Editor: Tường AnMộ Như Nguyệt cười nhạt.
Lần này ngủ say, đằng xà thượng cổ đã từ thời kỳ ấu niên tiến vào thời kỳ trưởng thành cho nên mới có thể mở miệng nói tiếng người, thực lực cũng tăng lên không ít.
Hiện giờ nó và lão giả đều là thần hoàng!
Nhưng dù sao đằng xà thượng cổ cũng là ma thú, bất luận sức chiến đấu hay độ da dày thịt béo đều vượt xa lão nhân Lăng gia...
Sắc mặt Lăng Thiên đại biến, trở nên trắng bệch.
Hắn vốn cho rằng Hỏa phượng hoàng là át chủ bài cuối cùng của nàng rồi, không ngờ nàng còn cất giấu một ma thú cường đại như thế...
Nếu lúc ở lăng mộ hắn mạnh mẽ cướp đoạt Hỏa phượng, nói không chừng sẽ chết trong tay đằng xà thượng cổ này...
Có điều, Lăng Thiên lo lắng thừa rồi. Nửa năm trước đằng xà thượng cổ còn đang ngủ say, không thể ra trợ giúp Mộ Như Nguyệt...
"Thật không biết ngoài đằng xà này, nàng còn át chủ bài gì nữa."
Thu Mi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Thật sự làm người ta tức chết mà!
Người ta có được một ma thú cũng đủ tự hào lắm rồi, nàng thì sao? Chẳng những có được Hỏa phượng hoàng là ma thú thần vương cao cấp, ngay cả ma thú thần hoàng cũng nhận nàng làm chủ...
"Chủ nhân bảo ta phế ngươi, ta nghe lời chủ nhân, cho nên..."
Đằng xà thượng cổ khẽ nheo đôi mắt tàn nhẫn, nhằm về phía lão giả, thân thể khổng lồ mang theo uy áp cường đại làm lão giả biến sắc.
"Thiên Nhi, đi mau!" lão giả vội vàng quay đầu nhìn Lăng Thiên sắc mặt trắng bệch, quát lớn: "Mau rời khỏi nơi này!"
Lăng Thiên hoàn toàn bị dọa choáng váng, cho đến khi lão giả quát lên hắn mới hoàn hồn, lập tức xoay người chạy trốn.
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn chặn trước mặt hắn...
Lăng Thiên sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một dung nhan cao cao tại thượng như thiên thần...
Nam nhân một thân bạch y, tóc trắng như tuyết, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
Nếu nói Dạ Vô Trần là tu la, vậy nam nhân này chính là thiên thần! Loại tư thái cao cao tại thượng này làm Lăng Thiên cảm thấy mình
thật nhỏ bé.
Giống như ở trước mặt nam nhân này, hắn chẳng qua chỉ là con kiến hôi...
"Thần vương!"
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Nam nhân này thế nhưng cũng là thần vương...
"Bạch Trạch, phế hắn đi!" Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói, "Ta chưa bao giờ muốn đối địch với bất kì ai, thế nhưng có người không muốn buông tha ta, Lăng Thiên, đây là ngươi tự tìm!"
Sắc mặt Lăng Thiên tái nhợt đáng sợ, giờ phút này, trong lòng hắn hối hận không thôi.
Hối hận đã đối địch với nữ nhân đáng sợ này.
Càng hối hận... nói nàng chỉ xứng làm tiểu thiếp của hắn...
"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tím ủy khuất nói: "Nam nhân kia cũng dám nhòm ngó nàng, còn vũ nhục nàng chỉ xứng làm thiếp cho hắn! Tại sao nàng không cho ta đối phó hắn? Ngược lại giao cho Bạch Trạch xử lý?" trong lòng Dạ Vô Trần ghen tuông, ngữ khí chua lòm hỏi.
"Loại người này không cần phải ô uế tay chàng." Mộ Như Nguyệt nhún vai nói.
Nghe vậy, bất mãn trong lòng Dạ Vô Trần lập tức tan thành mây khói, dung nhan tuấn mỹ cười tà mị nói: "Ý nàng là, có thể ô uế tay Bạch Trạch?"
Nếu không phải hiện tại còn có chuyện cần phải giải quyết, Mộ Như Nguyệt thật muốn hung hăng đá cho hắn một cước, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, trừng mắt hắn, nói: "Dạ Vô Trần, có lúc ta thật sự nhịn không được muốn đánh chàng..."
Dạ Vô Trần cười cười: "Chỉ cần nương tử vui vẻ, bị đánh mấy cái thì có sao?"
"..."