Editor: Tường An"Một năm sau, ta tin tưởng ngươi sẽ là người thay đổi nhiều nhất, Nguyệt Nhi, chúng ta ở đây chờ ngươi trở về." Y Liên cười nói.
Nụ cười của nàng diễm lệ như hoa hồng nở rộ...
Mộ Như Nguyệt nhìn ba người bạn cùng phòng lần cuối, xoay người đi ra khỏi kí túc xá, thân ảnh bạch y dần biến mất dưới ánh mặt trời...
Ngoài cửa học viện, ánh mặt trời rực rỡ bao phủ lên dung nhan đạm mạc thản nhiên của nữ tử.
"Sao Vô Trần còn chưa tới?" nàng khẽ cau mày, đưa mắt nhìn bốn phía.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc từ phía trước tiến đến.
"Mộ cô nương, thì ra ngươi ở đây, không biết có phải đang đợi ta hay không?"
Vạn Tử Hằng tươi cười, nhanh chân đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt.
Hắn đã có không ít nữ nhân nhưng không một ai có được khí chất như nàng, nếu có thể theo đuổi được nàng, cuộc đời này cũng không uổng...
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
Lúc nàng muốn nói gì đó, một góc áo tử bào lọt vào tầm mắt...
"Mộ Như Nguyệt?"
Vạn Tử Hằng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt nàng, liền nhìn thấy thân ảnh nam nhân tà mị bước đến...
"Dạ Vô Trần?" Vạn Tử Hằng kinh ngạc chớp chớp mắt, nhưng cũng không nói thêm cái gì, đi về hướng Dạ Vô Trần.
"Dạ Vô Trần, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị cô nương này chính là người đã đánh bại một đỉnh thần tướng, thế nào, có phải rất xinh đẹp không?"
Nói tới đây, vẻ mặt Vạn Tử Hằng tràn đầy sự đắc ý, sau đó quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, vị này là bạn cùng phòng của ta, suốt ngày thần thần bí bí không thấy bóng dáng."
Nhưng mà Dạ Vô Trần lại tựa như không nghe thấy lời hắn, chậm rãi bước tới chỗ Mộ Như Nguyệt, cười tà mị nói: "Xin lỗi, ta tới muộn."
Sắc mặt Vạn Tử Hằng cứng đờ.
Dạ Vô Trần nói vậy là có ý gì? Hắn xuất hiện ở đây là
vì có hẹn với Mộ cô nương? Nhưng mà Mộ cô nương hẳn là sẽ không thích loại nam nhân thần bí này...
Nhưng rất nhanh, trái tim Vạn Tử Hằng tan nát.
Dưới nắng sớm, dung nhan lãnh đạm của nữ tử lộ ra một nụ cười lóa mắt.
"Còn chưa muộn, Vô Trần, chúng ta đi thôi."
Dạ Vô Trần cười cười, vòng tay nhẹ nhàng ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, môi mỏng kề sát vào tai nàng, phun hơi thở nóng cháy: "Nàng thật đúng là dễ trêu chọc nam nhân, xem ra lần sau ta phải giấu nàng cho kĩ, không cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra hào quang của nàng."
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: "Chàng đúng là cái lu dấm chua."
"Đúng vậy, ta quả thật là cái lu dấm chua, nhưng cũng chỉ ăn dấm của một mình nàng."
Nhìn hai người trò chuyện thân mật, Vạn Tử Hằng trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn hai người ôm nhau rời đi...
"Huynh đệ, nén bi thương, dù sao nữ nhân còn rất nhiều, không cần phải để ý một người như vậy." Người bên cạnh vỗ vỗ vai Vạn Tử Hằng, lắc đầu thở dài nói.
"Này... này... Dạ Vô Trần và nàng có quan hệ gì?" Vạn Tử Hằng giống như bị sét đánh, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại...
Hai người bọn họ thoạt nhìn giống như một đôi.
Càng buồn cười hơn là hắn còn giới thiệu bọn họ với nhau trước mặt đối phương....
Nghĩ đến lời vừa rồi mình nói, Vạn Tử Hằng hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, tốt hơn ở đây mất mặt xấu hổ...