Editor: Tường An"Cái gì?" Trúc Ngư Nhi cau mày, "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là chất nữ của ta là quận chủ Nam Dương quận, ta nghe nói nửa năm trước ngươi phái người tàn sát người của phủ quận chủ, không biết chất nữ ta đắc tội Trúc cô nương lúc nào, khiến ngươi hạ sát thủ như vậy? Muốn giết chất nữ ta?"
Sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống, siết chặt nắm đấm, ánh mắt càng thâm âm trầm.
Từ ngàn năm trước, nàng và Lâm Nhược Ngữ đã không ưa gì nhau.
Nữ nhân thích xen vào việc người khác này thế nhưng dám tới cảnh cáo nàng đừng có tình cảm không nên có với Vô Vong...
Nàng cũng không tin nữ nhân này có thể áp chế tình cảm của mình, có thể trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu ân ái với nữ tử khác...
Lâm Nhược Ngữ làm như thế đều chỉ vì chính bản thân nàng ta mà thôi.
Nữ nhân ngu ngốc nguyện ý thành toàn cho người khác.
Vì vậy, Trúc Ngư Nhi mặt ngoài thì đáp ứng Lâm Nhược Ngữ không xen vào tình cảm phu thê bọn họ, nhưng vẫn âm thầm chờ cơ hội...
Cũng may, nàng rốt cuộc chờ được cơ hội rồi...
Hiện tại Vô Vong chỉ có thể ở bên nàng, không thuộc về bất kì nữ nhân nào khác.
Nàng cũng sẽ không để Lâm Nhược Ngữ khoa tay múa chân với mình...
"Lâm Nhược Ngữ, chuyện ta muốn làm còn cần hỏi ý kiến ngươi sao?" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, "Chẳng qua, ngươi vẫn giống như trước kia, thích xen vào việc người khác..."
"Không, ta không xen vào việc người khác." Lâm Nhược Ngữ lắc đầu, cười lạnh nói: "Nguyệt Nhi là chất nữ của ta, nàng xảy ra chuyện, bị người ta khi dễ, ta làm dì nhất định phải đòi lại công đạo cho nàng..."
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Nhược Ngữ sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía Trúc Ngư Nhi.
Lúc này, sắc mặt Trúc Ngư Nhi xanh mét, đáy mắt hiện lên tia phẫn nộ, trong lòng ngoan độc, hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân này...
Bầu không khí càng thêm giương cung bạt kiếm làm mọi người không dám
thở mạnh.
Thật lâu sau, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, phá vỡ bầu không khí này...
"Ngữ di, công đạo này ta sẽ tự đòi, hiện tại trận đấu quan trọng hơn, bất luận thế nào ta đều sẽ không thua!"
Thần sắc Mộ Như Nguyệt kiên định, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh nhạt.
Nhìn Mộ Như Nguyệt như vậy, trong lòng Lâm Nhược Ngữ mềm nhũn, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Vô Vong...
"Có nữ nhi như ngươi, cha mẹ ngươi nhất định sẽ rất tự hào."
Mộ Như Nguyệt cười nói: "Ta sẽ không để bọn họ mất mặt."
Bởi vì nàng là nữ nhi của Vô Vong, lực lượng huyết mạch cũng đã thức tỉnh, cho nên dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không thua...
Hơn nữa, nàng tin tưởng, trong lúc thi đấu nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
"Tốt." Lâm Nhược Ngữ mỉm cười, "Ngữ di tin tưởng, ngươi sẽ mang vị trí quán quân về cho Ngữ di."
Quán quân?
Mọi người vốn đang sửng sốt vì sự xuất hiện của Lâm Nhược Ngữ, sau khi nghe lời này liền khịt mũi coi thường.
Trận đấu này chẳng những có Hải Uy mà còn có Phong Thu, nàng muốn đoạt quán quân, chỉ sợ không có khả năng...
Cho dù nàng có là chất nữ của Lâm Nhược Ngữ, là nhân vật thiên tài của học viện Thần...
"Hừ!" Trúc Ngư Nhi cười lạnh, nói: "Ta cũng muốn biết vị trí quán quân sẽ thuộc về ai... Lâm cô nương, nếu nàng là người ngươi nhìn trúng, vậy hẳn là có chỗ hơn người..."