“Biểu ca...”
Cơ Như Nhã thâm tình nhìn nam nhân trước mắt, trong
mắt đầy nhu tình, nếu có thể chết cùng một chỗ với biểu ca, đời này nàng đã thỏa mãn.
Nhưng mà, hai người này không coi ai ra gì, trắng
trợn liếc mắt đưa tình, đã hoàn toàn chọc giận Tử Nguyệt hoàng, trong
mắt hắn lập lòe lửa giận, phẫn nộ quát: “Tiện nhân, thì ra ngươi đã sớm
phản bội trẫm! Người tới, bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho trẫm!”
Bất cứ ai bị cho đội nón xanh cũng không thể có sắc mặt tốt.
Tử Nguyệt hoàng hoàn toàn không thể ngờ Nhã quý phi mà mình luôn sủng ái
lại có tình cảm với thị vệ bên cạnh mình, nữ nhân của hắn cho dù chết
cũng chỉ có thể chôn cùng hắn, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khiến
hắn đội nón xanh.
Cơ Như Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi cái
chết. Nhưng mà thật lâu cũng không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào,
nàng khẽ mở mắt ra, một thân y phục tuyết trắng đập vào mắt.
Mộ
Như Nguyệt rút kiếm ngăn cản công kích của thị vệ, cũng không quay đầu
nhìn Cơ Như Nhã, nói: “Cơ cô nương, ngươi cùng biểu ca ngươi rời khỏi
đây trước đi, tự ta có thể ứng phó.”
“Nhưng mà...” Cơ Như Nhã hơi chần chờ.
“Đi mau!” Mộ Như Nguyệt vẫn không quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Các ngươi ở đây sẽ làm ta phân tâm, mặt khác, dẫn Dạ Vô Trần đi luôn cho ta, yên
tâm, bọn họ không làm gì được ta.”
“Mộ...”
Cơ Như Nhã còn muốn nói gì lại bị biểu ca bế lên, những lời nàng muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng.
“Nhã Nhi, Mộ cô nương nói không sai, chúng ta ở đây sẽ làm nàng phân tâm,
vẫn nên rời khỏi đây trước đi, nàng sẽ không có việc gì.”
Vẻ mặt Cơ Như Nhã đầy lo âu, nàng trầm mặc nửa ngày mới quay đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần: “Quỷ Vương, thỉnh đi cùng chúng ta.”
Dạ Vô Trần không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Con ngươi vốn luôn sạch sẽ thanh khiết nay lại thâm trầm như bóng đêm,
khiến người ta không thể nhìn rõ hắn suy nghĩ cái gì. Thời điểm nhìn
thấy Dạ Vô
Trần như vậy, Cơ Như Nhã nao nao.
Tuy nàng không quen
biết Quỷ Vương nhưng cũng có duyên gặp vài lần, nam nhân này si ngốc,
tâm trí không thành thục, nhưng hôm nay hắn làm sao còn bộ dáng ngu dại
chứ?
Hơn nữa, nếu cảm giác của nàng không sai, trên người Quỷ Vương có... sát khí?
“Biểu ca, chúng ta đi thôi”, Cơ Như Nhã gắt gao cầm tay nam nhân, “Chúng ta
rời khỏi nơi này đi tìm người hỗ trợ, ta nhớ công tử nhà Hộ Quốc tướng
quân có quan hệ không tồi với Mộ cô nương, còn giúp nàng chiêu mộ không
ít cường giả, chỉ có rời khỏi nơi này chúng ta mới có thể giúp nàng, còn Quỷ Vương...”
Cơ Như Nhã nhìn kĩ Dạ Vô Trần, giờ phút này, nàng phát hiện toàn thân nam nhân này đều là bí ẩn.
“Cũng sẽ không có việc gì.”
Đây là cảm giác nàng cảm nhận được, bề ngoài của Quỷ Vương mê hoặc tầm mắt
của quá nhiều người, có lẽ hắn mới là người che giấu sâu nhất trong
hoàng gia...
“Người tới, ngăn bọn họ lại!” Tử Nguyệt hoàng cũng thấy Cơ Như Nhã muốn trốn thoát, vội vàng lớn tiếng ra lệnh.
Ai ngờ những người đó còn chưa tới trước mặt Cơ Như Nhã đã có vài đạo kiếm quang hiện lên, sau đó đầu bọn họ đều rớt xuống.
“Viêm Tẫn.”
Mộ Như Nguyệt hô to một tiếng, một con tiểu thú từ ngoài tường thành vọt
vào, dưới ánh mắt của mọi người, toàn thân tiểu thú bao phủ một tầng khí màu đen, nửa ngày sau, khí đen tan đi, một nam nhân áo đen xuất hiện
trên không trung...