Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1116: Khiếp sợ! (1)


trước sau

Tiêu Vũ cười lạnh, chỉ cần Thiên Diệp không còn, vậy Tề gia cũng không có lý do gì không tiếp nhận nàng....

Nhưng ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng mấy người Mộ Như Nguyệt không còn mạng để về nữa, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến giống như sấm sét nổ vang trong lòng mọi người.

"Xin lỗi, chúng ta về trễ."

Thân thể Tiêu Vũ khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, nàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy mấy người đang bước tới, con ngươi bỗng co rụt lại, thanh âm run rẩy: "Ngươi... các ngươi làm sao trở về được?"

Không phải các nàng hẳn là đã chết rồi sao? Mấy kẻ yếu cấp bậc thần tướng thôi, vậy mà có thể đánh bại đàn ma thú....

Tuyệt đối không thể nào!

Tiêu Vũ mím chặt môi, lắc đầu liên tục, biểu tình giống như gặp quỷ...

"Tiêu Vũ?"

Tuy thấy Thiên Diệp trở về, trong lòng Tề Mặc rất khiếp sợ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu nàng chết, hoàng đế nhất định sẽ trách tội xuống. Nhưng biểu tình của Tiêu Vũ khi thấy bọn họ trở về thật sự quá kì quái.

Thật giống như, nàng không hi vọng bọn họ trở về...

Nghĩ đến đây, Tề Mặc lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Hẳn là hắn suy nghĩ nhiều, Tiêu Vũ sao có thể là người như thế?

"Hừ!" Thiên Diệp hừ lạnh, khí thế bức người, "Có vài người đương nhiên không hi vọng chúng ta trở về, đáng tiếc kết quả lại không như ngươi mong muốn."

Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt.

Không phải Tiêu Vũ nói các nàng gặp đàn ma thú, ngay cả nàng cũng rất khó khăn mới trở về được, vậy các nàng làm sao thoát khỏi công kích của nhiều ma thú như vậy?

Nhất thời, mọi ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía Tiêu Vũ làm sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, lại không biết tự bào chữa thế nào...

Thật lâu sau nàng mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Thiên Diệp, ngươi trở về thì tốt rồi, lúc nãy ta còn đang lo lắng các ngươi gặp phải
đàn ma thú vây công, trong đó còn có mấy ma thú cấp thần vương, ta còn tưởng rằng ngươi..."

Ánh mắt Thiên Diệp trầm xuống, xẹt qua một tia lãnh ý.

"Trong Thần sơn đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Diệp cau mày, lạnh lùng nhìn đám người Mộ Như Nguyệt, "Đặc biệt là ngươi, Thiên Diệp, ta nghe nói ngươi dám mang theo phấn dẫn thú đi Thần sơn, chẳng lẽ ngươi không biết Thần sơn là nơi thế nào sao? Quả thật là hồ nháo! Ngươi phải hảo hảo kiểm điểm lại mình đi!"

Thiên Diệp hoàn toàn ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Tiêu Vũ.

Phấn dẫn thú rõ ràng là Tiêu Vũ dùng để hãm hại mình, nàng lại dám nói là mình mang theo, trên đời này còn có người vô sỉ hơn không?

Thiên Diệp đang muốn nói gì đó, lại bị một bàn tay giữ chặt, nàng ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn bạch y nữ tử bên cạnh.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu với nàng, khóe môi khẽ cong lên, nhàn nhạt nhìn Liễu Diệp, hỏi: "Ngươi cho rằng dựa vào thực lực của chúng ta có thể trốn thoát công kích của ma thú thần vương sao?"

Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.

Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt nói rất có lý, chỉ dựa vào mấy thần tướng yếu ớt làm sao có thể bình yên vô sự thoát khỏi đàn ma thú vây công? Huống chi trong đó còn có ma thú thần vương.

Nói ra ai tin?

"Vậy sao lại thế này!" Liễu Diệp khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Vũ, trong lòng đã có suy đoán.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện