Editor: Tường AnÁnh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh nói: "Thu Mi, nhớ kỹ những người đến cướp phủ quận chủ cho ta, ta sẽ tính sổ bọn họ từng người một!"
Thu Mi gật gật đầu, nàng biết, Mộ Như Nguyệt trở lại, chính là lúc tính sổ với những người đó...
Vùng phụ cận Nam Dương quận, thực lực của đoàn trưởng đoàn Long Bạo xem như cường đại nhất, lúc trước, hắn thấy phủ quận chủ gặp nạn nên chạy đến cướp đoạt đan dược, bây giờ nghe tin Mộ Như Nguyệt trở lại, hắn sợ đến mức suýt ngã từ trên ghế xuống.
"Ngươi nói cái gì?" đoàn trưởng Long Nham kéo vạt áo quân sư, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Ngươi nói quận chủ đã trở lại?"
"Đúng... đúng vậy." quân sư nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Có người nhìn thấy nàng về phủ quận chủ, đoàn trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tay đoàn trưởng bất giác buông lỏng, sắc mặt tái nhợt: "Nàng đã trở lại, nàng thế nhưng đã trở lại..."
Tuy hắn chưa từng gặp Mộ Như Nguyệt nhưng đã nghe nói về nàng, đã biệt là, ngay cả người Lăng gia cũng bị ma thú trong tay nàng xử lý.
Huống chi là đám tép riu bọn họ?
Long Nham vốn cho rằng nàng sẽ sợ cường giả kia mà làm rùa đen rút đầu, không ngờ nàng lại có gan trở về...
Nghĩ đến đây, Long Nham hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên sợ hãi...
"Còn thất thần làm gì, lấy tất cả đan dược ra đây cho ta, đi bồi tội với nàng!" Long Nham hung ác đạp quân sư một cước, dữ tợn nói: "Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói ra chủ ý này, ta cũng sẽ không đi cướp đan dược phủ quận chủ..."
"Vâng, vâng, vâng, ta lập tức đi chuẩn bị."
Quân sư vâng dạ liên tục, sợ đến mức tè trong quần, lăn từ trong phòng ra ngoài...
Cùng lúc này, các thế lực lớn đều nghe tin Mộ Như Nguyệt trở về, vội vàng chuẩn bị lễ vật đến phủ quận chủ bồi tội, nhất thời phủ quận chủ lại trở nên náo nhiệt....
Trong
đại sảnh, Mộ Như Nguyệt ngồi ghế chủ vị, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía đám người, không chút để ý nói: "Ta nghe nói, các ngươi nhân lúc ta không có ở đây, bỏ đá xuống giếng đối với phủ quận chủ ta?"
Nghe vậy, mọi người đều lau mồ hôi lạnh.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Long Nham cười ha ha nói, "Chỉ vì ta thấy đan dược của phủ quận chủ cứ để như vậy sẽ bị người khác cướp đi, cho nên tạm thời thay quận chủ bảo quản một thời gian, hiện tại trả vật về nguyên chủ, người tới, đem toàn bộ đan dược đưa lên cho quận chủ đại nhân."
Mọi người ngây ngốc, không dám tin nhìn Long Nham tươi cười nịnh nọt.
Gia hỏa này thế nhưng vô sỉ như vậy? Cái gì mà thay nàng bảo quản? Ngày đó hắn là người cướp đoạt thống khoái nhất...
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: "Bất luận các ngươi muốn cướp đồ của ta hay thay ta bảo quản đan dược, hiện tại ta chỉ cho các ngươi một con đường! Ta muốn toàn bộ thế lực của các ngươi đều thuộc sở hữu của ta!"
"Cái gì?"
Long Nham dại ra.
Nói thật, hắn rất sợ Mộ Như Nguyệt nhưng lại không muốn mất tự do...
"Quận chủ, này... chỉ sợ không tốt lắm đâu."
Trong lòng Long Nham rối rắm, tuy nói thế lực trong tay Mộ Như Nguyệt rất mạnh nhưng hắn không muốn làm thuộc hạ của bất cứ kẻ nào...
"Đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi!" Mộ Như Nguyệt thong thả đứng dậy, thần sắc đạm mạc, thản nhiên nói: "Nếu không, ta sẽ tính sổ chuyện các ngươi bỏ đá xuống giếng phủ quận chủ!"