rối rắm vấn đề này nữa, hưng phấn nói, chỉ cần lấy được hỏa long quả là
bọn họ có thể thông qua khảo thí nhập học.

Y Liên không nói gì, ánh mắt vẫn không rời Mộ Như Nguyệt, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

"Không ngờ hai người các ngươi đều không phải người bình thường, thật xứng là một đôi thần tiên quyến lữ."

Nói tới đây, Y Liên cười khổ, mà hai tên gia hỏa này đi cùng nhau, phỏng chừng nàng sẽ bị đả kích nhiều lần...

Tuy hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ mới là thần tướng trung cấp, nhưng có thể thu phục ma thú thần vương, năng lực làm sao có thể chỉ như vậy?

Thiên Diệp mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Như Nguyệt, lấy hết dũng khí nói: "Cảm ơn."

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, quay đầu nhìn nét mặt ngượng ngùng của Thiên Diệp, cười nhạt: "Thì ra ngươi cũng biết nói cảm ơn?"

"Ta..." sắc mặt Thiên Diệp đỏ lên, tràn đầy hổ thẹn.

"Ha ha", Y Liên cười khẽ, giơ tay vỗ vỗ Thiên Diệp, "Lúc này mới nhìn giống một tiểu cô nương, tính tình ngươi quá kiêu ngạo, muốn nói cảm ơn thì cứ lớn tiếng mà nói, không có gì phải ngại."

Có lẽ lúc đầu gặp Thiên Diệp, nàng không có hảo cảm với nữ nhân kiêu căng tự đại này, nhưng ở chung lâu lại phát hiện tính cách nàng hơi kiêu ngạo chút thôi, thật ra vẫn dễ ở chung...

Mọi người cũng không dừng lại lâu, mau chóng tiếp tục nhiệm vụ, chẳng qua trong đội ngũ nhiều thêm một Dạ Vô Trần...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện