Editor: Tường AnNam Bình trấn.
Trấn nhỏ an bình thanh tĩnh giờ đây trở nên ồn ào náo nhiệt, thường xuyên có cường giả bay trên không trung, nhưng ở trong trấn này, cho dù hai thế lực có ân oán sâu đậm gặp nhau cũng không ai dám động thủ.
Không có biện pháp, ai bảo đây là địa bàn của Tôn giả áo xám chứ.
Ai có lá gan dám động thủ ở đây?
Phải biết rằng, đã từng có người không để quy củ của Tôn giả áo xám vào mắt, chém giết kẻ địch ngay tại Nam Bình trấn, kết quả chính là bị Tôn giả áo xám giết không còn manh giáp!
"Nơi này là Nam Bình trấn?"
Lúc này trên đường phố có hai thân ảnh sóng vai mà đứng, hấp dẫn ánh mắt mọi người...
Nữ tử bạch y nhẹ bay, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mỹ tà mị, đôi mắt tím chỉ khi nhìn nữ tử mới lộ ra tia nhu hòa.
Hai người bất luận là dung mạo hay khí chất đều cực kì xứng đôi, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt người trên đường...
"Đi thôi, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi trước." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nói.
Trước khi bọn họ tới, Tôn giả áo xám đã bao hết toàn bộ khách điếm ở Nam Bình trấn cho bọn họ vào ở! Cho nên chỉ cần đưa thiệp mời cho chưởng quầy là có thể vào...
Khách điếm Long Tường.
Chưởng quầy đang bận rộn tiếp khách, bất chợt nhìn thấy bốn người tiến vào, khẽ nhíu mày, xin lỗi nói: "Bốn vị khách quan, ngại quá, khách điếm chúng ta đã được bao hết để chiêu đãi nhân vật quan trọng, mời các vị tìm chỗ khác đi."
Trong bốn người này, hai người phía trước rõ ràng là một đôi phu thê, hai người sau hẳn là hai tùy tùng, cũng không trách hắn không nhìn ra, bốn người đều còn quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cường giả tới tham gia tiệc tụ hội.
"Ngươi đúng là mắt chó nhìn người thấp!" Vương Thụ trừng mắt, tức giận nói: "Lão đại của chúng ta muốn ở khách điếm này, ngươi có thể làm gì?"
Sắc mặt chưởng quầy khó coi, lạnh
giọng nói: "Vậy ngươi liền đi hỏi Tôn giả áo xám đi thôi, khách điếm chúng ta dùng để chiêu đãi khách của hắn, cho nên thỉnh bốn vị đi ra ngoài!"
Trong suy nghĩ của chưởng quầy, ở Phong Bắc bình nguyên không ai mà không biết đại danh Tôn giả áo xám, mấy người này nhất định sẽ sợ tới mức tè ra quần.
Nhưng mà, bốn người kia vẫn đứng trong khách điếm, thậm chí bước chân cũng không hề động.
Sắc mặt chưởng quầy càng thêm khó coi rồi.
Trong cái trấn nhỏ này, Tôn giả áo xám là thần của bọn họ, làm sao có thể cho phép người khác khinh nhờn? Thời điểm hắn muốn hung hăng giáo huấn nhóm người này thì thấy bạch y nữ tử lấy một thiệp mời ra, nhàn nhạt nói: "Cái này đủ chưa?"
Chưởng quầy kinh ngạc trợn to mắt, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
"Ngươi... ngươi cũng là khách Tôn giả áo xám mời tới?"
Mấy người này thật sự quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cường giả thần hoàng.
Xong rồi.
Hắn thế nhưng cự tuyệt khách của Tôn giả áo xám ngoài cửa, nếu để Tôn giả biết, tuyệt đối không kết cục tốt...
"Quận chủ Nam Dương quận?"
Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc từ bên kia truyền tới.
"Thì ra các ngươi là người phủ quận chủ ồn ào huyên náo dư luận gần đây, chậc, ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế, nghe nói vị quận chủ kia là một nữ nhân trẻ tuổi, nói vậy hẳn là ngươi đi, thân là nữ nhân thì ở nhà giúp chồng dạy con là đủ rồi, cần gì xuất đầu lộ diện bên ngoài? Nói không chừng ngày nào đó trinh tiết cũng khó giữ được, ha ha!"